Chí tôn! Hai chữ này đã đánh động Thạch Hạo, tâm trạng trở nên căng thẳng, mỗi giờ mỗi khắc hắn luôn muốn đột phá tiến lên, thế nhưng hắn biết, tốc độ tu luyện hiện tại của hắn đã vô cùng nghịch thiên rồi, liên quan tới chính quả Chí tôn kia không thể muốn tới là tới được. Hắn còn cần phải rèn luyện, dù sao cũng chỉ hơn hai mươi mấy tuổi mà thôi nhưng đã tới cảnh giới Độn Nhất rồi, việc này đã đánh vỡ mọi truyền thuyết thần thoại, có thể xưng tụng vang dội cổ kim, đã là truyền kỳ! Nếu như muốn tiến thêm một bước nữa thì khá là hư ảo. Thế nhưng, chỉ cần có hi vọng thì hắn sẽ thử nghiệm đi xông một lần, trong thời gian ngắn nhất để quật khởi. Thời gian không chờ hắn, hắn muốn nắm chặt để đột phá! Hoặc là, Tiên vực có Chí tôn trẻ tuổi thế nhưng trong hạ giới này, trong khu vực hoang vu này muốn thành tựu Chí tôn thì thật sự quá gian nan. Từ xưa tới nay, Chí tôn của cửu Thiên thập Địa có thể nhẩm đếm được! "Sư phụ, sư phụ muốn trở thành Chí tôn à, sư phụ bao nhiêu tuổi chớ? Con nghe nói, Chí tôn trẻ tuổi xưa kia đều lớn hơn sư phụ vô số lần, không phải từng có câu, xưng tôn làm tổ, đó chính là lĩnh vực của đám lão gia cả." Xích Long nói. "Có phải ngươi ở bên cạnh hai lão già kia quá lâu nên đã nhiễm phải bệnh lải nhải của họ à?" Thạch Hạo chặn họng hắn lại. Hư Thần giới rất yên tĩnh, đám người của giới này cũng không biết có sinh linh mạnh mẽ của thượng giới đã xuống dưới đây. Xích Long dẫn đường tới chỗ cần tới. "Ồ, hay đó chứ." Thạch Hạo khá là kinh ngạc. Kkhu vực này không hề tầm thường chút nào, tựa như đi lại trong đầm lầy, thiên địa ảm đạm, sương mù cuồn cuộn. Trong miệng mũi đều dính dầy mùi vị của mục nát thối rửa, đây là Hư Thần giới thế nhưng xét theo cảm quan thì chẳng hề khác biệt với thế giới hiện thực gì cả. Khu đầm lầy này khiến người khác cảm thấy buồn nôn, những cảnh vật nhìn thấy được khiến người khác mắc ói. Bởi vì, trong đầm lầy có từng vũng nước, nếu nhìn kỹ thì nó có màu đỏ tươi, là máu. Bên trong nước bùn lại có xương sọ thối rửa, có cánh tay đầy tơ máu... Xì xì! Xích Long từ bên trong bùn nhão móc lên mấy con ngươi mang theo mùi hôi thối. "Nè, tu vi của ngươi bay đâu sạch rồi hả, ngay cả bước đi cũng không được à?" Thạch Hạo trách mắng. Với tên đệ tử này hắn không hề nể nang gì cả, bực tức thì sẽ trách mắng thế nhưng thi thoảng trong đòn roi cũng cho chút quả ngọt. "Chỗ này đã giam cầm tu vi nên con không cách nào bay lên được, khi bước lên thì chắc chắn sẽ bị lún xuống rồi." Xích Long không phục. Thế nhưng khi hắn quay đầu lại thì chợt choáng váng, thân thể của Thạch Hạo nhẹ nhàng đạp bên trên nước bùn, không hề dính chút dơ bẩn nào, giầy trắng sạch sẽ chẳng có chút vết dơ. "Vì sao thế?" Hắn từng xuất toàn lực cũng không cách nào làm được, xác định được vùng không gian này đã cấm chế toàn bộ pháp đạo, hết thảy sinh linh đều giống như phàm nhân, nếu đi nhầm vào trong thì sẽ bay sạch đạo hạnh. Nhưng, hình ảnh hiện tại đã xung kích hắn không hề nhỏ, tên sư phụ bỉ ổi này vẫn bình yên vô sự. "Sư phụ... làm sao được vậy?" Xích Long không hiểu thế nhưng hắn cũng nhìn ra được, hơn nửa Thạch Hạo chỉ có thể làm tới mức này, cũng không thể ngự không bay đi được. "Xoẹt!" Dưới chân của Thạch Hạo phát sáng và bay ra thần mang tầm ba tấc giúp hắn cách mặt đất ba tấc, hết thảy xương thịt thối rửa đều cách biệt với bàn chân, việc này lại càng khiến Xích Long thất kinh hơn. "Đây là một khu vực rèn luyện hiếm thấy ấy vậy mà ngươi không biết trân quý gì cả, nếu như ngươi có thể cách mặt một tấc thì đủ hoành hành trong cùng thế hệ rồi." Thạch Hạo nói. Hắn rất trịnh trọng và đầy nghiêm túc, bởi vì hắn đã nhìn ra được, nơi đây vô cùng phi phàm, vận dụng đạo hạnh một thân để chống lại thì mới có thể tới một bước này. Ở đây, nếu như nguyên chuyển pháp lực thì nhất định phải toàn lực ứng phó mới có thể không có việc gì, tràng vực vô hình của bốn phương tám hướng sẽ đè ép lại tựa như là ma thạch ép lên trên người, rèn luyện tinh hồn cùng thân thể. Xoẹt xoẹt xoẹt! Cát Cô thấy được, bên ngoài thân thể của Thạch Hạo có ánh kiếm bắn ra xung quanh, có kiếm khí cũng đang đánh chém hắn thế nhưng hắn lại bình yên vô sự. "Đây chính là vùng đất mà Chí tôn đại chiến, ngươi có nhìn thyấ không, xương cốt trên đất đều là của chí cường giả chết đi lưu lại đó, từng có một ít sinh linh tiến hành cuộc đại chiến nguyên thần đỉnh cao và sau đó khiến nơi đây trở nên tả tơi, trong hoàn cảnh như vầy thì tuyệt đối là sân thí luyện tốt nhất đối với ta." Thạch Hạo giáo huấn đệ tử mình. Tuy rằng Xích Long muốn lên tiếng thế nhưng không biết bác bỏ điều gì cả, chỉ có thể trầm mặc rồi vận chuyển pháp lực chống trả. Cuối cùng, hắn cách mặt đất nhiều nhất cũng chỉ nửa tấc, nếu tiếp cận một tấc thì đầu đầy mồ hôi hột, vô cùng vất vả. "Đã thấy được chênh lệnh chưa, ngươi với ta là hai cấp độ khác biệt." Thạch Hạo chẳng nể nang gì đồng thời ra vẻ dương dương tự đắc, cực kỳ tự luyến. Dáng vẻ này chẳng hề giống với người làm sư phụ gì cả, dù gì cũng không được như vậy chứ, làm sư phụ mà lại nhưu thế à? Sắc mặt của Xích Long vô cùng khó coi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Trên thực tế, Thạch Hạo rất tuấn tú, tuy rằng hơn hai chục thế nhưng từ khi tu luyện đại thành tới giờ thì dung mạo không hề biến hóa, ngoại trừ cao hơn trước thì khuôm mặt tựa như thiếu niên mười mấy tuổi vậy, non nớt và hiền lành. Hơn nữa hắn còn đang hả hê, nhìn kiểu gì cũng giống như là một thiếu niên đang hân hoan vui sướng chứ không hề có chút già dặn gì cả. "Sư phụ, con nghe nói sư phụ dù gì cũng là một vị cao nhân, trong cuộc đại chiến ở Biên hoang đã trải qua hàng loạt thăng trầm, tại sao giờ lại có vẻ mặt đáng ghét như vầy chứ?" Xích Long xỉa xói. "Ầm!" Kết quả, Thạch Hạo đạp bay hắn ra xa, nói: "Tu luyện cho thật tốt, khu vực này sẽ khiến cho cường giả biết mình đang ở đâu, ngươi xem mình hiện đang ở cấp độ nào?" Theo như Thạch Hạo từng nói, chân của sinh linh nào rời khỏi khu vực thối rửa và không bị bùn nhão dính phải thì mỡi miễn cưỡng xem như vượt qua cực cảnh, là một nhân vật ngút trời. "Sư phụ đang khen con hay là tự sướng với bản thân mình?" Xích Long trợn trong mắt. Bởi vì hắn cũng chỉ cách khoảng nửa tấc, dù cho là toàn lực cũng tầm một tấc, thế nhưng Thạch Hạo lại cách tới tận ba tấc, chẳng phải là nói mạnh hơn gấp ba lần người đã vượt qua cực cảnh à? Tới chỗ cần tới, khu vực này lượn lờ tinh lực, đầm lày là màu đỏ tươi, bên trên là bùn nhão hay là hết tương? Cơ bản không thể nhận biết được, làm người tới đây không cách nào thoải mái. Ở nơi này, Xích Long đầm đìa mồ hôi, cả người ướt sũng, hắn không hề khuất phục vẫn không ngừng vận công như Thạch Hạo để chống lại áp lực vô hình này. Thế nhưng lại quá vất vả, hắn tựa như không thể chịu đựng được nữa. "Ngoan, chớ có cưỡng cầu." Thạch Hạo vỗ vỗ bả vai hắn. "Phụt!" Xích Long bị hắn vỗ một cái lập tức hai chân ngập sâu vào trong đống thịt nát, hắn tức giận trừng to hai mắt thế nhưng không có bất kỳ biện pháp nào cả, không cần thiết so đo với tên sư phụ bất lương này. Rất nhanh thì Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, hắn nhìn thấy được một vài cố nhân đang ở bên trong khu vực sương mù phía trước, đang phân tán tựa như người mù đang tìm kiếm thứ gì đó. "Bọn họ đang tìm đường ra đó, hai lão già kia từng nói, sau khi tiến vào thì sẽ mất phương hướng, sư phụ có dám tiến vào không?" Xích Long khiêu khích. "Vèo!" Một lát sau, Cát Cô đã rõ ràng việc tự mua dây buộc mình là ra sao, và cũng biết được tên sư phụ bỉ ổi này bất lương tới mức nào, Thạch Hạo chụp lấy cái cổ rồi nắm hắn vào bên trong. "Tủm tủm!" "Ái da!" Xích Long nện thẳng xuống vũng bùn màu máu đồng thời va chạm với người bên trong, hai bên đều bật thốt lên. "Nhóc con, ngươi từ đâu tới đấy hả, người lớn nhà ngươi không có dạy nên đi như thế nào à?!" Đó là một người trung niên với tính khí nóng nảy, vung bàn tay tát mạnh. Kết quả, tính khí nóng nảy của Xích Long còn lớn hơn, hắn gào lớn bắt chặt lấy cánh tay đó, rắc, bẻ gãy làm đôi. Bị tên sư phụ bỉ ổi ném vào như vầy khiến thịt nát bên dưới dính đầy người, Xích Long ẩn chứa cả bụng hỏa khí, cho nên tức giận vô cùng. Rầm! Cuối cùng, hắn đập bay kẻ này trên mặt bùn nhão rồi bồi thêm vài phát nữa thì mới thoáng thở ra một hơi. Cách đó không xa, bên ngoài sương mù thì Thạch Hạo đứng xem say sưa, ánh mắt của hắn sáng rực bởi vì nhìn thấy được một vài 'cố nhân', tên bị Xích Long đập bay kia chính là một trưởng lão của đại giáo ở Ba ngàn châu, kết quả đã bị chỉnh đốn như thế. "Người của Tiên điện không xuống à, nếu như bắt gặp thì ta không hầm sống các ngươi thì ta không phải là Thạch Hạo!" Thạch Hạo tìm kiếm xung quanh. Rất nhanh sau đó thì hắn thấy được một người quen cũ, nên gọi nàng là Nguyệt Thiền hay là Thanh Y đây? Nàng với áo trắng như tuyết đang mù mờ tìm kiếm nơi đó. Phàm là những người tiến vào đều mù mờ mất phương hướng, không tìm được đường về. "Hây gái, cướp đây!" Tâm trạng của Thạch Hạo rất tốt nên đứng ở khu vực biên giới của sương mù rồi hô lớn về một bóng người đầy xinh đẹp quyến rũ. "Ai?" Gọi là Thanh Y cũng được mà Nguyệt Thiền cũng chẳng sao, hiện giờ hai người đã dung hợp, nàng rất giật mình và không ngừng đề phòng cũng như tìm kiếm tên địch ngả ngớn kia. "Xem ra ngươi cũng không có thứ gì cả, cũng không có pháp bảo, lại chẳng có kỳ trân gì, chỉ còn sót lại chút sắc đẹp, vậy thì cướp tí được." Thạch Hạo cười cười, vung tay chộp về trước.