Tuy rằng sớm đã suy đoán ra thế nhưng khi được chứng thực rằng, lao tù hạ giới kỳ thực là chỉ về thiên lao đen ngòm bên trong Hư Thần giới vẫn khiến cho Thạch Hạo hoảng sợ! Đây là bí mật động trời! Nếu như bị truyền đi thì hậu quả khó mà lường được, nhất định phải nghiêm mật phong tỏa. Thạch Hạo nghĩ đi nghĩ lại, nơi này chỉ có mỗi hắn, Điểu gia, Tinh Bích đại gia cùng với Xích Long Cát Cô. "Khụ khụ, ta thấy vẫn nên chém đi ký ức của các ngươi thì hơn." Điểu gia lên tiếng nói, nét mặt già nua vô cùng lúng túng thế nhưng lại trở nên nghiêm túc vô cùng. Chém ký ức của người khác cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng hiện tại không thể không làm, nói ra cũng chính vì hắn đã dẫn Thạch Hạo tới nơi này. "Chúng ta đã quên đi quá nhiều thứ, chỉ muốn cho ngươi bảo thuật Chân Hoàng mà thôi, không ngờ rằng lại có nhân quả lớn như thế." Tinh Bích đại gia cũng lên tiếng. Thạch Hạo hoàn toàn không còn gì để nói nữa, hai người này hồ đồ tới cỡ nào chứ, tới giờ mới phát hiện ra luôn. Xích Long Cát Cô cũng thầm trách mắng, chuyện lớn như vầy mà cũng có thể quên sạch, hai lão già này không đáng tin chút nào. "Đồ nhi, đi thôi, để hai vị tiền bối thi pháp giúp ngươi chém đi một ít ký ức đau buồn, để được giải thoát." Thạch Hạo lên tiếng mang theo nụ cười nói với Xích Long. Cát Cô trợn tròn mắt, mặc dù hiện tại 'nhận giặc làm cha', bái Thạch Hạo làm sư thụ thế nhưng hắn vẫn luôn không cam lòng, hắn dù gì cũng là Chân Long duy nhất trên đời này, đặc biệt khi nghe tới lời trêu chọc như vầy thì lại càng cảm thấy tên sư phụ bỉ ổi này không đáng tin. Trong lúc Xích Long do dự thì ầm ầm, ba người khác đồng thời động thủ tóm lấy hắn, dù cho muốn phản kháng cũng không được! "Hả, vì sao không bắt đầu từ sư phụ chứ!" Xích Long giãy giụa. "Tên đồ nhi bất hiếu này, chẳng lẽ không biết tới việc đệ tử phải làm việc thay cho sư phụ à?" Thạch Hạo làm bộ nghiêm nghị đặt hắn xuống nơi đó. "Ta không muốn quên đi ký ức nơi này, sau này ta còn muốn tới đây nữa..." Cát Cô hét lớn thế nhưng rất đáng tiếc đã bị hai lão già chém bay ký ức liên quan tới chuyện này, tiếp đó là ném khỏi nơi đây. Xích Long không hiểu vì sao lại tới một nơi khác trong Hư Thần giới, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mù mờ khờ dại, cuối cùng đành phải rời khỏi giới này và trở về Thạch thôn. "Tới ngươi rồi." Ở bên cạnh cung điện màu đen, hai ông lão tập trung về phía Thạch Hạo. "Các ông không thấy ngại khi động thủ à? Thần trí của bản thân mơ hồ gần như quên đi mọi thứ, sau này không biết sẽ còn phát sinh những chuyện gì nữa nè, cho nên cần phải có ta để nhắc lại cho hai ông nhớ chớ." Thạch Hạo nói láo không biết đứt lưỡi làm vẻ nghiêm túc hù dọa hai lão già này. "Chớ có nói nhảm, nhanh đi, ngươi cũng nên chém đi một phần ký ức!" Điểu gia phục hồi lại tinh thần rồi vung cánh tay về trước. "Ông vẫn nên chú ý tới con chim trên đầu vai mình kìa, nếu như ta là ông thì sẽ hầm nhừ xơi tái, giết chim diệt khẩu." Thạch Hạo trêu đùa. Tinh Binh đại gia cũng ra tay chộp tới hòng hạn chế hắn. "Hai vị đại gia, muốn luận bàn chớ gì, hãy vận dụng bản lãnh thật sự của các ông đi, ta cũng sớm muốn thỉnh giáo hai người rồi nè." Thạch Hạo cười ha hả. Ầm ầm! Nơi đây tựa như trời long đất lở, ba người bắt đầu động thủ. Nhưng không có kéo dài quá lâu, chỉ vừa mới đối mặt thì hai ông lão đã thu tay lại, tất cả đều đang lưỡng lự. "Thôi được, ngươi phải thật kín miệng, không thể tiết lộ chuyện này đó, quan hệ quá lớn, rất có thể sẽ trở thành đại họa đáng sợ nhất!" Hai lão già nhắc nhở đầy nghiêm túc, khí chất hoàn toàn khác trước. Chính xác, bọn họ không thể để cho Húc Huy và Y Lạc chạy trốn được, những người này đều phải bị phong ấn ở nơi này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa. Đồng thời, ba người lại bắt đầu tra xét hai người này, muốn bọn họ nói ra những gì mình biết. Vả lại Thạch Hạo cũng thỉnh giáo hai lão già này, kích thích để bọn họ nhớ lại một ít bí mật trước kia, xem thử có thể nhớ lại một ít chuyện xưa năm đó. Kết quả, không ngờ lại có chút hiệu quả và hắn biết được một ít bí ẩn! Cửu Thiên thập Địa, hết thảy thế giới tinh thần tựa như Linh giới, Hư Thần giới, tất cả đều đã có 'khung xương' từ sớm, là còn sót lại từ Tiên cổ. Thời kỳ ban đầu của kỷ nguyên này đã được rất nhiều thần linh bổ sung. Dựa theo hai ông lão này từng nói, có rất nhiều thần linh khi tọa hóa thì cũng không hề hay biết, sức mạnh tinh thần cấp thần đầy kinh người của bọn họ bị tiếp dẫn và hòa vào Linh giới Hư Thần giới, gắn bó với thế giới tinh thần đầy khổng lồ này. "Mà Hư Thần giới cũng tương đối đặc thù, dù cho ở kỷ nguyên Tiên cổ thì cũng rất thần bí, nó là một lao tù tinh thần khác biệt với những nơi khác." Đây chính là bí mật mà Y Lạc cùng Húc Huy tiết lộ. Vốn là bọn họ không đủ tư cách để biết được thế nhưng vị Vương của tuổi trẻ phía sau bọn họ đã nói cho biết. Khi Thạch Hạo rời khỏi khu Nhà giam u tối này thì lòng nổi sóng chập trùng, đừng thấy trước đây còn cười nói vui vẻ thế nhưng khi đối mặt với chuyện nghiêm trọng tới mức này thì nội tâm của hắn rất nặng nề. Nếu như dị vực biết chuyện nơi này thì sau khi công phá được Biên hoang thì chắc chắn sẽ giết xuống hạ giới, chính là tai ương hủy diệt. Không cần nghĩ cũng biết, vị Vương của tuổi trẻ Tiên vực kia dã tâm vô cùng lớn, sau khi hiểu được một ít bí mật lớn cổ đại từ bậc cha chú thì lại dám nhúng tay vào nơi đây, trong tương lai hơn phân nửa sẽ là một hồi tai họa. Thạch Hạo cau mày thở dài, nói: "Ta phải trở nên mạnh mẽ, nếu không sẽ không thể ứng phó được." "Ngươi muốn đi nơi nào, tiến vào Linh giới hả?" Điểu gia hỏi. Bởi vì Thạch Hạo đã để hai người mở ra giới môn và muốn dọc theo con đường đá tiến lên trời cao. "Ta muốn đi giải quyết mối họa kia." Thạch Hạo nói. Vị huynh trưởng của Y Lạc còn đang ở Ba ngàn châu, như vậy hắn cũng là người của vị Vương của tuổi trẻ kia, tốt nhất cũng nên bắt lấy miễn xảy ra bất trắc. Sau khi tin tức thủ hạ của mình mất tích thì sẽ khiến vị Vương của tuổi trẻ kia trẻ nên cẩn trọng, không dám vọng động sai người xuống đây, đó cũng là một loại cảnh cáo. "Lưu hắn ở lại trên thượng giới quả thật không thể được, vạn nhất lại bị người của Cấm khu hiểu rõ thứ gì đó thì sẽ không hay ho, chuyện như vầy mà ở Tiên vực có tới vài người biết thì chẳng tốt đẹp gì." Điểu gia gật đầu. Trên cửu Thiên có Cấm khu và nơi này có quan hệ rất phức tạp với dị vực. Thạch Hạo dọc theo từng bậc thang tiến lên, cũng không có từ từ dạo bước như trước. "Hả?" Khi hắn đi tới phía trước cửa của Linh giới thì ngớ người, nơi đây có gì đó kỳ lạ, được bố trí trận pháp huyền diệu, tuy rằng cửa lớn có khe hở và chưng từng khít lại thế nhưng hắn luôn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm "Là ngăn cản người từ hạ giới lên ư?" Thạch Hạo cười khẩy, quá nửa là vì ngăn cản hắn hoặc nói là để mai phục, nếu dám tiến vào thì chắc chắn có sát kiếp. Ai cũng biết hắn tung hoành ngang dọc ở trong Linh giới cùng Hư Thần giới, việc này hơn phân nửa là để ngăn cản hắn, miễn cho xảy ra bất trắc gì đó. Tất cả mọi người đều biết, ngày đó hắn đã trúng Chiết Tiên chú và trong thời hạn một tháng sẽ bị phế bỏ. "Lo lắng trong vòng một tháng này ta sẽ trả thù một cách điên cuồng à? Khinh thường nhau quá mà." Thạch Hạo đứng nơi đó chứ không có bước vào, cẩn thận suy tư. Tuy rằng nói là như thế nhưng hắn cũng không thể không tự trách mình, nếu biết như vậy thì nên giả ngây giả ngô tới Linh giới quấy phá cho long trời lở đất một phen. Đột nhiên hắn nghe được âm thanh từ phía bên kia cánh cửa, có một ít tu sĩ đang đứng ở phụ cận. "Theo các ngươi Hoang có bị làm sao không, có bị phế bỏ hay là không?" "Còn làm sao nữa, theo như tính toán thì kỳ hạn một tháng đã tới, hắn đã trở thành phế nhân là chuyện không thể nghi ngờ." "Chờ cả nửa ngày rồi, hai vị đại nhân Y Lạc và Húc Huy đã xuống dưới đó, như vậy chút nữa sẽ có tin tức xác thực mang lên." "À, phải nói Hoang rất đáng thương, cứ vậy bị phế bỏ, đúng rồi, huynh đệ Tần Hạo của hắn cũng bị thương không hề nhẹ nha, là bị huynh trưởng của Y Lạc đánh đập rất thảm."