Đốt cháy giáo chủ? Việc này tàn nhẫn tới cỡ nào chứ, nếu như là người khác nói ra thì chắc chắn Nguyệt Thiền sẽ trợn mắt không tin, thế nhưng nếu là Hoang thì trong lòng nàng lại nhảy rộn và không chút hoài nghi gì, bởi vì tên này coi trời bằng vung, tuyệt đối sẽ làm được. "Khà khà, ha ha ha..." Tào Vũ Sinh xoa xoa lòng bàn tay lộ vẻ hèn mọn, dáng vẻ tựa như không thể nào chờ đợi được nữa, trạng thái hưng phấn đầy đáng ghét. Hắn không thể nào đợi chờ được nữa, rất muốn xem Hoang xuất thủ và chứng kiến việc trọng đại này. Nguyệt Thiền thì trợn mắt nhìn hai người này, nàng chẳng biết nói gì nữa. "Đi, dẫn đường nào, đi dã ngoại ăn cơm thôi!" Thạch Hạo vung tay để Tào mập dẫn đường, muốn đại khai sát giới, triển khai một bữa tiệc nướng. "ẤY, đây là Hư Thần giới mà, có thể ăn được luôn à?" Tào mập chột dạ cùng hoài nghi, đây không phải ở hiện thực nên dù có trải nghiệm rất chân thực và hiện tại lòng đầy kích động đi nữa thì đầu óc của hắn cũng không gặp phải vấn đề gì. "Yên tâm đi, có một số thứ có thể ăn, mà ăn rất ngon nữa kia." Thạch Hạo vỗ vỗ bả vai của hắn. Tào mập vừa nghe vậy thì vững tâm lý, biết tên khốn này chắc chắn không phải lần đầu làm như thế. Hắn liền nở nụ cười, khuôn mặt bánh bao lúc lắc, đôi mắt nheo lại phóng ra từng ánh tinh quang đầy hưng phấn. Theo bản chất thì đây là đang đi gây chuyện, sợ thiên hạ không loạn, hiện giờ Hoang lại xuất hiện nên hắn muốn kéo lấy tên bạn cũ có sức chiến đấu vô địch trong cùng cấp này đi đại náo một hồi. Nguyệt Thiền cũng chẳng biết nói gì nữa, luôn cảm thấy hai tên khốn này một khi gặp nhau đều cấu kết làm việc xấu cả, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng người tốt lành gì. "Đi, đi, đi!" Tào Vũ Sinh nhanh chóng dẫn đường tiến vào trong đầm lầy, tuy rằng không tìm được lối ra thế nhưng trong phạm vi nhất định thì hắn cũng không hoàn toàn lạc đường được Dù sao, mọi người tới từ thượng giới đều ở chung một khu vực, chứ không có hoàn toàn phân tán gì. "Ồ, huynh đệ, nơi này nè!" Trên đường đi thì bọn họ bắt gặp được Thiên Giác nghĩ đang chửi rủa không thôi. Thạch Hạo cười ha hả, chia tách mấy chục ngày và hiện tại gặp mặt, hắn rất cao hứng. Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn không tài nào cười nổi được nữa, một câu chửi của Thiên Giác nghĩ đã khiến hắn té ngửa. "Tên xấu xí này là ai thế hả, tại sao các ngươi lại đi chung với hắn làm gì, ta cảm thấy thật xấu hổ khi làm bạn với bọn ngươi đó." Thiên Giác nghĩ màu vàng muốn bới lông tìm vết, bởi vì trước đây không lâu bị đám người của Tiên vực làm rối tung rối mù, thiếu chút nữa đã sống mái một phen thế nhưng vẫn phải kìm nén đầy trong bụng, hiện giờ nhìn thấy Thạch Hạo miệng rộng đầy răng nanh thì liền trào phúng. Ầm! Thạch Hạo chẳng hề hai lời, tới chính là một chưởng. "Sức lực lớn vậy luôn à?!" Thiên Giác nghĩ khiếp sợ, hiện giờ nó đã hóa thành hình người, là một thiếu niên tóc vàng không ngừng dùng sức vung vẫy hai cánh tay mình. Dòng dõi Thiên Giác nghĩ được mệnh danh là người có sức mạnh mạnh mẽ nhất, đứng hạng số một số hai trong các chủng tộc thiên về sức lực, thân thể mạnh mẽ không gì bì kịp! "Ngươi là... Hoang!" Rất nhanh sau đó nó đã tỉnh ngộ, sức lực lớn như vậy và lại xuất hiện ở hạ giới này, bên cạnh còn có Tào Vũ Sinh cùng Nguyệt Thiền đi cùng, chớp mắt liền sáng tỏ kẻ này là ai. Bởi vì, từ khi xuất đạo tới giờ thì cũng chẳng có mấy ai dám dựa vào sức lực để đấu tay đôi với nó, mục tiêu trước mắt này đã quá rõ ràng. Sau khi biết được đây là Thạch Hạo thì Thiên Giác nghĩ kích động không thôi, tiếp đó lại biết được mục đích của hai kẻ này tên khốn nóng tính độc ác còn hơn cả Thạch Hạo này liền đề xuất, nướng chín và gặm sạch những đám người của Tiên vực kia. "Ừ, đúng rồi, vữa này ta có trông thấy một con rồng, hẳn là Xích Long thuần huyết đó, thế nhưng tiếc rằng nó lóe lên rồi biến mất tăm, chẳng thể đuổi kịp được." Thiên Giác nghĩ đề xuất đi ăn thịt rồng. "Đừng ăn, đó là đồ đệ của ta đó." Thạch Hạo nói; Việc này khiến mấy người hai mắt nhìn nhau đầy giật mình, mới chia tay được bao lâu mà tên khốn này đã thu lấy một đệ tử Chân Long rồi, thật chẳng hề đơn giản chútn ào, hạ giới thật là tà môn. Sương máu lượn lờ bốc hơi bên trong đầm lầy, khu vực này rất kỳ lạ, đâu đâu cũng là màu đỏ tươi. Nơi sâu trong đầm lầy có một vài gốc cổ thụ thế nhưng rất thưa thớt và cách xa lẫn nhau, chỉ là chúng cao lớn tới đặc biệt tựa như là ngọn núi vậy. Cảnh tượng rất khủng khiếp, bên trên treo lấy vài bộ thi hài, cũng không biết đã chết đi bao nhiêu vạn năm rồi. "Đây là nơi nào thế?" Nhóm người của thượng giới tụ tập lại cùng nhau để thương lượng xem ra ngoài như thế nào. "Bên trong quốc gia tinh thần lại có một khu cổ địa máu tanh như vầy à, thật sự quá khó hiểu, khu vực này tồn tại quanh năm ư." Phó giáo chủ của Thiên quốc lên tiếng nói. Hắn rất mẫn cảm với loại sương máu này, dù sao cũng là phó giáo chủ trong sát thủ, cất bước trong màn đêm, quanh năm suốt tháng tắm trong máu và xương. "Đây chính là chiến trường Chí tôn, đã từng có cao thủ tuyệt thế tiến hành cuộc đại chiến tinh thần ở nơi này và người bị mai táng ở đây cũng không tính là ít." Một vị sinh linh của Tiên điện nói. Đây là nhân vật số hai của Tiên điện, giáo này có một lão Chí tôn đã sinh sống vô tận năm tháng, mà xuống dưới nữa chính là kẻ trước mắt này. "Nơi này thậm chí còn có cả ý thức của Tiên đạo nữa, có Chân tiên bỏ mạng, có tinh thần ý thức bất hủ của các hài cốt nữa!" Có người khác bổ sung. ... Đám người Thạch Hạo tiến tới và đã nhìn thấy nhóm người này từ nơi xa! Trên đường bọn họ cũng gặp được Yêu Nguyệt công chúa, Trường Cung Diễn... cùng với Xích Long Cát Cô nữa, tất cả đều tụ lại cùng một chỗ. "Còn có người khác xuống hạ giới nữa không thế?" Thạch Hạo sau khi hỏi rõ thì bắt đầu nhắc: "Hai vị lão gia ơi, các ông có nghe thấy không vậy thế, mấy người mà ta vừa miêu tả kia nữa kìa có ở trong không vậy, hỗ trợ chăm nom bọn họ chút nha." Hắn vẫn luôn sợ sự quái lạ của đầm lầy này ép những người quen biết của mình vào tuyệt cảnh, thành ra mới nhờ Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia giơ cao đánh khẽ và trông nom đôi chút. "Chờ đây nha, ta tới là được rồi." Thạch Hạo nói mọi người núp ở nơi xa, nếu không cứ tiến thẳng vào đó thì thân phận của hắn sẽ liền lộ ra ánh sáng ngay. Hắn còn chưa muốn trở lại thượng giới, vẫn còn muốn ẩn núp, không hi vọng sự yên tĩnh của ngày sau sẽ bị đánh vỡ. Trên đường tiến tới thì hắn nghe được lời bàn luận của đám người kia. "Hạ giới này thật là kỳ lạ cũng như tà đạo, giờ chúng ta sao lui lại đây?" "Thật là xui xẻo, xuống hạ giới không chỉ không làm rõ được tên đại hung kia có phải Hoang hay không, mà bản thân của chúng ta cũng gặp phải phiền phức lớn nữa chứ." "Hừ, đừng mơ tưởng nữa, Hoang chắc chắn đã bị phế rồi, sẽ không hề có chút bất ngờ nào đâu, ta chỉ là không rõ, tới tột cùng do kẻ nào ra tay, lẽ nào lại có đời sau của Chân Long thật ư?" Người của Tiên điện lộ vẻ khinh thường, không hề cho rằng Thạch Hạo có thể làm được gì cả. Thạch Hạo yên lặng tiến tới. "Ồ, ngươi là ai?" Có người giật mình nói. "Ta là người từng giao thủ với Hoang, sau khi nghe các ngươi nhắc tới Hoang thì tới đây xem chút thôi." Thạch Hạo lên tiếng. "Ồ, ngươi từng giao thủ với Hoang à, là kẻ địch của hắn mà vẫn còn sống luôn, không đơn giản nha, giao thủ khi nào thế, hiện tại hắn như thế nào rồi?" Có người hứng thú hỏi. "Hơn mười năm trước rồi, rất lâu không gặp lại." Thạch Hạo đáp. "Ha ha... Ta biết ngay mà, Hoang đã phế bỏ, gì mà thiên tư trời ban, đời nào có thể chống lại thủ đoạn của Chân tiên chứ, đây chính là kết cục khi đắc tội với Tiên điện ta đó, đã bị phế bỏ hoàn toàn!" Đứng bên cạnh nhân vật số hai của Tiên điện có một lão bộc chợt cười to nói. Những ngày gần đây vẫn luôn bán tín bán nghi, cảm thấy khả năng Hoang vẫn chưa bị phế bỏ, đang gây sóng gió dưới hạ giới này cũng như đã trấn áp đám người Y Hải Húc Huy. Hiện giờ khi nghe được tin tức này thì đã giúp bọn họ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. "Lão gì vô liên sĩ cười gì đó hả?" Thạch Hạo liếc xéo. "Ngươi nói cái gì đó hả, dám nói chuyện với ta như vậy à, ngươi là ai, năm xưa đã bại dưới tay của Hoang mà giờ lại dám càn rỡ với ta, ngươi có biết chúng ta là ai không hả, nói cho mà biết, chính chúng ta đã phế bỏ hắn đó!" Lão bộc của Tiên điện quát lớn. "Ha ha, vị đạo hữu xin bớt giận, chúng ta còn có chuyện muốn hỏi." Có người lên tiếng, chính là người của Vương gia ở cửu Thiên. Đáng tiếc, không hề có người được gọi là Vương thập gì gì đó, hắn không có ở đây. "Ầm!" Thạch Hạo không hề nể nang gì cả, xuất thủ đấm ra một quyền, phịch, ông lão của Tiên điện không cách nào tránh thoát được liền nổ tung, chỉ còn sót lại mỗi đầu lâu lăn long lóc dưới bãi thịt nát, hét thảm không thôi. Tất cả mọi người đều đây người, không nghĩ tới nói ra tay liền ra tay. "Dám sỉ nhục ta à?" Thạch Hạo xoa xoa tay, ung dung tiến về trước. "Tới cùng ngươi là ai?" Phó giáo chủ của Thiên quốc quát lên. "Ta chính là đại hung hạ giới trong miệng của các ông đó, tuy rằng là địch thủ của Hoang thế nhưng cũng chẳng hề có chút hảo cảm gì với các ông cả, cái tên Y Hải gì gì đó chính là bị ta trấn áp đó." Thạch Hạo nói. Khi nghe như vậy thì cảm đám người đều sởn tóc gáy. Hạ giới thật sự có đại hung thần bí ư? Xoẹt! Phó giáo chủ Thiên quốc biến mất, hắn chính là đầu sỏ sát thủ, có thực lực cao thâm, muốn ẩn núp trong màn sương để tùy thời xuất thủ. Đáng tiếc, tốc độ cảu Thạch Hạo còn nhanh hơn cả hắn, cả người lướt ngang để lại một chuỗi bóng mờ ngay tại chỗ, tiếp đó một quyền đập tới khiến hư không uốn éo theo. Tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, nên biết, ở trong khu vực này đều không cách nào thi triển được pháp và đạo, thế nhưng sinh linh miệng rộng đầy răng nanh này lại mạnh mẽ như thế. Phịch, phó giáo chủ của Thiên quốc ăn lấy một quyền và nửa người nổ tung, nửa còn lại be bét máu bay ngược ra sau và nện thẳng xuống vũng bùn nhão.