Thạch Hạo ở lại đây chứ không có chạy lung tung khắp nơi nữa, hắn một lòng muốn tăng lên tu vi, để bản thân thật sự trở thành ngư dược hóa long! Tình thế nguy cấp, thiên địa không cách nào bình yên được, không còn là thời đại hòa bình nữa, nếu như hắn là phàm nhân thì không nói, không có lựa chọn nào cả, thế nhưng thiên phú của hắn thật sự rất mạnh nên có hi vọng để quật khởi. Hắn bắt đầu hắc ám hóa, phía sau chính là đợt tính sổ máu tanh đáng sợ từ trước tới nay, đó chính là sự kêu gọi của tử vong, ép người như muốn nghẹt thở. Bên dưới niên địa này chỉ cần là tu sĩ thì không ai không muốn tự vệ, đều muốn trở nên mạnh mẽ và từ từ thay đổi vận mạng của mình. Thạch Hạo khổ tu để tâm cảm ngộ, không ngừng phỏng đoán con đường đại đạo của bản thân, muốn quật khởi trong thời loạn lạc này, chính là để ngày sau giết ra một thể giới cho bản thân mình. Hắn muốn sống sót bên trong náo loạn hắc ám, hắn phải bảo vệ người thân bên cạnh mình, hắn muốn che chở cho Thạch thôn luôn luôn yên tĩnh và bình an, hắn không muốn nhìn thấy người thân chết thảm, hắn không muốn nhìn thấy đại thế héo úa và còn cũng chỉ là đất đai cằn cỗi đầy xương khô. Thế nhưng, hắn không biết mình có thể thành công hay không, tương lai quá tàn khốc, dù cho hắn đã từng thấy được một góc trong tương lai thế nhưng hắn không tin. Bởi vì, bất kỳ tiên đoán nào cũng không thể xem như là thật được, không có bất cứ ai có thể xác định chính xác sẽ xảy ra chuyện gì. Huống hồ, kết cục của một góc tương lai mà hắn thấy năm đó cũng không quá tốt đẹp, tuy rằng hắn còn sống thế nhưng lại vô cùng thê lương, bất lực, đau đớn! Bất luận đã trôi qua bao nhiêu năm thì hắn cũng khó lòng quên đi tình cảnh của một góc tương lai tàn khốc đó. Cả thế gian đều tịch diệt, vạn vật tuyệt diệt, tất cả mọi người đều chết trận, chỉ có hắn lẻ loi sống sót, sau lưng hắn chính là gốc cây khô của Liễu Thần đã cháy đen, nó không còn lại bất cứ thứ gì nữa. Mỗi lần nghĩ tới trong lòng hắn đều quặng đau khó có thể kìm nén được, cảm thấy vô cùng buồn bã, với hắn đó chính là ngọn nguồn của sự sợ hãi duy nhất của kiếp này. Hắn không dám tin cũng không thể tin, vẫn luôn cho rằng, sẽ có biện pháp để thay đổi kết cục. Sau đó, Thạch Hạo cũng từng thỉnh giáo một ít nhân vật lợi hại, ví như đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, bọn họ cũng không quá để tâm và nói cho hắn biết, chuyện không xảy ra thì không tính là kết cục. Ngoài ra, dựa theo phân tích của hắn thì dù cho có xảy ra chuyện như thế thì đó cũng chẳng phải là hình ảnh cuối cùng mà Thạch Hạo chứng kiến. Bởi vì, cuối cùng gì hắn cũng đạp lên bầu trời, đạp trên đỉnh cao thần đạo, lần nữa rời đi, vậy thì nói rõ sự tình vẫn chưa chấm hết... Mà chuyện càng khiến Thạch Hạo khiếp đảm hơn chính là, không phải là hình ảnh của kết cục mà đã là như thế rồi, vậy tương lai sau này hắn sẽ cần phải trải qua những gì? Như là một bóng ma, thi thoảng sẽ hiện lên trong suy nghĩ của hắn thì làm sao có thể an lòng chứ? Hắn muốn mình mạnh mẽ thật sự để có thể xoay chuyển tất cả, đặc biệt là lên thượng giới lần này và nhìn thấy sinh linh hắc ám, nhìn thấy Tiên vực xuất binh thì hắn càng phát giác ra được, đạo hạnh của mình vẫn chưua đủ. "Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!" Thạch Hạo hét lớn trong đại hoang, âm thanh của hắn xé rách trời cao, cũng may nơi đây đủ xa Thạch thôn nếu không những gợn sóng đại đạo phát sinh và sẽ gây ra phiền toái lớn ngay. Nhưng mà, hắn nhanh chóng khống chế khiến âm thanh nhằm về phía vực ngoại, chúng khuấy động trên bầu trời. Thạch Hạo thở dài một hơi, thổ địa của giới này quá mức yếu ớt với hắn, không chú ý một chút sẽ có thể găph phải đại họa sát sinh ngay. Nơi đây quả nhiên không phải là địa phương thích hợp để tu hành, không chỉ có đại đạo thiếu hụt mà vùng đất dưới chân hắn cũng quá dễ sup lún. "Đại đạo thiếu hụt, đây là sự mài giũa đối với ta, ta muốn bắt đầu từ bản thân mình, Lấy thân làm chủng, không ngừng đột phá trở nên mạnh mẽ!" Thế nhưng, sân bãi chắc chắn ở đâu giờ? Thạch Hạo nhằm về phía biên giới tám vực, nói đó có thể giết thẳng tiến vào trong hỗn độn, ở đó là báo táp mạnh mẽ, hư không bất ổn, hơi một chút sẽ phát sinh những khe hở hư không đủ dập tắt tu sĩ. Hoặc là, đó chính là chỗ tu hành thích hợp nhất với hắn! Thạch Hạo nói được làm được, xuyên thủng vực bích giết vào trong hỗn độn, dùng cơn bão năng lượng cuồng bạo nhất để luyện thể, trợ giúp mình tu hành. Hắn có cổ kinh, hắn có bí thuật, hắn sở hữu rất nhiều đại pháp tuyệt thế hơn nữa còn đi con đường Lấy thân làm chủng, hắn thiếu chính là sự gột rửa của năm tháng cùng với việc bình tâm giác ngộ. Thạch Hạo tập trung cao độ thế nhưng cũng không tính là tu luyện hoàn toàn, thi thoảng sẽ về lại Thạch thôn để tìm người luận bàn! Mỗi một quãng thời gian trở về thì hắn sẽ kiểm nghiệm thành quả bên trong nhà giam u tối của Hư Thần giới, chiến đấu với những tồn tại bị phong ấn bên trong các bình sứ, liều mạng với các tượng đá đã bị xích sắt khóa chặt. Đồng thời, đôi khi hắn sẽ tiến về Cấm khu sinh mệnh đầy hoang vu kia để tiếp nhận sự dằn vặt của chủ Cấm khu, tỷ như là tái phát Chiết Tiên chú. Mà gần đây, thậm chí hắn bắt đầu tiếp xúc với hắc ám, dùng nguy hiểm tới tính mạng để rèn luyện con đường đại đạo của bản thân! "Gì mà vạn cổ bất hủ, gì mà vĩnh hằng, tất cả đều đánh hết, ta muốn kiếm chém vạn cổ, đôi nắm đấm trấn áp tương lai cổ kim!" Thạch Hạo gần nhẹ thề rằng, kiên định với niềm tin của chính mình. "Cái gì kiếm chém vạn cổ, trấn áp tương lai cổ kim, tên thúi nhà ngươi quay lại cho ta, tuổi cũng không còn nhỏ đâu, nên cưới vợ rồi đó!" Lúc Thạch Hạo dõng dạc tiếp sứ mạnh cho bản thân thì phía sau có tiếng truyền tới khiến thân thể hắn cứng đờ tựa như trúng định thân pháp vậy. Vốn, hắn vẫn còn hùng hồn nhiệt huyết thế nhưng lại bị người vô tình đánh gãy như thế. Trời đất bao la, mẹ già là uy quyền nhất! Phía sau chính là mẫu thân của Thạch Hạo, một tay nắm chặt cổ hắn lôi về. Nói là mẹ già thế nhưng Tần Di Ninh lúc này còn tương đối trẻ tuổi, phong nhã hào hoa, tuổi tác cũng không quá lớn, huống chi nàng lại là tu sĩ có tu vi không kém. Gần đây nàng rất sợ Thạch Hạo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, muốn hắn sớm thành gia thất, yên ổn gia đình, lưu lại dòng dõi. Bởi vì, đưa con trưởng này luôn luôn làm người lo lắng, lúc trước đã một mình lên cửu Thiên, đi Biên hoang, xông Tiên viện, giết quân địch rồi. Hiện giờ, thân thể bị tàn tiên ám hại và đạo hạnh có thể sẽ biến mất, ấy vậy vẫn chẳng biết an phận là gì cả, không có việc gì làm là chạy lên thượng giới ngay. "Ta mặc kệ chí hướng của con cao bao nhiêu thế nhưng con là con trai ta, con phải kết hôn!" Ngày thường Tần Di Ninh rất dịu dàng, là một người vợ ngoan mẹ hiền, thế nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm khắc, hiếm thấy khi nào lại dùng tới tư cách của một người mẹ già như vầy. Nàng sợ hãi, lo lắng, hi vọng việc hôn nhân sẽ có thể khiến Thạch Hạo an tâm hơn đôi chút, không đi mạo hiểm nữa, không cần phải suy nghĩ một mình đi chém giết với sinh linh hắc ám làm gì. Có một số việc Thạch Hạo không có nói rõ vì sợ bọn họ lo lắng, cho nên, Tần Di Ninh không thể nào hiểu được nên chỉ cảm thấy hoàn cảnh sinh hoạt của hiện tại quá đỗi bình yên, mà con trai trưởng lại quá xông xáo. "Mẹ, mẹ cũng biết rồi mà, con chí ở đại đạo, muốn nhìn quá khứ vạn cổ, có thể quan sát sông dài năm tháng, nhìn thử sự bồng bềnh của từng kỷ nguyên một." Thạch Hạo nói. "Ta biết những chuyênh này thế nhưng con họ Thạch, đã tới tuổi thành hôn, cần phải lưu lại dòng dõi tiếp theo rồi!" Mẹ già bá đạo nói. "Cháu trai, cháu nên suy nghĩ về việc này đi thì hơn, làm con làm cái cần phải lý giải cho tâm trạng của ba mẹ." Lần này, lão tộc trưởng Thạch Vân Phong hiền lành cũng lên tiếng. "Tộc trưởng gia gia!" Thạch Hạo há miệng. Trên thực tế cũng không phải chỉ có bọn họ, những người khác bên trong Thạch thôn đều hi vọng hắn sẽ kết hôn và lưu lại con cháu. Thậm chí, ngay cả đồ nhi Xích Long của hắn cũng đang cười nhạo bắt ép hắn, nói hắn nên kết hôn sớm thì hơn, an tâm ở lại Thạch thôn này chớ có ra ngoài gây rắc rối nữa. Kết quả, con rồng này bị Thạch Hạo một cước đá bay đầy thê thảm, biến mất ở phía cuối chân trời. "Mẹ, mẹ cũng biết con đã gặp công chúa của hoàng triều trường sinh ở thượng giới, tiếp xúc qua minh châu của thế gia bất hủ mà vẫn chưa hề vừa mắt một người nào, hiện tại mẹ bắt con chọn vợ thì nhất thời làm sao tìm ra chớ." Thạch Hạo kiếm cớ. "Chẳng phải nơi kia có một người hay sao?!" Tần Di Ninh nhỏ giọng nói thế nhưng rất dứt doát chỉ về phía Vân Hi đang hái thuốc trong đại hoang kia.