Rất nhiều người còn không biết trên cửu Thiên vừa xảy ra một đại sự kinh thiên, hiện giờ phần nhỏ người mới nghe loáng thoáng rằng, có người giết thẳng vào Kim gia! "Chuyện Kim gia là... Hoang làm!" Có người run giọng vạch trần chuyện này, thân thể của hắn thoáng run rẩy. Đây là chuyện động trời, lại dám tấn công thế gia trường sinh và đã thành công, Hoang có thể đứng ở đây đủ để chứng minh tất cả rồi! Hắn không hề bị thương gì cả, bình yên tiến tới thế nhưng Kim gia lại bừa bọn trở thành vòng xoáy thị phi, hiện giờ các thế gia trường sinh đều phái người đi điều tra. "Ngươi đang nói gì thế?" Rất nhiều người tất nhiên sẽ không hiểu được, bởi vì bọn họ chưa hề nghe tới chuyện dọa người này. "Kim gia từng bị người thảo phạt, đại trận cũng bị công phá, bên trong gia tộc trường sinh này bốc lên kiếm khí ngút trời, xảy ra sự kiện mang tính máu chảy!" Có người nói. Người kia rất cẩn thận và cũng rất để ý, tóm lại cũng chỉ là nghe được khi trên đường tới đây, tiếp đó kết hợp chuyện trước mắt và đưa ra chút phán đoán này, vẫn chưa xác thực là Hoang làm. Dù vậy, nhiều người không rét mà run nhìn về người trẻ tuổi giữa trường kia, ai nấy đều cảm thấy khó thở. Hoang, là hắn sao, đáng sợ như vậy à, ngày hôm nay hắn muốn chọc thủng trời xanh ư? Ngay cả Kim gia mà cũng dám công kích! "Thạch Hạo, ngươi làm à?" Bên này, đám người Thiên Giác nghĩ, Thác Cổ Ngự Long... tất nhiên cũng nghe được nên lộ vẻ kinh ngạc, chuyện này... nếu nghĩ kỹ thì quả thật là phong cách của hắn! Tào mập lên tiếng, cười nói: "Ha ha, tất nhiên là chúng ta rồi, giết tới long trời lở đất, quỷ khóc thần gào, ngươi không cách nào nhìn thấy được tình cảnh chúng ta trộm sạch sào huyệt của Kim gia, đó sẽ là anh hùng cái thế tới cỡ nào đâu." Da mặt của hắn vô cùng dày, vừa nói vừa khua chân múa tay tựa như chính bản thân mình làm nên, mặt mày hớn hở đầy kích động. Nhưng, hắn cũng chỉ là người chứng kiến mà thôi! Mọi người đều biết bản tính của hắn, khi nghe được như vậy thì đều trợn tròn mát, Thái Âm ngọc thỏ thì tóm lấy lỗ tai của hắn, nói: "Ngươi chỉ chứng kiến từ đầu tới đuôi thôi chớ gì." "Thả tay ra!" Tào mập hét lên. "Nhóc con, ngươi là con cái nhà ai vậy, tới đây, để thúc thúc cưng cái nào!" Thiên Giác nghĩ cười cười tiến tới véo khuôn mặt của Tào mập. Tào Vũ Sinh hiện giờ tầm bảy tám tuổi, phản lão hoàn đồng, rất bụ bẫm, sau khi bi véo khuôn mặt thì nhe răng dữ tợn thế nhưng dù sao khi đối mặt với người có sức lực mạnh mẽ nhất, chỉ riêng về thân thể thì không cách nào tránh thoát được. "Ngươi... có khỏe không hả, nhiều năm rồi ngươi sống ra sao?" Thanh Y tới gần nhìn Thạch Hạo, trong con ngươi xinh đẹp có sương mù, những năm gần đây nàng trở nên không nhiễm khói lửa nhân gian, tựa như đã chặt đứt hồng trần nơi đây. Nhưng hiện tại, nỗi lòng nàng lại nhấp nhô, trước sau không cách nào yên tĩnh được, rốt cuộc cũng có thể gặp lại người này. Lúc này, nàng chính là Thanh Y, không phải là Nguyệt Thiền. Thạch Hạo gật đầu, khi đối mặt với những vị cố nhân này, đối diện với Thanh Y thì tâm tình của hắn cũng chập chờn kịch liệt, nhìn thấy biểu lộ của mọi người thì dù cho đã thành Chí Tôn, đã đứng trên đỉnh cao thì lòng hắn cũng không thể bình tĩnh được. Nhưng, dù cho muốn nói nhiều hơn nữa thì cũng không phải là hiện tại, bởi vì con rồng thứ tám của Vương gia còn đang đứng bên cạnh, cần phải giải quyết. Con rồng thứ tam Vương gia, rõ ràng còn chưa tới Chí Tôn thế nhưng lại dám hiện thân ở đây, khả năng sẽ có chỗ dựa vào chứ không phải vì kích động muốn tới giải cứu Vương thập. Thạch Hạo nhìn về phía trước, mà lúc này người của Vương gia cũng đã phục hồi lại tinh thần. Lão bát Vương gia tâm trạng rất phức tạp, hắn thật sự không tài nào tin được, đây là Hoang năm xưa, tên nhóc này đã vượt qua hắn và trở thành Chí Tôn trẻ tuổi nhất trong thiên địa này! Đánh vỡ thần thoại, tái tạo lịch sử! "Thật sự nằm ngoài dự liệu của ta đó, năm xưa đáng ra phải bất chấp tất cả đều diệt hắn!" Con rồng thứ tám Vương gia thở dài, giờ nói gì cũng đều đã chậm. Nhưng nghĩ kỹ lại bọn họ cũng không phải không ra tay mà là do Mạnh Thiên Chính cản trở, muốn giết cũng không giết được. "Chuyện Kim gia là do ngươi làm?" Con rồng thứ tám Vương gia hỏi, gương mặt của hắn vẫn tính là trẻ, mái tóc màu xám, xem ra đang ở độ tuổi xuân thì, chính là thời kỳ đỉnh cao. "Ừ." Thạch Hạo đáp lại một chữ như thế. "Ầm!" Lúc này tiếng huyên náo không dứt, tựa như là nước sục sôi vậy, suy đoán là một chuyện thế nhưng khi được chứng thực thì lại là chuyện khác, tất cả mọi người không khỏi ngẩn ngơ. Hoang mạnh tới cỡ nào? Ngay cả chuyện này mà cũng có thể làm được! Dù gì cũng là Kim gia, là một gia tộc trường sinh lại bị hắn công phá sơn môn? Nghe đồn, Kim thái quân bị thương và bị một người truy sát phải trốn vào trong tộc. "Hoang... ngươi đã làm gì với tộc của ta?" Kim Triển hét lớn, trên đường tới đây hắn đã nghe được chứ cũng không biết ngọn ngành ra làm sao. Tới lúc này khi nghe mọi người nghị luận thì hắn mới hiểu, Kim lão gia tổ đã bị thương. "Lên đường thôi." Thạch Hạo bình thản nói, nhẹ nhàng giơ tay điểm một cái, một luồng cầu vòng tựa như thần hỏa thái dương bao phủ nơi đó, đầu lâu của Kim Triển hóa thành tro tàn. Nơi đây trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở. Hoang, không ngờ đã thành đạo, tuy rằng chỉ tu hành mấy chục năm thế nhưng đã có thể ngang hàng với Vương Trường Sinh, Kim thái quân, cao cao tại thượng, là một trong số ít Chí Tôn. Những sinh linh trung lập sau khi rõ ràng thì cũng không dám loạn ngữ nữa, đều vô cùng kính nể hắn. Kim Triển thật sự rất mạnh, thế nhưng Hoang tiện tay một đòn liền diệt vong! "Ta rất hiếu kỳ, ngươi có thủ đoạn gì mà lại dám xuất hiện trước mặt ta." Thạch Hạo nhìn con rồng thứ tám Vương gia. Đang khi nói chuyện thì hắn giơ tay, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, cứ thế trấn áp lão bát Vương gia lại. "Đạo hữu, ngươi cũng quá xem thường người trong thiên hạ rồi!" Con rồng thứ tám Vương gia nói, trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo, chẳng hề kính nể gì. "Thập đệ của ngươi gọi ta là tiền bối, ngươi cũng nên gọi một tiếng cho phải phép chớ?" Thạch Hạo nở nụ cười. Đồng thời, bàn tay của hắn xẹt qua hư không và chộp về trước, ầm ầm, có thể thấy được, giữa lòng bàn tay có nhật nguyệt chuyển động, ánh sao lấp lánh. Đó dị tượng và cũng là sự thể hiện chân thực của uy năng! Tới lúc này, một đòn tùy ý của Hoang cũng có thể bao trùm bầu trời, cắt đứt tinh bực, mạnh mẽ như thế. "Để ta xem, kẻ nào dám bắt nạt Vương gia?!" Đúng lúc này, con rồng thứ tám Vương gia tung ra một bức tranh và vắt ngang trong hư không. Bức tranh cổ sặc sỡ, sau khi lộ ra thì bên trong có vẽ một sinh linh rất trẻ trung tầm mười mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú. "Vương Trường Sinh!" Thạch Hạo lộ vẻ kinh ngạc, bên trong vẽ không ngờ lại là Vương Trường Sinh. "Ngươi cho rằng chỉ một bức tranh này là có thể ngăn được ta?" "Đi!" Con rồng thứ tám Vương gia kéo lấy Vương thập rồi nhanh chóng lùi về sau, đồng thời theo đó là khí tức Chí Tôn ngập tràn chấn động tâm hồn. Những người khác cũng nơm nớp lo sợ lảo đảo thối lui, sắc mặt trắng bệch thiếu đi màu máu. "Đạo hữu, hà tất phải như thế, nên tìm chõ khoan dung để độ lượng." Người trong bức tranh chợt lên tiếng, nó ẩn chứa tinh khí thần của chân thân Vương Trường Sinh. "Chẳng trách, tương đương với một bộ hóa thân của Vương Trường Sinh à?" Thạch Hạo nói. "Xoẹt!" Thạch Hạo bước lên trước, trên người tản ra làn khí lành, ánh lửa hừng hực, đó chính là lửa chân hoàng, thiêu hủy thiên địa hòng đốt bức tranh thành to. "Hừ!" Người trong bức tranh hừ lạnh, trong khi chớp mắt liền bắn ra thần mang, người trong bức tranh cũng chuyển động, cả bức tranh tựa như có sinh mệnh, tờ giấy bốc cháy chỉ chừa lại một người. Rầm! Thiên địa nổ tung, thiên niên kia nhìn thì có vẻ hiền lành thế nhưng sau khi phát uy thì mi tâm lóe lên ánh sáng, kiếm thai đen thui bổ thẳng tới Thạch Hạo. Đây chính là dấu ấn mà Vương Trường Sinh lưu lại, nó hóa thành hình người mà vận dụng ngay môn thần thông mạnh nhất là Bình Loạn quyết. Tới chính là muốn phân sinh tử, triển khai kiếm quyết cái thế!