"Dạ!" Đó là lời đáp lại của người đàn ông khả năng là thư đồng kia, trong giây lát đó, những cột sáng thông thiên xung quanh Thạch Hạo biết mất và tiến vào trong tầng đất. Lúc chùm sáng nội liễm thì mặt đất rung lên ầm ầm, có một vài địa phương xuất hiện vết nứt ví như là chỗ cột sáng biến mất. Con mắt của Hoàng Kim sư tử mở to hít ngụm khí lạnh rồi khẽ rùng mình, bởi vì nó thấy được bên dưới lớp bùn đất kia có chân cốt Tiên đạo đang được chôn nơi đó. Là không hoàn chỉnh, không toàn bộ, có thể tưởng tượng ra được, năm xưa tồn tại ở cấp độ kia từng xông tới đây và bị đánh giết! Rất nhanh, một chiếc cầu gỗ màu xanh lục từ ngọn núi thấp phía xa trải tới. Hình dáng của nó tựa như một chiếc cầu vòm đá thế nhưng chất liệu lại là gỗ, mà thân cầu còn mang theo cả cánh, mọc ra lá xanh mơn mỡn tựa như ngọc bích vậy. Bên trên thân cầu là khí tức sinh mệnh rất dồi dào, mang theo sóng thần lực đang chấn động cực mạnh. Thần mộc! Không cần nghĩ nhiều, chiếc cầu gỗ này được chế tạo từ một cây thần mộc cổ lão. "Cổ thụ thành Tiên, bị đánh giết và luyện chế thành cây cầu." Thạch Hạo cảm thán trong lòng. Phía cuối cầu vòm này là đồi núi xanh um tùm, thân cầu vượt qua vườn thuốc và tiến về nơi kia. Thạch Hạo tin tưởng, nếu không bước lên cây cầu này mà cứ thế bay qua, có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt, hắn đã trải nghiệm qua được trân pháp tuyệt thế trên mặt đất hồi nãy, và một khi được kích hoạt thì thần cản giết thần, phập chặn giết phật! Bước xuống cầu gỗ và tiến vào trong đồi núi là cỏ cây xanh biếc, không khí trong lành, tựa như thế ngoại đào nguyên vậy. Nơi đây bầu trời hơi sáng một chút thế nhưng vẫn còn có chút u tối, tựa như đang bị một lớp mây che khuất không thấy ánh sáng mặt trời. Cách đó không xa, bên trên rất nhiều ngọn núi nhỏ đều có điện thờ, rộng rãi vô cùng, có được đúc từ kim loại màu bạc, màu vàng và cả màu đồng. Những ngôi điện thờ này đều tản ra khí thế khủng khiếp khó tả, nếu như nhìn kỹ thì sẽ khiến tâm thần người nhìn sụp đổ. Phụt! Hoàng Kim sư tử phun ra ngụm máu tươi, bởi vì nó vừa thử nghiệm nhìn thẳng vào một điện thờ màu bạc bên trên một ngọn núi, lúc này tựa như gặp phải thiên kiếp đánh giết khiến nó không tài nào chịu đựng nổi. Từng ngôi điện thờ đều cổ kính xa xưa, bất kỳ ngôi nào cũng tựa như có thể trấn áp trời xanh! "Chớ có nhìn loạn, những địa phương đó không phải là nơi mà các ngươi có thể liếc nhìn." Người đàn ông nghi là thư đồng lên tiếng. Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử đều cảnh giác, đồng thời đã nhìn thấy được nơi mà âm thanh trước kia từng vang lên. Ngay ở phái trước có mầy ngôi nhà lá được xây dựng ở giữa thung lũng bằng phẳng chứ không phải bên trên ngọn núi, cũng chẳng phải là cổ điện rộng lớn mà chỉ là nhà tranh đơn sơ nhưng lại toát lên vẻ siêu nhiên. "Có thể xông qua được con đường kia, chính lý do này để không bị giết, có thể không chết." Đúng lúc này, lời nói nhẹ nhàng kia lịa vang lên, người này đang trong ngôi nhà lá ấy và được sương mù bao phủ. "Vâng!" Thư đồng gật đầu đáp. Thạch Hạo chấn động trong lòng đồng thời hơi thở phào nhẹ nhõm. "Muốn gặp chủ thượng thì các ngươi cần phải đi qua chiếc hồ này." Người nghi là thư đồng lần nữa lên tiếng. Cỏ xanh như đệm, cách đó không xa là một chiếc hồ nhỏ óng ánh như ngọc thạch, tách lìa Thạch Hạo và ngôi nhà tranh kia. Thạch Hạo sớm đã rời khỏi lưng của Hoàng Kim sư tử, hắn không thể nào bất kính ở nơi như này được, không thể cưỡi chiến sủng mà đi được. Hoàng Kim sư tử đau hết cả đầu tiến tới bên hồ với Thạch Hạo, nó không dám xuống, bởi vì con cổ lộ kia cũng không phải chính bản thân nó xông vào, không tài nào chịu đựng nổi. Thạch Hạo đi về trước, lúc bàn chân chạm trên mặt hồ óng ánh liền tạo nên những gợn sóng nhỏ, nhất thời nơi đó tựa như vũ trụ vậy, mỗi một bước hạ xuống thì gợn sóng dao động ra hàng loạt biển sao. Hoàng Kim sư tử ở phía sau chấn kinh, nó cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ những gọn sóng kia. Lúc này, nó nhìn thấy Thạch Hạo đang bình tĩnh tiến lên, sau chút do dự thì cũng đưa móng vuốt hướng về mặt hồ. Ầm! Một lát sau, Hoàng kim sư tử cảm thấy đau nhức vô cùng, móng vuốt kia tựa như bị hòa tan, da lông bong tróc, móng vuốt sắc nhọn bị chắt lìa, huyết nhục thối rửa, chỉ còn sót lại mỗi xương côt. Nó rít lên một tiếng đầy hoảng sợ đồng thời nhanh chóng thối lui. Hoàng Kim sư tử dùng mọi khả năng chữa trị móng vuốt này thế nhưng dù cho nó phát lực cỡ nào cũng không thể phục hồi như cũ, huyết nhục nơi đó đã bong tróc, da lông không còn, chỉ còn xương cốt mang theo ánh vàng mà thôi. Thương thế này không thể nào chữ được! Nó sợ hãi vô cùng, đây là hồ nước như thế nào đây? Làm sao sẽ khủng khiếp như vầy. Hoàng Kim sư tử nhìn về phía trước thì thấy Thạch Hạo đã đi được mười mấy trượng rồi, lúc này trái tim của nó rốt cuộc cũng đập nhẹ nhàng hơn không ít. Bởi vì, Hoang cũng đã gặp nguy cơ, ban đầu không có việc gì thế nhưng tầm vài chục trượng sau đó thì hai chân của hắn đã thối rửa lộ ra xương bàn chân trắng bóng, thế nhưng hắn vẫn không có dừng lại. Hồ nước óng ánh, xanh thẳm trong suốt, chỉ là lúc gợn sóng lan tràn thì mới xuất hiện vẻ khủng khiếp. Trong lúc những gợn sóng kia khuếch tán thì biển sao vô số, khí tức đại đạo ngập tràn như một đại vũ trụ được mở ra, ẩn chứa khí tức sinh diệt! Lúc Thạch Hạo đang tiến bước thì huyết nhục nơi bắp chân của hắn đã bong tróc, hình ảnh vô cùng ghê rợn. Lúc này, giông tố mãnh liệt, toàn bộ hồ nhỏ đều ngập tràn sức mạnh quy tắc, đó là đại đạo, là đại vũ tru jđang mở ra, vô số ngôi sao đang chuyển động quanh Thạch Hạo. Ở đây, đã không nhìn thấy được hồ nước nữa mà chỉ có biển sao dịch chuyển theo bước chân của hắn, tựa như đang khai thiên tích địa vậy! Khí hỗn độn trào dâng, ánh sáng óng ánh long lanh, bắt đầu từ hai bàn chân, huyết nhục máu thịt của Thạch Hạo từ từ bóc ra và sau đó lan tràn tới hai đùi, cảnh tượng khủng khiếp. Hoàng Kim sư tử ngây dại, tên này sẽ chết ư? Trong lúc này, hồ nước lại xuất hiện, toàn bộ ngôi sao đều biết thành những giọt nước mưa rồi lần nữa trở thành hồ nhỏ, thế nhưng loại khí thế khủng khiếp ấy lại càng dày đặc hơn. Từ đầu tới chân của Thạch Hạo đã không còn huyết nhục nữa, trở thành một bộ khung xương tựa như Kim thân bất diệt vậy, hơn nữa trong lúc này thân thể của hắn không ngừng chìm xuống như muốn tiến vào bên trong hồ nước. Hoàng Kim sư tử vô cùng đau đầu, ngay cả Hoang cũng chết thì nó chắc chắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Nhưng mà lại nằm ngoài dự liêu jcủa nó, sau khi đỉnh đầu của Thạch Hạo ngập trong nước thì hắn lại bắt đầu từ từ nhô lên lại, từ từ tiếp về trước và trên đỉnh đầu hắn lại sinh ra huyết nhục và tóc tai. Sau khi Thạch Hạo đi được mấy chục tiếp thì phần eo trở lên đã khôi phục lại như ban đầu, huyết nhục sinh trưởng và hồi phục lại như vũ! Cuối cùng, sau khi Thạch Hạo đi qua hồ nhỏ kia và hai chân đạp lên trên bờ hồ thì cả người óng ánh, thân thể cao ráo ấy hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí khí tức sinh mệnh còn sung mãn hơn. Chiến y che kín thân thể, hắn rất thong dong. "Vũ Trụ hồ, Sinh Tử hồ, chỉ có người tư chất trời thương mới xông qua được."Người đàn ông ngồi trước nhà tranh nhẹ nhàng ôn hòa nói. Thạch Hạo nhìn thấy được người đó thì rất ngạc nhiên, dáng vẻ của hắn rất trẻ trung và cũng rất nho nhã, có thể nói là phong thần như ngọc, không tới ba mươi, ít nhất bề ngoài ra như vậy. Người này mặc một bộ đồ trắng hoàn mỹ mang theo nụ cười ôn hòa, tuấn lãng tới tột đỉnh, hai mắt sâu lắng, có thể nói là một chàng trai tuyệt mỹ. "Ngươi đã xông qua con đường kia thì xem như đã là người trong chúng ta rồi, lại đi qua chiếc hồ này thì đã vượt qua được thử thách cuối cùng, như vậy có thể gặp được ta." Chàng trai này mang theo nụ cười nói. Nếu không có gì thay đổi, đây chính là chủ Cấm khu! Không cần ngẫm cũng hiểu, người trong chúng ta mà hắn nói chính là đang tán thưởng, cho rằng ngày sau Thạch Hạo có thể tiếp cận bọn họ, có tiềm lực cấp độ kia. Thạch Hạo cảm thấy quá hư ảo, tựa như đang nằm mơ vậy, thật sự không tài nào tưởng tượng ra được, hôm nay hắn đang tiến vào một Cấm khu và gặp mặt được tồn tại cấm kỵ kia. Về phía Cấm khu sinh mệnh trên cửu Thiên thì hắn nghe như sấm bên tai, đã hiểu rõ từ lâu thế nhưng vẫn chưa hề tiến tới, bởi vì biết hi vọng không hề lớn. Dù cho nơi đó có phần sau của Bất Diệt kinh thì hắn cũng không thể làm được gì, không thể đi vào được. Nhưng ngay ngày hôm nay, lúc hắn về lại tám vực hạ giới thì lại có thể gặp được sinh linh cấp độ kia! "Ngồi đi, Đồng tử, lên trà." Người áo trắng nói, vô cùng tú nhã. Ngay phía trước nhà tranh có một khay trà, mà gần đó có hai gốc cây làm ghế, người trung niên này ngồi ở bên chỗ và mời Thạch Hạo ngồi vào chỗ còn lại. Ngay cả người được gọi là Đồng tử kia cũng rất trẻ, chừng trên dưới hai mươi thế nhưng tuyệt đối phi phàm, từ trong đôi mắt thì có thể thấy được hắn đã sống trong vô tận năm tháng rồi. Ngoài ra, phái sau người đàn ông áo trắng này còn có một cô gái mỹ lệ xuất trần, thanh tân thoát tục, tựa như là tiên nữ vậy. Trên thực tế, Thạch Hạo có lý do để tin tưởng, nàng chính là một sinh linh Bất hủ hoặc là Chân Tiên! Người đàn ông áo trắng kia làm chủ, là chủ nhân của Cấm khu này. Một nam một nữ hai người, tất cả đều xem như là đạo đồng của hắn! Thạch Hạo hơi chần chờ rồi tiếp đó thoải mái ngồi xuống, đã tới rồi thì cũng nên ở lại đôi chút. "Rất nhiều năm rồi, thời gian vô tận, vạn cổ lưu chuyển, xa xưa tới mức cảm thấy mình đã tọa hóa, không ngờ lúc này lại có thể thấy được một người trẻ tuổi không tệ tới đây." Người đàn ông mặc áo trắng nói rồi nhẹ thở dài đầy cảm khái. Thế nhưng, Thạch Hạo lại nghe được như là đao kiếm đang ngân vang, đinh tai nhức óc, muốn cắt lìa thương vũ, kích diệt đại đạo kia, cản thiên hoán địa! Thực ra, lời nói rất nhẹ nhàng thế nhưng lại làm tâm thần người run rẩy, lời nói của người đàn ông này mang theo ẩn ý. Đạo đồng dâng trà, hương thơm nức mũi, bên trong chén trà có một con Chân Hoàng đang vỗ cánh bơi lỗi, nó đỏ tươi và sáng rực tản ra hương thơm làm người say mê. Thạch Hạo khá là giật mình, đây là loại trà gì thế này, lẽ nào còn phi phàm hơn cả Ngộ Đạo tiên trà? "Trà sơn dã, là ta tự tay làm đó." Người đàn ông áo trắng tựa như nhìn ra được suy nghĩ của hắn nên nói thế.