Lông mày của Thạch Hạo cau lại, lần nữa nghe tới việc trọng thương của Thần Hạo, đó là đệ đệ của hắn thế nhưng lại bị bắt nạt như thế, trong lòng hắn tức giận không thôi. Khách tới từ Tiên vực cũng quá khinh người mà! Đứng trước cửa chốc lát thì ánh mắt của Thạch Hạo lóe lên, tiếp đó hai mắt vô cùng sâu lắng xoay người rời đi, hắn không có tiến vào. "Ồ, sao ta lại nghe được tiếng thở dài ngay bên kia cánh cửa chứ." "Không thể nào, ta còn tưởng mình ảo giác nữa chớ, vừa nãy thật giống như có một bóng người tựa như u linh lóe lên rồi biến mất." "Đừng nói là thứ đại hung nào đó từ hạ giới lên đây nha, nghe nói đó là một lao tù giam giữ đều là nhữn sinh linh có tội ác tày trời của thái cổ trước đây. Phía sau giới môn có một nhóm người hai mắt nhìn nhau, cảm thấy sau lưng lạnh toát. "Ngậm miệng lại, ai cho ngươi bàn luận ở đây hả, nếu như phía dưới có người lên thì cũng sẽ bị đám các ngươi dọa chạy mất, phía trước cửa này có bố trí trận pháp thế nhưng không hề bị kích phát." Một ông lão đi tới quát lớn. Thạch Hạo không có tiến vào mà dọc theo đường cũ trở về, hắn cũng không có về lại Hư Thần giới mà là đứng ở bên trên một tòa tế đàn. Nơi đây tên là đàn Đồng Tước, là một tòa đài cao có thể sử dụng như là võ đài. Năm đó lúc hắn lần đầu tiên lên đây thì đã đại chiến với Phượng Vũ, quyết đấu với Đằng Nhất, Chân Cổ ở nơi đây, chuyện cũ rõ mồn một ngay trước mắt. Vốn hắn còn muốn yên lặng tiến vào Linh giới để tìm hiểu chút tình hình, xem thử có thể khiêu kích vị huynh trưởng của Y Lạc kia tiến vào trong Linh giới này để giết chết. Nhưng hiện tại gần giới môn lại có người, nếu như tùy tiện xông vào thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ. "Vậy thì ôm cây đợi thỏ vậy, chờ thêm chút thời gian nữa." Thạch Hạo ngồi xuống nơi này. Hắn tin chắc, Y Lạc Húc Huy một đi không trở lại thì chắc chắn sẽ khiến người ở phía bên kia lo lắng, và vị huynh trưởng của hắn tự phụ như thế chắc chắn sẽ xuống dưới tìm kiếm. "Muốn khiêu chiến ta thế nhưng lại đi sỉ nhục đệ đệ của ta, kẻ này kiêu ngạo tự phụ, như vậy chắc chắn sẽ dám tiến xuống Hư Thần giới, sẽ không lùi bước." Thạch Hạo lẩm bẩm. Hắn phán đoán như vậy, đối phương biết rõ chiến tích phi phàm của hắn mà còn dám làm ra chuyện như vầy thì có thể thấy được sự ngang ngược và thèm khác hư danh ra sao, hiển nhiên là muốn đạp lên vị trí của hắn. Linh giới, Y Hải gần đây vô cùng kiêu căng, không ngừng động thủ với cửu Thiên thập Địa. Bởi vì, những lần ra tay gần đây ngoại trừ đánh bại mấy cường giả trẻ tuổi từng tham chiến ở Biên hoang ra thì còn từng phá những kỷ lục của Linh giới. Nếu không phải bị sứ giả Tiên vực cảnh cáo thì hắn đã lựa chọn tiếp tục đánh chiến, mục tiêu có rất nhiều người ví như Thập Quan vương, tiểu Thiên vương, Trùng đồng... tất cả đều là những đối tượng hắn muốn khiêu chiến. Thậm chí, ngay cả thế gia Trường Sinh là Vương gia có giao tình tâm đầu ý hợp với sư giả cũng là mục tiêu khiêu chiến của hắn, hắn từng nghe nói Vương Trường Sinh có người con thứ mười và hiện giờ đã xuất thế. Các đại thế gia lo lắng dị vực diệt cửu Thiên nên đều lưu lại những hỏa chủng mạnh mẽ nhất và phong ấn một ít tinh anh trong tộc, lúc này đại họa của dị vực bất ngờ biến mất cho nên rất nhiều 'cổ nhân' xuất thế. Sau khi bị sứ giả cảnh cáo thì Y Hải không thể không thu tay lại, tiếp đó là xuất kích vào trong Linh giới và phá một vài kỷ lục cổ xưa, sức chiến đấu kinh người. Những ngày gần đây hắn gia nhập các đại thế gia, tất cả đều long trọng mời hắn tới và đưa cho hắn hàng loạt kỳ trân dị bảo, hi vọng có thể được hắn để tâm đôi chút. Dù sao cũng là khách tới từ Tiên vực nên làm cho các đạo thống không thể không lôi kéo, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp từ bọn họ. gần đây, Y Hải từng tiến vào Tiên điện và chuyện trò nâng ly với vài cường giả trong đó, dù sao nơi này cũng là nơi bế quan của tàn tiên nên hắn cũng không dám làm càn gì cả. "Đáng tiếc, Hoang đã bị đại nhân của nơi này phế bỏ, nếu không dù cho có bị sứ giả trách phạt cũng phải đánh hắn rớt ngựa!" Y Hải nói. "Y huynh thiên tư ngút trời, đánh đâu thắng đó, nếu như Hoang vẫn còn thì cũng sẽ lui tránh không dám chạm trán, hắn làm sao có thể sánh vai với thiên kiêu của Tiên vực chứ?" "Tên đệ đệ của hắn đã bị ta dạy dỗ một trận ra trò, nửa năm cũng chưa chắc đã bước xuống giường được, xương cốt toàn thân đều bị đánh gãy, bị sức mạnh quy tắc ăn mòn, xem như cũng là chút giáo huấn cho dòng dõi của bọn họ." Y Hải cười ha ha. ... Những lời nói này đều là lão bộc của Tiên điện truyền ra khiến cho ngoại giới chấn kinh. Hiển nhiên, sinh linh của Tiên điện muốn dựa vào thứ này để dẹp loạn đi một ít nhiễu loạn, tàn tiên đã ra tay phế đi Hoang đã tạo nên phong ba rất lớn, tuy rằng các giáo không dám nhiều lời thế nhưng trong bóng tối vẫn có rất nhiều người không thể chấp nhận được, cũng có chút người căm phẫn trong lòng, ai cũng biết, Hoang đã lập xuống đại công bất thế ở Biên hoang! Hiện giờ Tiên điện lại thả ra phong thanh như vầy là muốn biểu đạt cho thế nhân đang mịt mờ kia, ngay cả người của Tiên vực cũng không vừa lòng với Thạch Hạo, cho thấy một loại thái độ nào đó. Y Hải rời khỏi Tiên điện và có rất nhiều đạo thống mời hắn tới, cực lực thấy sang bắt quàng làm họ, hiện giờ cửa Tiên vực mở ra và sẽ chọn lấy một số hạt giống tinh anh. Đại giáo nào không muốn có người của mình tiến vào chứ, thế nhưng quyết đấu trên võ đài kia thì có được mấy ai? Cho nên, bọn họ muốn thông qua các mối quan hệ để đưa người mình vào đó. Cho nên, các giáo đều cực lực lấy lòng mời chào Y Hải. "Đại nhân tới từ Tiên vực, dù sao thì Ba ngàn châu cũng là vùng đất lạnh lẽo, không cách nào so sánh được với nơi Chân Tiên sinh sống được, cho nên cường giả của nơi này cũng không cách nào đánh đồng cùng với đại nhân được, kém quá xa." "Chính xác, mặc dù Hoang danh chấn thập Địa, ngang dọc cửu Thiên thế nhưng nếu đối đầu với đại nhân Y Hải thì hắn cũng chỉ có thể chào thua mà thôi." Y Hải nghe vậy thì cười cười, nói: "Thật là đáng tiếc mà, hắn đã bị phế bỏ." "Quá đáng tiếc, ta từng tìm tới đứa đệ đệ của hắn, thiên tư cũng rất bất phàm đó thế nhưng kinh nghiệm thực chiến thì lại quá kém cỏi, chỉ là mầm đậu được nuôi cấy trong nhà ấm, thành ra đã bị ta đánh gãy xương, dạy dỗ một trận, vì mặt mũi cẩu Ngũ Hành sơn nên đã tha cho hắn một mạng." Y Hải nói. Mọi người đều nghiêm nghị, Tần tộc có Ngũ Hành sơn nên khiến cho khác tới tử Tiên vực phải kiêng kỵ thậm chí là nể nang, việc này làm người giật ình và nghi hoặc không thôi. "Năm đó, Ngũ Hành sơn ở Tiên vực cũng có chút uy danh." Y Hải nói thế nhưng cũng không nói nhiều. Y Hải dạo chơi các giáo cũng được một ngày một đêm thế nhưng muội muội Y Lạc của hắn vẫn chưa có trở về. Việc này làm hắn nhíu mày, vị đại nhân của tuổi trẻ Tiên vực kia từng căn dặn bọn họ cần phải thật cẩn thận, cần phải tìm hiểu tới bí mật của Hư Thần giới, không thể có sai sót gì. "Không được, ta phải xuống đó một chuyến!' Hắn lẩm bẩm có chút bất an. "Đại nhân muốn đi Hư Thần giới à?" Có người hỏi. "Chính xác, Húc Huy cùng muội muội của ta tới giờ vẫn chưa trở về nên ta không yên lòng, muốn xuống đó xem sao." Y Hải đáp. Bọn họ đối ngoại nói rằng muốn du lịch khắp cửu Thiên thập Địa thế nhưng không cách nào tiến xuống tám vực hạ giới được, cho nên từ thông đạo của Linh xuống để đi xuống đó tìm hiểu tham quan đôi chút. "Hoặc là, bọn họ cảm thấy phong quang ở hạ giới quá tú lệ, phong thổ không tệ nên nghỉ ngơi ở nơi đó thêm đôi ngày. À, cũng không chừng đang khiêu chiến bốn phía cũng nên." Có người nói. "Thế thì quá tốt, ta cũng muốn đi Hư Thần giới, nếu như có thể gặp được Hoang thì càng khỏe nữa, nhưng tiếc là, theo như tính toán thời gtian thì hắn hẳn đã bị phế bỏ rồi." Y Hải đứng dậy. "Đại nhân nói đúng, ngài là vô địch.: "Chỉ là ta cảm thấy quá tiếc nuối, không thể tự mình động thủ với Hoang được, haizz! Nhưng mà, thông qua đứa đệ đệ kia của hắn thì ta vô cùng thất vọng với mạch này, chỉ tới thế là cùng, lần đi Hư Thần giới này rất hi vọng sẽ gặp được hắn." Y Hải cảm thán. Ngày hôm đó, hắn tiến vào Linh giới. Bên phía giới môn có rất nhiều người đứng dậy hành đại lễ với hắn. Y Hải gật đầu đáp trả, cũng không có nhiều lời mà tiến thẳng xuống Hư Thần giới. "Ồ, quên nói cho vị đại nhân kia biết về dị động không lâu trước đây, ktựa như đang có người thở dài." "Quên đi, khả năng là do chúng ta ảo giác mà thôi, vả lại cũng không cần phải lo lắng làm gì, vị đại nhân kia chẳng phải muốn khiêu chiến Hoang hay sao, tự tin vô địch." Những người này khẽ bàn luận. Bên trên đàn Đồng tước Thạch Hạo ngồi ngay ngắn chẳng chút lo lắng, hắn tin chắc huynh trưởng của Y Lạc sẽ xuống đây, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Hắn nghe được tiếng bước chân, có người đang xuống! "Hả!" Y Hải dừng lại nhìn bóng hình đang đưa lưng về phía mình bên trên đàn Đồng Tước kia, người đó ngồi ngay ngắn tựa như đang ngắm cảnh vậy. "Ngươi là ai, ở đây làm gì?" Hắn hỏi. "Ôm cây đợi thỏ, chờ ngươi đó." Thạch Hạo đáp nhưng không có đứng dậy. Sắc mặt của Y Hải trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm, đối phương rất thẳng thắn, điềm tĩnh tự nhiên, cho rằng hắn là kẻ nào?! "Ngươi cũng biết ta là ai?!" Lời nói của hắn trở nên lạnh lẽo. "Một con thỏ mà thôi, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi." Thạch Hạo bình tĩnh đáp. "Ngươi... muốn chết à?" Âm thanh của Y Hải rất lạnh lộ vẻ tàn nhẫn, sau khi tới cửu Thiên thập Địa này thì vẫn chưa một ai dám bất kính như vầy với hắn. "Ngươi là Hoang, đúng không?" Hắn vẫn không có mất bình tĩnh và đưa ra suy đoán như vậy. Thạch Hạo đứng lên rồi xoay người lại lạnh lùng nhìn về phía hắn, sát khí bao phủ ra ngoài. "Chính xác, hẳn là ngươi rồi, tướng mạo có chút giống với tôn nhóc của Tần gia kia, thế nhưng thật đáng tiếc, tên đệ đệ vô dụng kia của ngươi quá yếu, ta chỉ cần một tay cũng đã đánh nát hắn rồi, bẻ gãy gân mạch xương cốt toàn thân, dễ dàng đạp ở dưới chân mình, để ta quá thất vọng đó, không biết người ca ca như ngươi có thể mạnh hơn hắn bao nhiêu." Y Hải cười lạnh nói. Là cố ý, hắn đang quan sát phản ứng của Thạch Hạo, thực ra hắn cũng ý thức được, khả năng sẽ gặp phải một kẻ địch không cách nào tưởng tượng ra được, còn đáng sợ hơn cả trong dự liệu của hắn nữa. "Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!' Thạch Hạo chỉ nói một câu như thế rồi xuất thủ. "Rất tốt, ngươi vẫn không có bị phế bỏ, hôm nay ta sẽ buông tay giúp ngươi tàn phế sớm hơn dự định!" Y Hải gào lớn bổ nhào tới chiến đấu với Thạch Hạo. Không thể không nói, người này thiên tư hơn người, mạnh mẽ hơn rất nhiều Húc Huy cùng Y Lạc, phi thường dũng mãnh, tiên khí khuấy động xé rách đàn Đồng Tước. Ầm ầm ầm! Nơi đây tựa như thiên kiếp của tận thế, ánh chớp chói mắt, xích thần trật tự đan dệt nhấn chìm đàn Đồng Tước. Thạch Hạo kinh ngạc, tên này mạnh mẽ tới phi thường ngoài dự liệu của hắn, như vậy hắn cũng là nhân vật phi phàm trong Tiên vực. Cho tới ngày hôm nay thì có mấy ai trong cùng thế hệ có thể chiến đấu với hắn tới một bước này chứ? Đều đã hơn trăm hiệp rồi. Nhưng cũng chỉ có thể dựng lại ở hơn trăm hiệp mà thôi, Thạch Hạo không muốn trì hoãn quá lâu, nắm đấm phát sáng tựa như vầng mặt trời nổ tung, lôi đình xuất kích ép cho Y Hải phải sợ sệt không thể không liều mạng. Đáng tiếc, sau mười mấy chiêu nữa thì bảo thuật của hắn bị đánh tan, thần quang bị xuyên thủng, bịch, quyền nện thẳng vào miệng. Cánh cửa nơi Linh giới vang lên tiếng nổ vang khiến người khác hãi hùng khiếp vía. "Xảy ra chuyện gì thế?" Những người này đều nhảy dựng lên. "Hàm răng, là một hàm răng mang theo máu!" Có người sợ hãi nói. "Bốp, bốp, bốp!" Bên trong cánh cửa Linh giới lần nữa phát ra tiếng vang khiến người choáng váng. Mười mấy chiếc răng văng ra, tất cả đều mang theo tơ máu. "Sao ta cảm thấy tựa như là hàm răng của vị đại nhân trẻ tuổi kia thế, chuyện này..." Bởi vì, hàm răng này rất đặc biệt, trong vẻ trắng bóng ẩn chứa từng vệt ánh đỏ, trước đây không lâu Y Hải đã xuống hạ giới chính từ nơi này và bọn họ khắc sâu ấn tượng, vị sinh linh này tới từ Tiên vực nên bên trên hàm răng trắng bóng ấy đều có ánh điện đỏ xẹt xẹt, rất kỳ dị. "Trời ơi, đúng là hàm răng của vị đại nhân kia, là ai làm ai dám đánh vị đại nhân này thành bộ dáng này?!" "Rầm!" Một lát sau, mấy khúc xương mang theo tia máu đỏ tươi lượn lờ ánh đỏ đánh lên trên giới môn, cảnh tượng này khiến bọn họ phát lạnh, sởn cả tóc gáy.