"Ngươi là ai, ngươi... là ai?!" Kim thái quân gầm thét, bà thật sự không cam lòng, vô cùng phẫn nộ. Bởi vì, ngày hôm nay quá oan ức, nửa đường bị người chặn giết kết quả lại còn bị đuổi giết vào tận trong phủ đệ của mình, dù cho có trận pháp bảo vệ cũng gặp phải trọng thương như thế này. Bà đã ý thức được, hết thảy chuyện ngày hôm nay đều do chính mình chột dạ luống cuống tay chân, kẻ này chắc hẳn không phải là Chấp pháp giả của Tiên vực. Nếu như là Chấp pháp giả thì sẽ đường đường chính chính tới đây, chứ không cần phải lừa gả bà rồi dẫn tới con đường sai lầm như thế này. Đã bao nhiêu năm rồi, chinh chiến với người ta thế nhưng có được mấy lần lại thê thảm như vầy? Nhẩm tính một phen, từ thái cổ tới giờ hơn phân nửa chỉ có những lúc trước khi bà thành đạo, còn có cuộc đại chiến Biên hoang thì mới gặp phải nguy cơ sống còn mà thôi. Hôm nay, một tên đối thủ không biết tên với hàng loạt lời ám chỉ đã khiến bà hiểu lầm, thế nhưng lại có chút vấn đề, đạo hạnh không quá vững chắc vả lại hẳn còn rất là trẻ, bà cảm nhận được khí tức sinh mệnh rất phồn thịnh. Việc này càng khiến bà cảm thấy nhục nhã hơn, một tên tân Chí Tôn ư? Lại có thể khiến bà chỉ biết lưu vong! Thật quá mất mặt, gặp phải loại người mới như này mà bà chỉ biết xoay người, bị người cầm kiếm chém giết. "Ha ha!" Thạch Hạo cười ha hả. Hiện giờ hắn nắm giữ đại pháp của bộ tộc Hỗn Thế ma viên, tinh thông Cửu Bát huyền công, thần công Bảy mươi hai biến xuất thần nhập hóa, che giấu chân thân, ngay cả thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu được. "Ngươi là ai, vì sao lại có cả Lục Đạo Luân Hồi thiên công!" Kim thái quân gầm thét nhìn chằm chằm con mắt của hắn hòng xuyên thấu thần hồn. Bà cảm thấy kẻ này hơi quen quen, cặp mắt trong suốt kia khiến bà cảm thấy bất an, khiến bà luống cuống, làm bà tức giận, nó mang theo vẻ giễu cợt. Đặc biệt tiếng cười khi của Thạch Hạo, man theo dáng vẻ khiến lòng bà run run, loại dự cảm mờ ảo này đang từ từ trở nên chân thật. "Không thể!" Đầu lâu của Kim thái quân lắc lư dữ dội, máu tươi tung bay, bà sợ hãi vì ý nghĩ của chính mình, bởi vì... bà cảm thấy kẻ này tựa như là tên nhóc của ngày xưa kia. Tuy rằng không nhìn thấy được hình dáng, bị phù văn hộ thể của hắn ngăn chặn thế nhưng cặp mắt kia quá giống. "Hoang?!" Tâm thần của bà run run, chính bản thân bà cũng cảm thấy hoàn toàn không thể, hắn không phải đã bị phế bỏ rồi ư, đã trúng Chiết Tiên chú thì làm sao có khả năng chống đỡ được chứ? Ba mươi năm đã trôi qua, người trẻ tuổi năm xưa hẳn phải phai mờ rồi mới phải, thậm chí đã quay về trong đất vàng rồi! Chỉ là, quá giống, cặp mắt ấy tựa như cùng một người! Sinh linh đã thành đạo mới mấy chục năm? Không hề, không thể tồn tại được! Bà ra sức lắc đầu, chính mình cũng đang phủ định lại ý nghĩ này. Kỷ nguyên này không hề có Chí Tôn nào dưới năm trăm tuổi cả, đó là một ranh giới cấm kỵ, chưa hề nghe được sẽ có người vượt qua. Hoang đã bị phế thì làm sao có thể nghịch chuyển lĩnh vực cấm kỵ này, trái lại còn thành đạo chứ? Nhưng, cặp mắt kia vì sao lại có dấu hiện như thế? Xoẹt! Một kiếm chém tới, Thảo Tự kiếm quyết, kiếm đạo vô song, như bẻ cành khô, muốn phá diệt đại càn khôn! Trong đó còn mang theo một vệt ánh đỏ, đó chính là một vệt tinh túy của Trát đao trảm tiên, thế nhưng đã bị Kim thái quân tránh né, bà vô cùng kiêng kỵ luồng ánh đỏ này. Nhưng, Thảo Tự kiếm quyết rất kỳ quái, ác liêt vô song, không ngừng lan tỏa trong hư không và từng cây cỏ xuất hiện cắm rễ trên bầu trời, mỗi một cây đều có chín chiếc lá hình kiếm, lúc chuyển động thì ngàn tỉ luồng kiếm khí, ầm ầm, tựa như vô số thác nước từ trên trời buông xuống. Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, chém giết vạn vật! "Đi!" Chó con dùng hết sức lực hét lớn, nếu không đi nữa thì sẽ không cách nào đi được nữa, tàn linh kia đang chủ trì đại trận. Hết thảy những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hiện giờ, không có thời gian nữa. Thạch Hạo híp hai mắt, hắn nhìn thấy được ánh múa lan tỏa, nhìn thấy được đầu lâu của Kim thái quân bị tách ra, hàng ngàn hàng tỉ ánh kiếm tựa như thác nước hỗn độn từ trên trời trút xuống nghiền ép tất cả. Nhưng, hắn cũng chỉ biết thở dài một tiếng, hắn không nắm chắc sữ giết được nguyên thần bên trong xương sọ kia. Vèo vèo vèo! Thạch Hạo đi phía sau chó con, chớp mắt lao ra khỏi Kim gia và tiến về phía cuối chân trời. Phía sau là tiên quang cuộn trào, khí lành hàng vạn, tàn linh kia thức tỉnh tựa như là Chân Tiên muốn triển khai một đòn, khí tức hùng vĩ, thanh thế dọa người! Đám người Thạch Hạo bỏ chạy, phía sau là một vệt ánh sáng phá nát thiên địa, càn quét sông núi vô tận thế nhưng không có đánh lên trên người bọn họ. "Là hắn, là hắn sao?!" Bên trong cổ địa trung tâm Kim gia chợt có một chiếc đầu lâu rạn nứt và phát sinh ánh sáng, nguyên thần Kim thái quân xuất khiếu và đang lầm bầm, bà vô cùng chấn kinh. Bà phát giác ra tựa như là Hoang thế nhưng lại không tin tưởng, làm sao là hắn được?! Bà rơi vào trong mê man, sau cùng thì rùng mình một cái, nếu như là người trẻ tuổi kia thì phiền phức lớn rồi. Hắn mới lớn bao nhiêu tuổi chứ, ở giới tu sĩ thì quá non nớt thế nhưng đã công tham tạo hóa, tương lai sẽ còn tới mức nào nữa chứ, ai có thể chế ngự hắn? Nếu như cho hắn một khoảng thời gian nữa, dù cho có tiến vào Tiên vực thì người trẻ tuổi này cũng có thể khuấy lên vô tận phong vân! Cửu Thiên thập Địa, nói nổi mây vần. Hiện giờ, nhân mã của Tiê nvực đang thương lượng rút quân, đại đa số người đều đồng ý với chủ ý này. Nhưng, chuyện này sẽ tạo nên một hồi nguy cơ, bởi vì, phàm là những người quanh năm suốt tháng chinh chiến với sinh linh hắc ám thì không cách nào về Tiên vực được nữa. Việc này khiến nhiều người sợ hãi, tiếp đó là không cam lòng, gây rối náo động cả lên. Không thể, tuyệt không thể cho về Tiên vực được, dù là một mầm tai họa nhỏ nhoi cũng không thể xuất hiện bên trong vùng tịnh thổ kia được. Đây chính là quy định, hơn một kỷ nguyên trước, có tiền bối đại năng được mệnh danh là cao thủ tuyệt đại quanh năm chiến đấu với sinh linh hắc ám và nhiễn phải khí tức hắc ám, dù cho là đại nhân vật tuyệt thế thì cuối cùng cũng không thể về lại Tiên vực. Cấm khu trên cửu Thiên, có cũng chính vì như thế! "Không được, chúng ta phải trở về!" Vài người hét lớn như muốn vỡ trân. Đáng tiếc, thái độ của các cao thần vô cùng kiên quyết, phần lớn người có thể trở lại thế nhưng những ai từng dây dưa nhiều với sinh linh hắc ám thì nhất định phải lưu lại. Thậm chí, bọn họ đã chọn đường lui cho những người này rồi, có thể đi tới một vài Cấm khu nào đó. Nghe đồn, đó chính là vùng đất quy tụ của những sinh linh thiên kiêu cuối cùng trong Tiên vực ngày xưa, đều có tiếng tăm lừng lẫy! "Vắng lặng nhiều năm, bên trong Cấm khu không biết còn người sống không?" "Chúng ta tới đó có thể sẽ phải chết đó, nghe nói chưa một sinh linh nào có thể đi ra nếu như đã bước chân vào trong đó!" ... Cục diện có chút rối loạn. Trên thực té, bất luận là cửu Thiên hay là thập Địa đều như thế, thế lực khắp nơi đều rối loạn, gia tộc trường sinh cũng không thể yên tĩnh được. Thạch Hạo một kiếm chém Kim thái quân, chuyện này bắt đầu lan truyền, thế nhưng không một ai biết rõ cả, nếu không sẽ càng náo loạn hơn. Lúc này, Vô Lượng Thiên đang có một cuộc tụ hội, được gọi là cuộc hội họp của các thiên tài. Thế cuộc hiện giờ quá đáng sợ, thời đại mạt pháp sắp tới và tu sĩ của Tiên vực rất sợ hãi muốn rút quân, sinh linh hắc ám cũng không có mạnh mẽ tiến công nữa mà đang từ từ rút lui, tất nhiên sẽ khiến tinh anh các tộc của cửu Thiên sẽ rất bàng hoàng. Bọn họ đều đang nghĩ biện pháp để rời khỏi vùng thế giới này. Cuộc thịnh hội lần này xem như là lời nói từ biệt cuối cùng của một nhóm người mạnh nhất của một đời này, bởi vì, con đường của các tộc sẽ khác biệt nhau. Đương nhiên, đây cũng là một cuộc giao lưu với nhau, xem thử ai lấy ai bỏ, gia tộc của từng người sẽ thiên về hướng nào. "Các ngươi đã nghe gì chưa, Thập quan vương ẩn cư nhiều năm đã xuất hiện rồi, hắn muốn tham gia cuộc thịnh hội lần này, nghe nói, hết hôm nay hắn sẽ được đưa thẳng vào Tiên vực!" "Ta từng nghe nói, Trùng đồng giả Thạch Nghị cũng đã được chọn vào Tiên vực, sắp sửa trở thành truyền nhân dòng chính của đại giáo cổ lão nào đó á!" "Ừ, thiên tài sẽ không thiếu đường lui, người kinh diễm nhất sẽ được chọn lựa mà thôi!" ... Trên đường này Thạch Hạo nghe được hàng loạt lời bàn tán khiến hắn cảm thấy rất hứng thú. Ba mươi năm đã trôi qua, những vị cố nhân kia như thế nào rồi? "Lần thịnh hội cuối cùng của kỷ nguyên này, những người kia sẽ đại biểu cho đỉnh cao nhất của một đời người, tới lúc đó Đại Tu Đà, Lam tiên, Thác Cổ Ngự Long... đều sẽ hiện thân." "Chúng ta có thể tới được không?" "Mặc dù ngươi đã là cường giả một vực thế nhưng cũng không nằm trong hàng ngũ mạnh nhất của một đời này, ra ngoài mà nhìn một lượt đi." Trên đường đi có hàng loạt tin tức truyền tới. Rất nhiều người đang bàn tán, đang ước ao, đang chờ mong đồng thời cũng đang tiếc nuối. Thế cuộc chuyển biến xấu, rất nhiều thiên kiêu sẽ rời khỏi vùng đất này và tiến vào Tiên vực, đây chính là cuộc thịnh hội cuối cùng. "Vương Hi tiên tử sẽ xuất hiện, tuy rằng ta rất thương nhớ thế nhưng lại không có tư cách tới gần." "Vương Hi không phải là truyền nhân trọng yếu nhất của Vương gia hay sao, Vương thập xuất thế và được cho rằng quét ngang thiên hạ, trong cùng thế hệ không ai so sánh được, hắn nên như vậy và ánh sáng của Vương Hi tiên tử nhất định sẽ bị lu mờ." "Kim Triển cũng tới, hắn đã kết đạo lữ với Vương Hi rồi à? Vừa nãy hình như ta có nghe nói thì phải, nơi tổ địa Kim gia xuất hiện chút biến cố á." Tu sĩ các nơi đều đang bàn luận. Chủ yếu là cuộc tụ hội thiên tài lần này có chút ý nghĩa đặc biệt, sự huy hoàng của kỷ nguyên này sắp sửa hạ màn kết thúc, từ đây sẽ hướng về phía suy sụp, những người này sẽ mạnh ai đi đường nấy, khả năng sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế gian nữa. Có vài người cảm thán khi nhắc tới rất nhiều người, đều là những anh tài của đời này. "Nghe nói thánh nữ của Bổ Thiên giáo đã hợp nhất song hồn, hiện giờ kinh tài tuyệt diễm, mạnh tới đáng sợ!" "Vị yêu nữ của Tiệt Thiên giáo kia cũng chẳng hề đơn giản chút nào!" Thạch Hạo lẳng lặng lắng nghe nên thu hoạch không nhỏ, biết một chút tin tức của các cố nhân. Ánh mắt của Tào Vũ Sinh sáng rực, xoa xoa tay, nói: "Chúng ta cũng nên tới thôi, là thời điểm để trở về rồi, ba mươi năm chưa hề xuất hiện, phải nên để người khác biết Tào Chí Tôn đã trở về, hỏi thiên hạ ai là anh hùng đệ nhất, hoa ta nở lấn át muôn hoa!" "Ngươi muốn thành đạo, lại thêm năm trăm nữa đi!" Chó con đả kích đầy thậm tệ.