Rầm! Trong hư không truyền ra tiếng nổ vang! Toàn bộ đất trời đều đang nhẹ nhàng rung chuyển, có sức mạnh quy tắc mênh mông đang ngập tràn, còn như người khổng lồ vung búa khai thiên tích địa, càn khôn lần nữa được mở ra. Rối loạn, rất nhiều cường giả trên thế gian đều biến đổi sắc mặt, cảm thấy ý lạnh ngập tràn, sinh ra một luồng cảm giác vô lực. Ở vực ngoại cũng có một phương cổ giới bồng bềnh trôi lại gần Ba ngàn châu, trong thời gian ngắn chắn chắn sẽ va chạm nối liền, là dung hợp hay là bắt đầu đây! Thiên địa rung chuyển, cửu Thiên thập Địa đang trong quá trình chỉnh hợp, sớm muộn gì cũng sẽ hòa làm một thể mà thôi. Xa xa có một khu cổ giới bị tinh không mơ hồ bao quanh, phát sinh ánh sáng mờ ảo đang chầm chậm tiếp cận, lúc tới gần Ba ngàn châu thì hai bên có vô số lôi điện đan xen, có quy tắc khugr khiếp lan tỏa. Tuy rằng đang tiếp cận thế nhưng cũng chưa phải là đã nối liền với nhau, ấy vậy lại gợi nên rung chuyện trong thiên địa rồi. Mọi người lo lắng, một khi hai bên va chạm và nối liền cùng với nhau, ậy có hủy diệt đi sinh linh của hai giới không? Đây chính là một hồi tai nạn khiến người ta lo lắng. Ầm ầm! Cùng trong lúc đó, có một ít 'Thiên' trên cửu Thiên đã tới gần nhau và đang dung hợp, như muốn hòa làm một thể. "Còn nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều!" Có người nhỏ giọng nói. Nhân mã của Tiên vực tụ tập lại một chỗ và bắt đầu thu gom chứ không hề quyết chiến với sinh linh hắc ám, bọn họ đang thương nghị, đang thảo luận, có người đưa ra ý kiến muốn lui lại ngay lập tức. Bởi vì, trong giây lát đó thì tinh khí trong thiên địa giảm mạnh! Hơi chút dung hợp mà cửu Thiên thập Địa đã khô cằn đi không ít, đây chính là sự cắn trả của thiên địa, đang nhanh chóng tiến về thời đại mạt pháp! Cách gọi cửu Thiên thập Địa quy về một giới cũng chỉ là tính biểu tượng, bản chất thật sự chính là, đi kèm theo sau là thời đại mạt pháp thậm chí là thời đại như thế nào cũng chưa biết được. Nơi nào đó thuộc Ba ngàn châu, Thạch Hạo, Tào Vũ Sinh, chó con dừng lại rồi lặng yên quan sát cảm ngộ biến hóa của đại thiên địa. "Niên đại tồi tội đã tới, bản vương chọn xuất thể lúc này thật không thông minh gì cả." Chó con lộ vẻ nghiêm túc, lần này chắc chắc không phải giả vờ gì. "Có cách nói cụ thể nào hơn không?" Tào Vũ Sinh hỏi. "Thời đại mạt pháp, thiên địa cắn trả, ngoài trừ việc tu vi khó tăng tiến thì tuổi thỏ của sinh linh các tộc cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống, những lão quái vật xống trăm vạn tuổi kia sẽ nhanh chóng tuyệt tích!" Chó con nói. Đây chính là chỗ lo lắng nhất của nó, hiện giờ nó không còn là Chân Tiên, không thể trường sinh bất tử, sinh mệnh sẽ có điểm cuối, như vậy sẽ ảnh hướng rất lớn tới nó. Đồng thời, dù là Chân Tiên thì cũng sẽ gặp phải nguy cơ trong việc thiên địa cắn trả, đây chính là một khu cổ địa nguy hiểm! Theo như chó con từng nói, cửu Thiên thập Địa đã không còn thích hợp cho cường giả ở lại nữa, sẽ có đại biến. "Tình huống nghiêm trọng nhất sẽ ra sao, cường giả khắp thế gian sẽ có vận mệnh ra sao?" Thạch Hạo cũng lên tiếng hỏi đầy nghiêm túc. "Sinh mệnh của tất cả mọi người đều sẽ không dài, ví như những tu sĩ có độ tuổi trăm vạn năm trở lên thì khả năng sẽ đi tới bước xế chiều, sống không được mấy năm nữa!" Chó con nghiêm túc nói. "Còn gì nữa không?" "Dù cho là Chí Tôn thì cũng sẽ già, sẽ khô cạn tinh lực, sống cũng không bao nhiêu năm nữa!" "Còn ta thì sao?" Thạch Hạo hỏi. "Ngươi thì may mắn, bởi vì ngươi còn trẻ mà đã là cường giả cấp Chí Tôn rồi, vẫn còn lượng lớn năm tháng để sống, phỏng chừng mệnh nguyên có thể tới một vạn năm!" Chó con nói. Tào Vũ Sinh hít vào ngụm khí lạnh, sau khi trở thành Chí Tôn mà cũng chỉ có thể sống tới vạn năm mà thôi, quá khủng khiếp, nếu so với trước kia thì đã giảm xuống tới mức kinh khủng! "Sai, rất có khả năng chỉ tầm ba bốn ngàn năm mà thôi!" Chó con bổ sung. "Cái gì?" Tào Vũ Sinh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, càng nói càng đáng sợ, ngay cả Chí Tôn mà cũng chỉ có thể sống chừng đó năm, vậy thì những người khác sẽ ra sao? "Người bình thường sẽ không thể cảm nhận được, bởi vì tuổi thọ của họ khhông biến hóa quá lớn, chủ yếu là nhằm vào tu sĩ, nếu không thì vì sao lại gọi là thời đại mạt pháp chứ?" Chó con nói. "Trước đây từng xảy ra rồi à?" Thạch Hạo hỏi, nếu như đã xảy ra thì kết quả như thế nào? "Từng xảy ra, tu sĩ chết sạch, Tiên vực cũng bị lan tới và hao tổn không hề nhẹ." Chó con thật lòng nhớ lại, nó có chút sốt sắng vì bản thân gặp phải thời đại tệ hại nhất. Cả thế gian cùng tịch diệt, thiên hạ không tu sĩ, đây chính là kết quả kinh khủng nhất. "Sẽ có ảnh hưởng tới sinh linh hắc ám không?" Thạch Hạo hỏi. "Như nhau, đã là tu sĩ thì đều bị thiên địa cắn trả." Chó con gật đầu, đây được xem như là một tin tốt trong số tin xấu. Lúc này Thạch Hạo đang đứng ở Ác Ma đảo và nhìn về phía Mộ tiên, nơi đó vẫn chẳng có thay đổi gì cả, tổ phụ của hắn vẫn đang ở phía trước mộ phần còn A Man thì vẫn ngồi xếp bằng bên trên mộ. Mơ hồ có thể thấy được hai người tựa như ngưng kết thành một thể và bảo vệ nơi này. Nhưng bọn họ chưa từng mở mắt, chưa hề thức tỉnh, trước sau ngồi ngay ngắn, dù cho đã qua ba mươi năm thì cũng chẳng hề thay đổi gì. Thạch Hạo không yên lòng nên mới tới đây, lúc này lộ vẻ ưu sầu, vật chất hắc ám tập kích và thời đại mạt pháp sắp sửa diễn ra, vậy có nên cưỡng ép mang hai người này rời nơi đây không? "Không thể!" Chó con nói, đây là lần đầu tiên nó lộ vẻ sợ hãi, tâm tình chập chờn kịch liệt, khiến cho chó con có loại biến hóa này thì quả thật đây chính là lần đầu tiên. "Gặp quỷ rồi, lại thức tỉnh rồi, con đường của nơi đây như muốn nối thông rồi, người kia, bộ tộc kia sẽ trở về lúc nào đây?" Nó lẩm bẩm. "Ngươi biết thứ gì à?" Thạch Hạo hỏi, có một yêu nghiệt bên cạnh thì tất nhiên hắn sẽ phải thỉnh giáo và hỏi han rồi. "Ta không biết đó là sinh linh thuộc niên đại nào, thời kỳ Tiên cổ thì nơi đây cũng đã có động tĩnh, có một ít chuyện đáng sợ diễn ra, nhưng cuối cùng chính chủ không thể trở về." Chó con nói, Nó nói thẳng, dù là nó cũng không biết lai lịch chân chính của vị tồn tại kia, tới cùng là cổ xưa tới mức nào. Có phải là một tồn tại vô thượng hoặc là một chủng tộc vô thượng hay không, lúc chân chính trở về khả năng sẽ là kỷ nguyên của thiên địa khốc liệt nhất mới bắt đầu! Không chỉ đương đại đang truyền lưu, cuộc tính sổ đáng sợ nhất trên đời sắp sửa tới, giống như cường giả vô thượng năm đó đã từng nhìn thấy một góc trong tương lai và đã dự đoán được, kỷ nguyên kế tiếp khả năng sẽ là sự bắt đầu của một tràng hạo kiếp, sau đó tất cả sẽ kết thúc! "Tất cả sẽ kết thúc, có ý gì đây?" Tào Vũ Sinh sởn cả tóc gáy, hắn sợ hãi rồi. "Chính xác, tính sổ toàn bộ, không còn lại bất cứ thứ gì." Chó con đáp. Đáp án này khiến Tào Vũ Sinh tê dại cả da đầu, chuyện này... thật đáng sợ, cả thế gian sẽ tĩnh mịch, sẽ là kết cuộc như vậy ư? "Sinh linh hắc ám sẽ tới nơi này?" Thạch Hạo hỏi, đây là điều mà hắn lo lắng nhất. "Sẽ không, bọn họ cũng sợ sinh linh trên con đường này, có thể tham dự vào cuộc tính sổ thì đều là tồn tại chí con, sinh linh hắc ám cũng không dám tùy tiện trêu chọc." Chó con nói. Việc này giúp Thạch Hạo thở dài một hơi, hắn sợ tổ phụ cùng với A Man vì ở đây mà không thể thoát khỏi hắc ám hóa. "Hai người này hơn phân nữa đã được sinh linh trên con đường này tuyển chọn, hẳn sẽ là một phen cơ duyên đó." Chó con nói. Mấy ngày sau, hai người một chó đã xuất hiện ở trên cửu Thiên. Trong quá trình này, Vương đại đã bị nghiêm hình tra hỏi thế nhưng miệng hắn rất cứng, không hé răng một lời, trên thực tế hắn cũng không cách nào nói ra Bình Loạn quyết được. Đó là một loại cấm kỵ, nơi sâu trong thức hải của hắn có bố trí cấm chế, một khi chạm vào bí mật của Bình Loạn quyết thì nguyên thần của hắn sẽ nổ tung. Trên thực tế, trong lúc tra hỏi thì có một lần hắn thiếu chút nữa đã tự bảo, sau đó bị Thạch Hạo mạnh mẽ áp chế lại và không có ép hỏi nữa. "Bình Loạn quyết à." Thạch Hạo than nhẹ, hắn nhớ mãi không quên thế nhưng tộc này lại có biện pháp kín đáo, dù cho là con trai trưởng Vương đại của Vương Trường Sinh thì bên trong đầu lâu cũng bị bố trí cấm chế, dù cho hắn chết cũng không muốn tiết lộ bí mật. Tuy rằng Thạch Hạo đã nắm giữ Thảo Tự kiếm quyết thế nhưng hắn cũng rất thèm khát Bình Loạn quyết, có một loại chấp nhất phải có, ước ao có được. Mơ hồ hắn cảm nhận được, Bình Loạn quyết là thứ thích hợp nhất với hắn! Rèn luyện nguyên thần thành kiếm thai, vững chắc bất hủ, đó chính là ước ao của hắn, đại pháp vô thượng để rèn luyện nguyên thần, không phải chỉ để nói suông. "Vương Trường Sinh tự mình xuất quan, đi khắp thế giới để tìm người đó." Tào Vũ Sinh nhỏ giọng nói. Từ khi đi tới cửu Thiên thì bọn họ đã nghe được tin tức, Vương đại bị bắt và dẫn tới việc Vương Trường Sinh xuất quan. Kim thái quân, lão tổ Phong tộc cũng lên tiếng, khiển trách loại hành vi này và lên tiếng ủng hộ Vương gia, đây chính là tin tức được truyền ra trên cửu Thiên. Thạch Hạo liếm liếm bờ môi đầy hiếu chiến, hắn rất muốn ước lượng xem thử thực lực của các Chí Tôn khác, khát khao được chiến một trận. "Vương gia, Kim gia, Phong tộc, bộ tộc nào không có người tọa trấn, nói rõ hơn là Chí Tôn của nơi nào đã xuất quan và không có trong nhà?" Thạch Hạo hỏi. Tuy rằng muốn gặp Kim thái quân thế nhưng nếu như trong tộc của đối phương không có Chí Tôn tọa trấn, vậy thì hắn lại càng muốn đi tới chào hỏi. Hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với thần dược viên của Kim thái quân, càng mê tít mắt hơn với Tàng Kinh các của Vương gia, hắn rất muốn đi 'thăm nhà', lưu lại dấu chân của chính mình. Rầm! Trên cửu Thiên, hai khối 'Thiên' nối liền cùng một chỗ, hôm nay đã dung hợp hoàn toàn. Không hề có động đất như trong tưởng tượng, chưa hề có tử thương vô số, chỉ có quy tắc đang cuộn trào chém về tất cả các tu sĩ, khiến nhièu người khẽ kêu to một tiếng. Mơ hồ bọn họ thấy được, chính mình đã mất đi một vài thứ! Thời đại mạt pháp, thiên địa cắn trả, rốt cuộc cũng đã tới.