Tình huống gì thế này, Vương ngũ bị một chén rượu đánh bay, cảnh tượng này chẳng hề chân thực chút nào, khiến người người trợn trong mắt, cảm thấy bất ngờ và khiếp sợ sâu sắc! Vương ngũ thực lực mạnh mẽ, tu đạo năm tháng dài dằng dặc, trong đương đại này có thể nói là một cao thủ hiếm có dưới Chí Tôn, không ngờ lại gặp phải một đòn như thế. Sai, không phải nói là một đòn, bị xem thường quá mức, người xuất thủ rất tùy ý, chỉ dội ra một chén rượu mà đã hất bay hắn ra xa. Đây là người nào? Lời nói rất trẻ! Tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại tìm kiếm người lên tiếng, nhìn về phía đó để xem hắn là ai. Nơi đó có một người với khí tức sinh mệnh phồn thịnh, hắn rất trẻ, laoị tinh lực này hoàn toàn không thể nằm trên người của một tu sĩ già yếu được, thế nhưng hắn ngồi ngay ngắn nơi đó lại tựa như hư vô, khó có thể nắm giữ được chân thân của hắn. Sau chiếc bàn ngọc thạch có một bóng người mờ ảo ngồi bên trên một tòa tiên sơn có sương trắng mông lung, hắn yên lặng tự rót chén rượu rồi từ từ cảm thụ. Vương ngũ rốt cuộc cũng hóa giải được nguồn xung lực kia và từ từ hổn định lại thân hình và rơi lên trên mặt đất, nhưng dù vậy thì vẫn lảo đảo lùi lại vài bước. Có thể thấy được lực xung kích vừa rồi mà hắn nhận lấy kinh khủng tới mức nào, chỉ một chén rượu mà đã đánh hắn bay vút ngang trời, quá kinh người mà. "Ngươi, tới tột cùng là ai?!" Sắc mặt của Vương ngũ rất khó coi, người có thể bức lui hắn như thế tuyệt đối rất khủng khiếp, Vương Trường Sinh có thể làm được, Vương thập cũng có thể làm được, mấy người này mạnh hơn hắn một đoạn. Người kia không hề phản ứng gì cả, cầm chén rượu tựa như đang xuất thần, nghĩ ngợi tâm sự không thèm nhìn hắn. "Ngươi muốn thế nào?" Vương ngũ lần nữa lên tiéng, trong lòng dâng lên ngọn lửa hừng hực, lại bị người khinh thường như vầy mà chỉ biết cắn răng chịu đựng. "Ta không thích dáng vẻ hống hách của ngươi." Người kia tựa hồ phục hồi lại tinh thần rồi bình tĩnh nói. "Ngươi, quản hơi quá rồi đó!" Vương ngũ trầm giọng nói nhìn chằm chằm Thạch Hạo, rồi lại lướt qua đám người Thái Âm ngọc thỏ. "Câu nói này nếu như phụ thân của ngươi tới nói với ta thì cũng không tính là quá phận, bằng ngươi mà cũng dám hung hăng?" Người trẻ tuổi kia nhíu mày nói thế. Tất cả mọi người đứng nơi đó đều giật nảy ình, tới cùng người này là ai, mạnh mẽ như vậy vả lại còn đang sỉ nhục Vương ngũ nữa, hắn có tu vi kinh người tới cỡ nào? Sắc mặt của Vương ngũ vô cùng khó coi, người này còn hống hách hơn cả hắn, xem thường hắn quá mức, lại lấy giọng điệu như vậy để giáo huấn hắn. Tất nhiên đó là Thạch Hạo rồi, hắn ngồi nơi đó có thể thấy được đối phương muốn bức ép mang đi Thái Âm ngọc thỏ, tất nhiên hắn sẽ không ngồi yên, phải dạy dỗ một trận chứ. Trên thực tế, sau khi tới nơi này thì hắn không có dự định buông tha cho mấy người kia. "Bằng hữu, Thái Âm ngọc thỏ chính là người mà đích thân phụ thân ta muốn mang về." Vương ngũ hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng nói. Hắn cảm thấy, tuổi tác của người trước mắt này không hẳn quá cao, dù biết rằng tu vi cao thâm hơn hắn thế nhưng vẫn không gọi là tiền bối mà chỉ gọi là bằng hữu. Đồng thời hắn lấy Vương Trường Sinh ra để cảnh cáo, để Thạch Hạo chớ có nhúng tay vào chuyện này. "Hình như ngươi không rõ ý của ta thì phải, chính là không ưa hành vi của các ngươi thôi, dù cho có mang phụ thân của ngươi ra cũng không đáng một đồng!" Thạch Hạo lạnh lùng nói. Tất cả mọi người đều ngây người, vị này quá cường thế không hề cho Vương ngũ chút mặt mũi nào cả, ngắn gọn dứt khoát đầy trào phúng. "Bằng hữu, ngươi chớ có khinh người quá đáng!' Vương ngũ lạnh lùng lên tiếng, thân là con thứ năm của Vương Trường Sinh nên hắn đã quen với việc ngang tàn, hiếm khi gặp chuyện như vầy. "Ngươi không có tư cách gọi bằng hữu với ta, đồng thời cũng không biết tình cảnh của mình nữa à, chỉ là con trùng thứ năm nho nhỏ mà thôi mà cũng la lối trước mặt ta?" Thạch Hạo uống cạn ly rượu ngọc trong tay nói. Mọi người sợ mất mật, tới cùng là ai thế này, không ngờ lại coi rẻ con rồng thứ năm của Vương gia, cơ bản không hề đặt trong lòng, tựa như đang răn dạy tiểu bối vậy. Vương ngũ tức giận trong lòng, hắn còn không biết đây là Thạch Hạo, nếu như biết thì chắc chắn sẽ thổ huyết, một tên đã từng là tiểu bối vậy mà hôm nay lại dùng dáng dấp này đi răn dạy hắn, bằng với việc đứng ngang hàng với phụ thân của hắn. "Đạo hữu, ngươi can thiệp như vậy, hơi quá đó!" Vương ngũ tức tối. "Một tên tiểu bối mà dám trả treo với ta à, còn muốn mang phụ thân mình ra uy hiếp?" Thạch Hạo liếc nhìn. Chỉ giây lát đó sắc mặt Vương ngũ đỏ bừng, bị người khinh bị xem thường mình. Nhưng, vì sao từ trên người này hắn lại cảm nhận được sinh mệnh phấn chấn vô cùng trẻ trung? Hẳn là một người trẻ tuổi mới đúng. Thế nhưng, người này 'cậy già lên mặt', nhìn dáng dấp thật sự là một tiền bối. "Không biết tiền bối tu đạo bao nhiêu năm, thành đạo vào năm nào?" Vương ngũ lên tiếng. "Tu đạo cũng mới mấy chục năm, sao hả, ngươi còn không phục à?" Khóe miệng Thạch Hạo nhếch lên nụ cười khẩy. Đùa gì thế, tu đạo mấy chục năm thì sẽ có tu vi cỡ này? Vương ngũ phát giác ra được đối phương đang đùa giỡn mình. Những người khác nở nụ cười, khi nhìn thấy Vương ngũ ăn quả đắng thì đám người Trường Cung Diễn, Thác Cổ Ngự Long, Thiên Giác nghĩ đều phấn chấn, tu sĩ không biết thân phận như thế nào xuất hiện quá đúng lúc. "Khinh người quá đáng!" Vương ngũ gầm nhẹ rồi bắt đầu kết ấn, hắn không cam tâm, muốn ước lượng xem người này đã tiến quân vào cảnh giới Chí Tôn hay chưa. Hay là nói, chỉ là một vị chuẩn Chí Tôn? "Tiểu bối, ngươi nghĩ muốn động thủ với ta?" Thạch Hạo cười to. Hắn đứng dậy, dưới chân xuất hiện một đại lộ kim quang tràn về trước, thần thánh không gì sánh được, quang hoa xán lạn tiến thẳng tới Vương ngũ. Hai bên đại lộ kim quang hiện lên từng cây thần liên cắm rễ trong hư không, trong lúc phiến lá lắc lư thì phát sinh tiếng nộ đại đạo vang rền. Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, đại đạo ở dưới chân, người này hơn nửa đã thành đạo rồi! Vương ngũ xuất thủ nắm pháp ấn triển khai bảo thuật bổ tới trước, thế nhưng rất đáng tiếc, khi phù văn kia tấn công tới thì đều tán loạn ngay trước người của Thạch Hạo. Đại lộ kim quang kia đã tiêu diệt mọi thứ, chém sạch pháp thuật, Thạch Hạo tựa như vạn pháp bất xâm! Ầm! Khi đi tới phụ cận, Thạch Hạo với một cú bạt tai đánh bay Vương ngũ khiến hắn ho ra đầy máu, mọi người nơi đây đều run rẩy không thôi. "Ngươi ngông nghênh mang đi Thái Âm ngọc thỏ, đã lớn như thế mà còn đi bắt nạt một cô nương chân yếu tay mềm, không thấy dị hả, còn muốn giữ thể diện nữa không?" Thạch Hạo hỏi. Cũng trong lúc đó hắn lộ ra hình dáng của mình, để cho hắn nhìn thấy được mình là ai. "Ngươi..." Vương ngũ chấn kinh, con mắt trợn to, quả thật không cách nào tin tưởng vào mắt mình. Rầm! Lần này, lời nói của hắn bị một bạt tai ép ngược trở lại, khuôn mặt vỡ nát, dù muốn tránh cũng tránh không được. Phụt! Vương ngũ phun ra ngụm máu, đây cũng không chỉ là bị thương mà quan trọng hơn là tức giận, cả người hắn run rẩy, khóe mắt như muốn lòi ra ngoài. Đây là kẻ nào? Là tên nhóc năm xưa, không chỉ tu vi không bị phế mà còn trở thành cao thủ như thế này, hơn phân nửa đã tiến vào cảnh giới Chí Tôn, việc này vô cùng khủng khiếp. Hắn tức muốn ói máu, rõ ràng là một tên tiểu bối thế nhưng giờ lại tự xung tiền bối nhìn xuống hắn, mang theo vẻ khinh bỉ. Cảm giác này quá khó để tiếp nhận, năm đó Thạch Hạo bị huynh đệ bọn hắn xem như sâu như bọ, nếu không phải được Mạnh Thiên Chính bảo vệ thì sớm đã giơ tay ép chết rồi. Nhưng hôm nay, hết thảy đều bị sửa lại, ngay tại đây, một tiểu bối cao cao tại thượng, đã có thể ngạo mạn với hắn, có thể nhìn xuống hắn. "Ngươi..." Vương ngũ muốn lên tiếng lần nữa, đồng thời cũng muốn bùng phát thần thức niệm. Kết quả, lại thêm cú bạt tai lao tới khiến cả người bay ngang, miệng đầy máu tươi, hàm răng bong tróc, tất cả khí tức đang bùng nổ ra đều bị áp chế trở lại. Hắn muốn rách ra mí mắt thế nhưng lại không có cách nào cả, không phải hắn không có thủ đoạn, thể nội có khắc trận pháp thần bí có thể giúp hắn bùng nổ ra sức mạnh không gì sánh nổi. Nhưng lúc này lại mất đi hiệu lực, người kia chân đạp đại lộ kim quang nên sớm đã khắc chế chết hắn rồi, hiện tại không còn sức đánh trả nữa. Bởi vì, Thạch Hạo đã nghiên cứu qua trận pháp của Vương đại nên biết làm sao để nhằm vào chín con rồng này, thành ra có thể áp chế được và lúc này lại càng nhanh chóng hơn. Ầm! Vương ngũ bay ngang thế nhưng lúc này hắn không cách nào hô quát hay hét lớn nữa, Thạch Hạo vung ra một tay nắm chặt khiến xương cốt toàn thân của hắn vang lên cót cét gãy thành từng khúc. Cuối cùng, Thạch Hạo trấn áp nhét vòng trong lò luyện đan và phong ấn lại. Bên trên ngọn Tu Di sơn vỡ vụn đều lặng yên như tờ, tất cả mọi người chỉ biết trợn tròn mắt, Vương ngũ lại bị người thu phục như thế! "Nếu đã ra tay, vậy thì giết sạch thôi." Thạch Hạo khẽ nói. Hắn tập trung về phía truyền nhân của Phong tộc kia, không hề do dự chút nào vung tay tới, bụp, nắm kẻ này thành một đám mưa máu. Không cần nói nợ cữ ngày xưa đã làm hại Thạch Hạo, riêng vệc tộc này muốn đưa rương gỗ mục đi trao đổi với sinh linh hắc ám là đã đủ để Thạch Hạo sinh ra sát cơ rồi. Tiếp đó hắn lại nhìn chằm chằm Kim Triển, bởi vì hắn vừa từ Kim gia tới đây, ngay cả Kim thái quân cũng bị đánh cho trọng thương nên tất nhiên sẽ không ngại chém bay truyền nhân của tộc này. Kim thái quân lén lút tiếp xúc với sinh linh hắc ám, Thạch Hạo giết bọn họ cũng chẳng chút áy náy gì. "Ngươi là..." Bởi vì, vào thời khắc sống còn thì hắn đã nhìn thấy được hình dáng của Thạch Hạo, kỳ lạ nhất chính là, làm sao có khả năng lại là hắn chứ, hắn rất muốn hỏi một câu, vì sao Thạch Hạo có thể sống vượt qua được Chiết Tiên chú và đạo hạnh lại tinh tiến tới một bước này. "Phụt!" Trong nháy mắt Kim Triển bị bóp nát thì có một luồng kiếm khí chém bay đầu lâu thế nhưng không có tru diệt ngay nguyên thần của hắn. Lúc này, Thạch Hạo nhìn về phía đám người Vương thập của Vương gia.