Mọi người cảm thấy, thế giới này quá điên cuồng, ngay cả một con chó con cũng có thể trở thành cao cao tại thượng, một tồn tại nhìn không thấu như thế. Hồng gia, đó chính là gia tộc Chân Tiên mạnh mẽ, lão tổ của tộc này thành Tiên từ kỷ nguyên Tiên cổ, thực lực mạnh mẽ, trải qua sự lắng đọng của một kỷ nguyên nên rất khó tưởng tượng ra được hiện tại hắn mạnh tới mức nào. Nhưng, chính ngày hôm nay đã tuồn ra một tin tức khủng khiếp, hắn là nhân sủng? Một con chó từng là chủ nhân của hắn. Chuyện này... kinh động thiên hạ, đồng thời thiên lôi cuộn trào đánh cho người người xụi lơ, vô số sắc thái truyền kỳ, hoặc có thể nói là khó mà tin được. Hồng Pháp, cường nhân một đời lại có lịch sử đen tối như thế! Đây không biết là bước ngoặt rối rắm hay là một vết nhơ, thật không thể tưởng tượng nổi, khiến người người choáng váng. Giây phút đó, hàng loạt ánh mắt rơi lên trên người của chó con, ngay cả Thạch Hạo từng phát uy qua khi nãy cũng quên sạch, ai cũng ngó chừng con chó con này. Ánh mắt của mọi người sáng rực, tên chủ nhân này tuy rằng hình thể không chút uy vũ, không phải chân long, không phải tiên hoàng, thế nhưng nó từng thu Chân Tiên làm sủng vật! "Không biết tiền bối xưng hô ra sao?" Có người quỳ xuống hành đại lễ rồi cẩn thận hỏi thăm. Có người mở đầu thì những người khác cũng lần lượt làm theo, lập tức có nam có nữ có già có trẻ đều vây quanh và cúi chào tựa như đang quan sát một loài động vật hi hữu vậy. Khoan hãy nói, nó thật sự là một động vật hi hữu! "Ta tên là Đại Đức, có đức mới có đạo, có đạo mới thành Tiên, chính như thế đắc đạo thành Tiên." Chó con vẻ mặt nghiêm túc nói, nó nói ra tên của mình - Đại Đức. Tào Vũ Sinh lộ vẻ khinh bỉ, hắn chịu đủ con chó này lắm rồi, ước ao có thể làm nồi rượu mận nhâm nhi. Hắn biết, con chó ghẻ này đang giả bộ, cố ý lộ vẻ trang nghiêm. "Tiền bối, ngài thanh tu ở nơi nào, có chiêu thu môn đồ không?" Có người rất thẳng thắn và dễ kích động hỏi thế. Những người khác cũng muốn kết giao lấy lòng thế nhưng cũng không nó nhanh lẹ như người này, thành ra ai nấy cũng bắt đầu 'tiến công'/ "Ta trú ở Thượng Thương sơn, hàng xóm với Hỗn Nguyên Tiên vương, cảm thấy thiên địa gặp phải đại kiếp nạn nên mới cố ý hạ sơn!" Chó con lộ vẻ nghiêm túc nói. Đám người ngẩn ngơ, nghiêm trọng như thế ư? Nhưng dù thế nào cũng cảm thấy nó là một tên xấu xa. "Nói tiếng người đi." Tào Vũ Sinh nói. "Nhân sủng, chớ cậy mình là sủng mà kiêu căng, nếu không ta đánh ngươi vào trong địa ngục để tự hối lỗi vạn năm đó!" Chó con uy hiếp. "Đạo hữu, chớ nên nói lung tung." "Tiền bối đang giảng chân ngôn, ngươi chớ có làm càn!" Những người khác đồng thời đều quở trách Tào Vũ Sinh và bảo vệ chó con. Tào Vũ Sinh muốn chửi lớn, đám cháu con để ông nói cho các cháu biết, chớ có bị con chó này nó lừa! Thực ra đám người này cũng không ngốc, đều cảm thấy con chó đang phóng đại, thế nhưng ai cũng hiểu, nó có lai lịch rất lớn, thành ra đều đang lấy lòng nó. Ngay cả lão tổ Hồng gia cũng từng là nhân sủng, vậy nó mạnh tới cỡ nào? Quan hệ tốt với chó con này thì chỗ tốt được rất nhiều! Rất nhiều người đều ôm mục đích, cảm thấy nếu mình làm như vậy mà mang lại niềm vui cho con chó thì ngang với việc vì gia tộc kết một minh hữu khủng khiếp, rất đáng giá để làm thế. Người của Hồng gia vẫn còn đang quỳ rạp nơi đó, tuy giận thế nhưng lại không dám nói gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dưới đất! "Tiền bối, có chuyện cần làm gì không, chúng ta nguyện ra chút sức lực trâu ngựa!" Có người nịnh nọt. Thế nhưng con chó này lại trừng mắt, gì mà chút sức lực trâu ngựa, là đang khen hay là mắng nó vậy. Người này rất muốn vả cho mình một cái, thật đúng là không biết ăn nói mà, thế nhưng đây vốn là một con cẩu vật thì làm sao để khen ngợi đây? Chó đen trầm ổn không có phát tác gì cả, đồng thời giả vờ giả vịt, nói: "Bần đạo bế quan trăm vạn năm nên đã rời xa hồng trần vô số ngày, hiện giờ xuất thế cũng chỉ muốn trải nghiệm khí tức của hồng trần mà thôi." "Tiền thật sự là cao nhân mà!" "Cảnh giới của Đại Đức tiền bối, chúng ta không thể nào ngước nhìn được, không thể nào tưởng tượng ra được." Đám người nịnh nọt thế nhưng cũng có chút là lời nói thật, xác thực là bọn họ không cách nào tưởng tượng ra được cảnh giới hiện tại của con chó này, cơ bản không thể nhìn thấu đươc, cảm thấy nó nói rất có đạo ly. "Kính xin tiền bối giảng đạo ngay ở nơi đây, chúng ta cực kỳ mong ước, nguyện lắng nghe đại pháp!" Rất nhiều người thỉnh cầu. Bọn họ rất muốn nghe chủ nhân của Chân Tiên Hồng Pháp giảng đại đạo. "Với ta mà nói, một khi xuất thế thì những thứ kia đều là cảnh giới thấp kém, giảng kinh cũng chỉ là sự nông can, tất cả pháp và đạo đều ẩn chứa trong mỗi hành động lời nói, trong bách thái hồng trần." Chó con thâm trầm nói. Tào Vũ Sinh dùng vẻ mặt khinh thường nhìn nó, hắn rất muốn nói, ngươi cứ giả vờ giả vịt đi, nhưng lần này hắn đã bị chó con cảnh cáo chớ có nói bậy, nếu không sẽ cắn tơi bời. "Xin tiền bồi hãy giải thích cho bọn ta một chút nghi hoặc, làm sáng tỏ thêm chút nữa!' Có người trịnh trọng thỉnh cầu. "Ồ, có thể, trên người của ngươi có thần dược chứ?" Chó con hỏi. Mọi người chần chờ một chút rồi có người lấy ra một cây đặt trên bàn đá, đó chính là truyền nhân của một đại gia tộc tới từ Tiên vực. Vô cùng bạo tay, bên người lại mang theo thần dược, thứ này có thể dùng để bảo vệ tính mạng! Đương nhiên, gốc rễ lại không có, nó hiện đang nằm trong vườn thuốc của tộc này! "Ai còn nữa không?" Chó con hỏi. "Ta có!" Tiếp đó, lại có hai người do dự đứng ra, dưới sự ra hiệu của chó con thì đã đặt thần dược lên trên bàn đá. Cách đó không xa thì hai mắt của Tào Vũ Sinh tựa như của đạo tặc, lần này hắn rất từ tốn chứ không cần phải hăm dọa cảnh cáo gì nữa, hắn rất an phận rất ngoan ngoãn đứng chờ mong. Bởi vì, hắn biết chó ghẻ này không phải là kẻ tốt lành gì, chắc chắn sẽ có mưu đồ cực kỳ đen tối! "Ai có Cửu Chuyển tiên đan không?" Chó con hỏi. Lần này mọi người chẳng biết nói gì nữa, đồng loạt lắc đầu, đùa thì thế, thứ này có thể tùy ý mang trên người ư? Dù gì cũng là bảo đan vô thượng được luyện chế từ trường sinh dược! Loại đan dược này dù là ở Tiên vực cũng cực kỳ ít ỏi, rất khó có được. Bởi vì, loại tiên đan vô thượng này một khi ăn một viên vào thì sẽ bạch nhật phi tiên! Đây chính là bảo đan có giá trị to lớn từ cổ kim tới nay. "Không có thì thôi vậy." Chó con thất vọng lắc đầu. Tiếp đó nó duỗi ra một trải cầm lên một cây thần dược, tiếp đó tựa như củ cải đưa lên miệng gặm nhai. "Tiền bối!" Truyền nhân trẻ tuổi đã lấy ra gốc thần dược kia thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dù cho hắn tới từ Tiên vực, gia tộc có gốc gác cực lớn thế nhưng vô duyên vô cớ tặng người khác thần dược và bị sử dụng như là củ cải, như vầy làm sao chịu nổi chứ, quá uất ức mà! Ban đầu hắn còn tưởng rằng con chó con này sẽ dùng thần dược để diễn dịch đại đạo, hoặc là sẽ dẫn ra thiên cơ cùng đạo lý vô thượng nào đó. Kết quả, nó lại gặm nuốt như thế! Mặc khác, hai người đã lấy ra thần dược kia cũng đứng ngồi không yên, há miệng muốn đòi đồng thời đưa tay lấy tại, kết quả con chó con này nhanh hơn rồi chụp 'cây củ cải' vào trong vuốt và bắt đầu gặm! "Ấy, chuyện này..." Sắc mặt của ba người đều tái xanh, rất muốn mắng to thế nhưng lại nuốt trở lại, bọn họ không dám. "Trong mắt ta, thứ được gọi là thần dược tiên thảo như này cũng chỉ là đồ để làm no bụng, chỉ là một loại trái cây trong hồng trần mà thôi, lâu rồi không xuất thế nên khó tránh khỏi việc nhớ mong, muốn ném thử vị của những gốc dược thảo này thôi." Chó con nói. Ba người kia thiếu chút nữa đã nổ cả phổi, con chó chết bầm này chỉ vì để thỏa mãn ăn uống mà lại ra vẻ như thế, trang trọng như thế, gặm sạch ba cây củ cải, sai, là thần dược! "À, hấp thụ một chút khí hồng trần khiến tâm của ta cũng từ trên trời xanh trở về lại hồng trần, vậy thì sẽ diễn dịch quỹ tích vô thượng của đại đạo cho bọn ngươi xem vậy." Chó con nói. Nó với bộ dáng nghiêm nghị, cặp vuốt chó từ từ vung vẫy tựa như bắt cá vậy, rất là kỳ quái. Đám người chăm chú quan sát, cho rằng nó có thâm ý ở trong. Chỉ có Tào Vũ Sinh biết rõ tính cách của nó thì âm thầm nhổ một bãi nước bọt, hắn biết con chó ghẻ này chắc chắ đang khoa tay múa chấn, vả lại hắn cũng vô cùng tức giận vì không có để cho hắn một cây thần dược nào cả. Thạch Hạo cũng không nói gì, vẫy vẫy tay gọi Tào Vũ Sinh tới để khắc họa hoa văn đại trận cho hắn. "A..." Tiếng hét thảm đánh vỡ sự yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo nơi đó. Vương đại kêu la thảm thiết, trận pháp trong cơ thể của hắn đã bị Thạch Hạo cưỡng ép đào ra và khắc họa vào thể nội của Tào Vũ Sinh. Hành động này rất bạo lực, trực tiếp cướp lấy chứ không phải là dựa theo trận pháp đó để khắc họa lại! Bởi vì, Thạch Hạo sợ sẽ có sau sót cho nên mạnh mẽ cưỡng chế lấy trận để thỏa mãn cho Tào Vũ Sinh. "Chờ tập trung đủ chín góc trân pháp, đó chính là lúc ngươi quật khởi." Thạch Hạo mỉm cười. Bên cạnh, Vương đại khóe miệng rỉ máu đầy đau đớn, quá trình lấy đi pháp trận tựa như đánh nát xương cốt của hắn vậy, cả người tê liệt nằm trên mặt đất. "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, lần sau sẽ giảng đạo cho các ngươi sau." Chó con nói. Thạch Hạo không có muốn mạng của Vương đại, nói: "Tạm thời lưu ngươi một mạng!" Bởi vì hắn còn muốn những pháp trận khác của Vương gia, nếu giết chết Vương đại thì sẽ dễ gây kịch biến. Rầm! Trong nháy mắt đó Thạch Hạo đánh ngất Vương đại rồi ném vào trong pháp khí không gian, bắt sống mang đi, bởi vì hắn muốn thử từ trên người Vương đại móc lấy Bình Loạn quyết. Vèo vèo vòe, ba bóng người biến mất từ nơi đây. "Chạy nhanh thế làm gì vậy?" Tào Vũ Sinh thở mạnh, hắn chạy theo không kịp, kết quả đã bị Thạch Hạo một tay lôi đi. "Phí lời, không chạy nhanh chẳng lẽ chờ đám cừu địch xưa của ta tới bắt à!" Chó con nói. "Không phải ngươi có một tên nhân sủng à, vả lại còn là Chân Tiên nữa chớ, còn sợ gì chớ?!" Tào Vũ Sinh hỏi. "Ngươi đã thành Chân Tiên thì còn nguyện ý làm nhân sủng của ta không, nếu như biết đạo hạnh của ta biến mất thì có muốn làm nồi rượu mận không hả?" Chó con nói. "Tất nhiên!" "Gâu, ta ăn thịt ngươi đây!" ... Thạch Hạo hoàn toàn hiểu rõ, con chó ghẻ này gây thù quá nhiều nên đang chột dạ, vừa mới ló đầu ra mà đã chạy mất dép rồi. Hiện giờ đại quân Tiên vực đang ở giới này, nó sợ có người chạy tới. Chuyện này cần phải bị người hận tới mức nào chứ, ngày xưa nó đã tạo nghiệt như thế nào? "Giờ chúng ta đi đâu đây?" Tào Vũ Sinh hỏi. "Đi cửu Thiên, hỏi thăm qua Kim thái quân, còn có cả lão tổ của Phong tộc nữa." Thạch Hạo nói.