Bên trên điện đồng có vết máu cũ do trước kia lưu lại, hiện giờ nó nhanh như chớp rời đi, mang theo khí hỗn độn không cách nào cản được. Đây chính là tiên khí, từ trong cõi u minh đang có một luồng sức mạnh nào đó đang kêu gọi tiếp dẫn nó trở về vị trí khu cổ địa của đạo thống Tiên điện. Thạch Hạo không có ngăn cản, hắn biết, tòa cung điện này vô cùng kỳ quái, với tu vi hiện giờ của hắn thì chưa đủ để nắm lấy, vạn nhất mang trên người và khí linh đột nhiên tặng cho hắn một đòn thì chắc chắn chết không biết vì sao mình chết. Thiên khóc diễn ra, không trung nơi đây hạ xuống mưa máu, biểu thị một đời Chí Tôn đã héo úa và bị giết chết nơi này. Đây là lần đầu tiên sau khi Thạch Hạo bước chân vào lĩnh vực này giết chết Chí Tôn! Chí Tôn Tiên điện đã từng xem hắn như là kiến hôi, muốn giết hắn tới mấy lần thế nhưng đều chưa từng thành công, hiện giờ lại bị hắn giết ngược lại. Trước khi Chí Tôn Tiên điện chết đã mang theo oán hận, chết không thể nhắm mắt, ởi vì tên địch thủ này đã từng là một con sâu con kiến trong mắt lão, hiện giờ không ngờ lại hóa rồng, một bước lên trời, và rồi đã kết liễu tính mạng của lão. Tinh không yên tĩnh, hoàn toàn yên bình. Thạch Hạo hơi nán lại một chút rồi nháy mắt rời xa, tiến về nơi đã ước định trong tinh không để gặp chó con. "Thế nào?" Thạch Hạo hỏi. "Không thể vào trong được, sau khi tòa tiên trận kia phát động thì đã hoàn toàn bao trùm lấy khu cổ địa đó, ai vào cũng sẽ chết cả, gần nửa đoạn tinh túy ngân long đã chạy thoát kia không thể nắm tới tay được." Chó con tiếc nuối. Tiếp đó nó với vẻ mặt quái lạ, nói: "Không ngờ ngươi lại có thể giết chết được Chí Tôn, đúng là một tên quái thai mà, mới tu đạo mấy chục năm thôi đó." Rồi nó lộ vẻ nghiêm túc, nói; "Tàn tiên không chết thì chắc chắn sẽ là họa lớn, nhất định sẽ tìm ngươi để liều mạng!" Lời của nó là chân tình, năm xưa Thạch Hạo đã bị chính tàn tiên phế bỏ, thân thể dính Chiết Tiên chú thế nhưng tới hiện giờ vẫn chưa hề loại bỏ thứ nguyền rủa này, cứ sau một quãng thời gian thì sẽ bộc phát và hắn phải chịu lấy cơn đau đớn to lớn. Loại cổ chú này một khi không thể chịu đựng được thì sẽ bị phế bỏa toàn bộ đạo hạnh ngay tức khắc. Thạch Hạo muốn nhìn xem thử, nếu như có một ngày hắn không thể chịu đựng nổi thì sẽ phát sinh hoàn cảnh ra làm sao. "Tàn tiên, một ngày nào đó ta sẽ chiến một trận với ông!" Thạch Hạo lên tiếng. Ba mươi năm trước hắn đã bị chặn ngay trước Bất Lão sơn, bị tàn tiên sỉ nhục, giơ tay là có thể lấy đi tính mạng của hắn, nếu như không có Ngũ Hành sơn che chở thì hắn đã sớm chết rồi. Mặc dù là như thế, hắn vẫn phải mang theo nỗi khuất nhục xuống dưới hạ giới. "Nói như vậy, kết quả của cuộc chiến ngày hôm nay không cách nào giấu được nữa, sẽ rất nhiều người trên cửu Thiên thập Địa này biết được, cảnh tượng thiên khóc tuy ở trong tinh không thế nhưng cũng có vài người sẽ cảm ứng được." Chó con nói. Nó nhắc nhở Thạch Hạo, cẩn thận không thừa, vạn nhất tên tàn tiên phát rồ truy sát không nghỉ thì hơn nửa sẽ lành ít dữ nhiều. "Không sao đuâ, hiện giờ nguồn suối tiên đang trong tay nên lão già đó sẽ không nhảy nhót được bao lâu đâu, chưa chắc đã dám tới giết ta đâu!" Thạch Hạo nói. Hắn có lý do để cho là như thế đồng thời sức lực cũng tràn đầy, bởi vì tàn tiên quá suy nhược, bản thân lại trọng thương, nếu như không có nguồn suối tiên tẩm bổ thì lão sẽ không cách nào chịu đựng nổi. Ngày xưa tàn tiên rất mạnh, từng liên thủ với người sát hại Côn Bằng thế nhưng hành trình đó cũng không hề dễ dàng gì cả, chính trong chiến dịch đó hắn đã bị đánh tới mức tàn phế như vậy. Trên người lão có vết thương đại đạo, có quy tắc trật tự luẩn quẩn không thể nào tách rời khỏi nguyên thần của lão được, lão sống từ đó tới giờ cũng là dựa vào nguồn suối tiên này. Suy yếu như lão thì cả kỷ nguyên này gần như đều phải trốn trong nguồn suối này, rất khó xuất thế. Lần trước, lão tới Bất Lão sơn Tần tộc để tóm Thạch Hạo cũng đã xem như là mạo hiểm rồi, tốn rất nhiều khí lực, nói như vậy lão không cách nào rời khỏi nguồn suối dưới lòng đất kia được. Mà lần này, chính vì dính tới vấn đề có thể trở về Tiên vực hay là không nên lão mới phá lệ ra ngoài một lần để đi gặp cường giả Tiên vực đang lùi về kia, hi vọng có thể cùng đi vào Tiên vực. "Lúc ta trốn đi thì mơ hồ cảm ứng được, có một sinh inh khủng khiếp đang chạy về khu cổ địa của Tiên vực." Chó con nói. Quả thực tàn tiên đang trở về, lão đứng bên trên Tiên điện bằng đồng quét mắt nhìn toàn bộ mặt đất bên dưới vị trí đạo thống của mình, lão tức muốn điên. Nguồn suối kia đã bị mất, đã bị người cướp đi khiến lão khó có thể nuốt cơn giận này, lão còn phải dựa vào nguồn suối này để cứu mạng sống của bản thân. "A..." Tàn tiên hét lớn nổi giận đùng đùng, lão đã nổi khủng, không cách nào chịu đựng nổi tổn thất này, nếu không có nguồn suối tiên này thì làm sao có thể sống qua ngày chứ? Như chó con từng nói, nguồn suối tiên này cần được nuôi dưỡng, hiện giờ chỉ cần di chuyển thì tinh túy Tiên đạo bên trong sẽ tiết ra, cho nên tàn tiên cũng không hề dám làm bậy gì. Nào ngờ tới, vừa mới rời đi có một lúc mà nguồn suối đã bị người đánh cắp rồi. "Ai, là ai?!" Lão nổi điên, một chưởng chụp vào hư không bắt lấy khí thế kia và sau đó ngưng tụ ra một bóng người, lão nhìn thấy dược vết tích của Thạch Hạo. "Cái gì, không thể nào, làm sao lại là tên nhóc kia chứ? Không phải hắn đã bị chính tay ta phế bỏ rồi ư?!" Tàn tiên ngây người tiếp đó là nổi giận. Một ít sinh linh gần đó nổ tung trong cơn tức giận của lão, cứ thế hình thần đều diệt, tất cả hầu như là tôi tớ của Tiên điện. Chuyện này không cách nào che giấu được, có người đã cảm ứng được thiên khốc trong hư không. "Chuyện gì xảy ra thế, là vị Chí Tôn nào từ trần vậy? Cũng không phải là khí tức hắc ám mà là Chí Tôn của giới ta." "Tàn tiên đang gầm thét, là phương hướng của Tiên điện!" "Trời ơi, là Tiên điện, lão Chí Tôn của bọn họ chết rồi!" ... Tin tức lan truyền, bốn phương đều kinh. "Ai lại lớn mật đi giết chết Chí Tôn của Tiên điện vậy, nên biết, nơi đó còn có một vị tàn tiên, chuyện này tựa như sờ mông của chân long vậy, hoàn toàn là tự tìm đường chết mà!" "Là kẻ nào đã làm thế?" Tất cả mọi người đều đang tìm hiểu. Hiển nhiên, tin tức không cách nào che giấu được, đã có vài người phát hiện ra được đầu mối. Ngoài ra, những thiên tài trẻ tuổi từng tham gia cuộc thịnh hội ở Tu Di núi vỡ vụn là mẫn cảm nhất, trước tiên ngay nay tới Hoang. Trong tinh không, Thạch Hạo và chó con nhanh chóng bỏ chạy, sớm đã rời xa chiến trường và giáng lâm lên một tinh cầu khô cạn để tránh né, bọn họ muốn tạm tránh đầu sóng ngọn gió. "Tàn tiên sẽ phát điên tìm tới đây chớ? Chúng ta vẫn nên chia ra mỗi người một ngả thì hơn!" Chó con không nghĩ khí nói. Thạch Hạo rất bình tĩnh chẳng hề e ngại gì, nói; "Theo như tính cách sợ chết của lão ta thì tạm thời sẽ không kích đọng đâu, lão rời khỏi tinh túy Tiên đạo quá lâu thì chắc chắn sẽ phải chết, mà có một phần tinh túy trong nguồn suối kia vẫn còn sót lại nơi đó, cho nên lão sẽ nghĩ biện pháp thu lấy rồi nuôi dưỡng bản thân chờ cơ hội." Thạch Hạo đã đoán trúng, tàn tiên vì muốn mạng sống nên trong kỷ nguyên này cũng chỉ xuất hiện hai ba lần mà thôi, vẫn luông ngâm mình trong nguồn suối dưới đất kia, đều là vì sợ chết cả. Hiện giờ, tuy rằng lão lo lắng, tức giận thế nhưng cũng đã bắt được khí tức trong lòng đất kia, cảm ứng được gần nửa đoạn ngân long bên dưới nên nhanh chóng tiến vào trong. Sắc mặt của lão biến đổi không ngừng, đang tính toán làm sao để trả thù, để giết chết Hoang. Trong lòng lão bất an, tiểu tu sĩ năm xưa, chính tay lão gieo xuống Chiết Tiên chú thì làm sao có thể chịu đựng được? Lẽ ra phải bị phế bỏ rồi chết mới đúng chứ! "Côn Bằng chết trong tay ta, cái tên truyền nhân nhà ngươi cũng đừng tiếp tục sống làm gì nữa!' Tàn tiên băng hàn nói. Hôm nay lão đi gặp cường giả Tiên vực đang rút lui kia, kết quả cũng không đạt được đáp án thoải mái gì, hơn phân nửa lão sẽ không thể tiến vào được Tiên vực, chuyện nầy rất tồi tệ. Ngoại giới, sôi trào. "Là Hoang, hắn đã trở về rồi!" Cái tên này có hơi xa xưa, ba mươi năm trôi qua và tất cả mọi người trên cửu Thiên thập Địa này đều cho rằng hắn đã trở thành phàm nhân, không hề có quan hệ với giới tu luyện nữa, nhưng hôm nay đột nghiên lại nghe về hắn, sao không khiếp sợ chứ? Có thể nói, sau khi tin tức truyền ra thì sục sôi vô cùng, tu sĩ các giáo đều chấn kinh cực kỳ. "Làm sao lại là hắn được chứ, không phải đã bị tàn tiên phế bỏ rồi ư?" "Ngươi còn không biết gì à, hôm nay hắn đã đại phát thần uy ở Tu Di sơn vỡ vụn, vả lại ngay chỗ đó ra tay bắt giữ hai con rồng Vương gia, đồng thời còn động thủ với Vương Trường Sinh nữa kia." "Kim gia gặp phải biến cố, bị người tiến công thẳng vào trong, cũng là hắn làm đó!" "Cái gì, giết thẳng vào kim gai, đánh trọng thương Kim thái quân, cũng là Hoang làm?!" Tu sĩ khắp nơi không cách nào bình tĩnh được nữa, tất cả đều trợn tròn mắt, sau khi tin tức này truyền ra thì không ai không sợ hãi. Hoang, muốn nghịch thiên ư? Một sinh linh mới tu đạo có mấy chục năm mà đã trở thành Chí Tôn, tương lai sau này hắn sẽ đi tới một bước nào, sẽ mạnh bao nhiêu? Trong một ngày, hắn động thủ với ba vị Chí Tôn, còn chém chết một trong số này, tựa như sao băng nện thẳng vào trong đại dương gây nên sóng biển ngập trời. "Thú vị, lại có một người trẻ tuổi có tài năng xuất chúng như thế, mời hắn tới đây, chúng ta muốn gặp hắn." Đây chính là cường giả Tiên vực đang dẫn quân rút lui dặn dò mấy người đi tìm Hoang.