Những sinh linh này tu vi cũng không hề yếu nên tốc độ cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã phi hành ra ngoài mấy ngàn dặm, tiếp đó hạ xuống một ngọn núi đá rồi lẳng lặng chờ đợi. Khi mặt trời ngã về tây thì bên trong khu vực hắc ám truyền tới tiếng ngựa hí và nhanh chóng tiếp cận lại đây. Thạch Hạo kinh ngạc, vùng đất hắc ám kinh khủng kia không ngờ lại có sinh linh bên trong? Một con quái mã màu đen toàn thân là vảy đang há cái miệng lớn như chậu máu, gió tanh thổi tới, miệng mũi đều phun trào khói đen đầy dọa người. Bên trên lưng nó có một tên kỵ sĩ đang ngồi, giáp trụ màu đen lạnh buốt, ngay cả mặt mũi cũng bị che khuất, đây là một cao thủ với con ngươi lạnh lẽo ép người. "Đã mang đồ tới chưa?" Hắn khàn khàn lên tiếng, giọng nói khiến người nghe khó chịu tựa như là hai tấm kim loại đang ma sát với nhau vậy. "Vẫn chưa, thế nhưng sẽ nhanh thôi." Một người trong số đó cẩn thận đáp lại với vẻ sợ hãi, lo lắng khiến đối phương không vui. "Quá chậm, sự kiên trì của chúng ta có hạn." Kỵ sĩ cưỡi trên lưng quái mã lạnh lùng nói. Con ngươi của Thạch Hạo co rút, hắn thật sự không ngờ tới được, sinh linh có thể tồn tại bên trong vật chất hắc ám lại đang giao dịch với người của giới này. "Vật kia có quan hệ quá trọng đại, mặc cho không ai có thể sử dụng thế nhưng dù sao cũng được Chí Tôn xem trọng, muốn trộm được có chút khó khăn." Những lời này vừa ra đã khiến tâm thần Thạch Hạo chấn kinh, vụ giao dịch này quá khủng khiếp. "Ta mặc kệ những tên kia, nếu như lại không thấy nữa thì đừng trách ta vô tình." Lời nói của kỵ sĩ cưỡi quái mã càng ngày càng lạnh giá. "Chúng ta sẽ cố gắng." Một người nhắm mắt nói. "Không phải trong tộc của các ngươi cũng có một Chí Tôn hay sao, hẳn là phải tiếp xúc được với thứ kia chứ." Kỵ sĩ thân mặc giáp trụ màu đen lạnh lùng nói. "Thứ đó dù sao cũng là thứ mà trước kia Hoang đã đạt được, bất luận một bộ tộc nào thì cũng chỉ là tạm thời bảo quản cũng như nắm giữ, cũng không hề có quyền để giao dịch trực tiếp được." "Đúng đó, Chí Tôn bộ tộc ta cũng phải tránh hiềm nghi chứ." Lời này khiến đáy lòng Thạch Hạo chìm xuống, thứ muốn giao dịch kia có quan hệ trọng lại, ấy vậy những người này lại đầu quân sang địch! "Ngươi nên biết, muốn giao dịch với ta thì cũng không riêng gì bộ tộc các ngươi, chỉ cần một lời thì lập tức sẽ có tộc khác liên hệ với ta." Kỵ sĩ mặc giáp trụ màu đen nói. "Chúng ta hiểu rõ!" ... Thạch Hạo cũng không có lộ diện mà cẩn thận lắng nghe, âm thầm suy nghĩ. Cuối cùng thì hắn cũng biết thứ đang giao dịch kia là thứ gì, chính là rương gỗ mục! Lúc trước Thạch Hạo không màng sống chết đã mang rương gỗ mục từ bên ngoài Biên hoang trở về, không ngờ lại có người âm thầm muốn giao dịch đưa cho sinh linh bên trong sương mù hắc ám này. Là phản bội, là muốn bán đi lợi ích của cửu Thiên thập Địa. Tuy rằng không biết rương gỗ mục này có ích lợi gì thế nhưng ngày đó ngay cả Du Đà, An Lan cũng từng ra tay nên có thể biết được, thứ này không hề đơn giản, có lai lịch rất lớn. Sau khi Thạch Hạo đạt được thì đã giao cho mấy vị Chí Tôn trong Đế thành, kết quả đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, Thanh Mộc lão nhân lần lượt chết trận và rương gỗ mục này đã được những Chí Tôn khác còn sống mang về lại cửu Thiên. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, hiện tại mấy người đang làm cuộc giao dịch với tên kỵ sĩ này chắc chắn tới từ gia tộc Trường Sinh, hơn nữa còn là gia tộc có Chí Tôn sống sót. Bởi vì, chỉ có bọn họ mới có cơ hội tiếp xúc với rương gỗ mục này. Lúc này Thạch Hạo chợt nổi giận, đó là thứ mà hắn đã đạt được và đưa cho các Chí Tôn nghiên cứu, kết quả có người lại mang tâm tư của bản thân bán cho đại địch. Mặc kệ sương mù hắc ám này có lai lịch ra sao thế nhưng có thể tin chắc rằng, tên này đã ăn mòn mười lăm châu, khiến sinh linh đồ thán thì chẳng phải loại thiện lương gì. "Sau ba ngày, vẫn tại nơi đây, ta sẽ chờ các ngươi đưa rương gỗ mục tới, như vậy giao dịch thành công, bảo đảm gia tộc của các ngươi có thể trường tồn bất hủ, tồn tại cùng thế này." Kỵ sĩ kia nói. "Chúng ta sẽ cố hết sức!" Những người kia vô cùng kính cẩn cúi chào, tiếp đó toàn bộ nhằm về trời cao rời khỏi nơi này. Rất lâu sau nơi đây trở nên yên tĩnh. Kỵ sĩ hắc ám kia điều khiển chiến mã tiến vào trong sương mù, tiếng võ ngựa đinh tai từ từ đi xa. Sắc mặt của Thạch Hạo âm trầm ngóng nhìn vùng đất hắc ám kia rồi lại nhìn về phía giữa bầu trời, vẻ mặt đầy giận dữ. "Ngày xưa chúng ta liều mạng ở Biên hoang, tại sao không có mặt ở đó? hiện giờ thế gia trường Sinh không còn đáng tin cậy nữa, lại làm giao dịch với sinh linh hắc ám!" Sắc mặt Thạch Hạo vô cùng khó coi, nắm đấm nắm chặt. Hắn tiếc thương cho đám người như đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, cảm thấy cái chết của bọn họ không đáng. "Ta muốn lấy thứ thuộc về ta, đất trời của thượng giới này dù cho có sụp đổ cũng không liên quan gì tới ta cả, cứ vậy xuống dưới hạ giới được." Thạch Hạo lẩm bẩm. Bởi vì, lòng hắn đã sinh thoái chí, trên cửu Thiên này không chỉ có một thế gia Trường Sinh muốn theo địch, phòng bị không xuể được. Đương nhiên, trước khi rời đi Thạch Hạo muốn biết rõ lai lịch của sinh linh hắc ám kia, làm sao lại xuất hiện, làm sao lại sinh ra, biết người biết ta thì ngày sau mới nắm phần thắng được. ... Trên cửu Thiên, Vương gia. Khuôn mặt của Vương Trường Sinh đầy thanh tú, dáng vẻ bề ngoài của hắn vô cùng trẻ trung, chỉ là một thiếu niên thế nhưng lúc này đang cau mày lộ vẻ nghiêm túc. "Tổ đình của Vương gia ta ở Tiên vực sớm đã bị từ bỏ, nghe nói chủ tộc Vương gia từng phát sinh tranh cãi với đạo thống cổ lão mạnh mẽ phi thường và rồi chiến bại, cuối cùng phải di chuyển tới nơi sâu không người sinh sống ở Tiên vực, tới giờ cũng không có tin tức gì." Vương Trường Sinh nói, những chuyện này hắn thông qua sứ giả Tiên vực nên mới biết được, tin tức vô cùng kinh người. "Cái gì, tổ đình Vương gia ta ở Tiên vực đã bị loại bỏ rồi à?" "Vậy thì làm sao bây giờ, chúng ta không còn chỗ dựa thì chắc chắn không thể tiến vào Tiên vực được, không cần thận sễ bị người mưu hại và giết chết mất." Một gia tộc khác là Kim gia cũng đang mở cuộc hội nghị trong tộc như bọn họ. "Tổ tiên của kim gia ta đã xảy ra chuyện ở Tiên vực, trong thời gian ngắn chúng ta không có chút hi vọng nào cả, cần phải nghĩ biện pháp khác." Kim thái quân lên tiếng. Nhất thời, thế gia Trường SInh đều không ngừng thương thảo. Lần này, hắc ám giáng lâm và bọn họ đều linh cảm tới đại sự không ổn, đều trăm phương nghìn kế nghĩ đối sách. Một vài đại tộc cảm thấy, dù cho mất tất cả cũng phải tiến vào Tiên vực cho bằng được. Trong đó, có gia tộc Trường Sinh thông gia sứ giả đã biết được, gia tộc của mình đã sa sút ở Tiên vực, thậm chí có tộc chẳng còn chút tin tức gì. Cũng có gia tộc rất huy hoàng ở trong Tiên vực, phát triển càng ngày càng thuận lợi. Vì lẽ đó, tình huống bất đồng nên bọn họ đối mặt với sự lựa chọn cũng bất đồng. "Thật sự phải đưa rương gỗ mục cho sinh linh hắc ám kia sao, lão tổ, người có biết lai lịch của bọn họ ra sao không?" Trong mật thất của một gia tộc nào đó có người thì thầm, chỉ bốn năm người mà thôi, đây chính là vài thành viên trọng yếu nhất của gia tộc Trường Sinh này. "Ta biết lai lịch của sinh linh hắc ám này, sớm đã đoán được từ lâu, chỉ có cách đó, chỉ có thể đưa ra rương gỗ mục thì mới có thể bảo toàn cho tộc ta, còn những tộc quần khác thì không thể lo nổi rồi!" Vị lão tổ kia lên tiếng. "Sống sót mới quan trọng, dù cho có làm phản đi giới này thì đã sao chứ?" Có người hùa theo. "Rương gỗ mục là của Hoang, tuy rằng được hắn đưa về và các tộc thay phiên nhau bảo vệ, thế nhưng nếu chúng ta mang đi giao dịch và bị lộ tin tức thì chắc chắn vô cùng nguy hiểm." "Không quản được nhiều như vậy đâu, không chỉ mỗi bộ tộc ta có ý định này, cẩn thận quá sẽ bị người hớt tay trên đó, sau khi giao dịch thành công thì mới có thể đảm bảo cho thành viên tộc ta không chết đi." ... Ba ngày sau, vẫn là biên giới khu vực hắc ám của Ba ngàn châu. Thạch Hạo tựa như một mãnh hổ ngủ đông đang dợi con mồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát động một đòn lôi đình, hắn ẩn thân nơi này hòng triển khai hành động đoạt mồi trước miệng hộ. Rương gỗ mục là của hắn, tuyệt không chấp nhận đưa cho kẻ địch, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào. "Tới rồi, ta cũng muốn xem thử bộ tộc này là bộ tộc nào!" Lời nói của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, sát khí nội liễm, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy bậc ra. Hắn cảm ứng được những gợn sóng từ giữa trời truyền tới, tốc độ cực nhanh tiến về nơi này. Cách thời gian hẹn ước còn rất sớm thế nhưng người của thế gia Trường Sinh rất cẩn thận, sợ sinh linh hắc ám tới trước nên bọn họ mới tới từ sớm như vầy. Ầm! Thạch Hạo dịch chuyển vọt thẳng lên trời xanh chặn đứng những người này, nâng quyền giết tới chẳng hề nể nang gì, muốn tốc chiến tốc thắng đoạt rương gỗ mục vào trong tay trước tiên. Sau lưng hắn chợt có một con ma viên đang ngửa mặt lên trời gào thét, thân hình khổng lồ, chiến khí sôi trào, đây chính là pháp môn được sáng tạo ra để chiến đấu. Truyền thừa của mạch duy nhất Hỗn Thế ma viên tỏa ra thần uy! Phụt! Cùng với Thạch Hạo vung quyền là ánh sáng chiếu rọi bầu trời, nó còn chói mắt hơn cả tia chớp, sức lực tuyệt thế, gần như trong tích tắc đã là mưa máu tán loạn. Một trong số người này đã bị đánh nát, nổ tung ngay tại chỗ. Chủ yếu bởi vì thực lực của Thạch Hạo quá kinh người đồng thời người tới cũng chẳng hề phòng bị gì, không phải Chí tôn thì làm sao có thể chống đỡ loại đánh giết này? "Ngươi là ai?!" Mấy người khác sợ hãi. "Rương gỗ mục không có nằm trên người của hắn, vậy thì các ngươi rồi!" Thạch Hạo lên tiếng, không hề ép hỏi gì cả mà cứ thế xuất thủ, muốn dùng hành động thể đánh tan tâm chí của bọn họ. Xoẹt! Lần này, hai cánh tay của hắn cùng nhau khuấy động tựa như phượng hoàng dục hỏa vậy, mang theo khí tức thánh khiết với ánh đỏ đầy trời, sau lưng hiện lên một cặp cánh chân hoàng. Thạch Hạo lao vút tới nhằm về một người, xem ra đây tựa như là người cầm đầu trong số người này. Vù, ánh lửa cuộn trào, người kia chỉ có thể hét thảm một tiếng thì đã hóa thành tro tàn, bị Thạch Hạo đốt cháy ngay tức khắc. Và cũng ngay lúc này Thạch Hạo nhìn thấy được rương gỗ mục rớt xuống, nó được giấu trên người này. Bụp, Thạch Hạo vung tay nắm chặt. "Chờ tên sinh linh hắc ám kia ra đây rồi hỏi han một hồi." Thạch Hạo lên tiếng, chẳng hề để mấy người còn lại trong mắt.