Người con trai trưởng này có tư chất hơn người, là tu sĩ cảnh giới Độn Nhất trẻ nhất và mạnh nhất của kỷ nguyên này, đánh tan hàng loạt kỷ lục, sáng tạo vô số thần thoại, thế mà lại rơi vào tình cảnh này. Trong mắt của phu thê hai người, đứa con trưởng này quá thảm thương, vốn còn có thể sửa lại lịch sử trở thành tồn tại vô địch, sẽ quan sát cửu Thiên thập Địa cao ca tại thượng, nhưng giờ lại bị người phế bỏ, quá tàn khốc mà. "Về nhà thôi, chúng ta trở về nhà, không cần phải lên đây làm chi nữa!" Tần Di Ninh rơi lệ. Tuy rằng những ngày gần đây ngoại giới vẫn lan truyền uy danh của Thạch Hạo, hắn một hơi quét ngang rất nhiều môn phái, áp chế khiến khắp nơi phải cúi đầu, không ai dám không nghe theo. Thế nhưng, Tần Di Ninh lại rất thương tâm, cay đắng trong lòng, bởi vì nàng biết, đây là sự rực rỡ cùng như huy hoàng cuối cùng của con trai mình, thời hạn một tháng chẳng mấy chốc sẽ qua đi! "Ca ca, đệ ở Ba ngàn châu này chờ huynh trở lên!" Tần Hạo nói. Tần Trường Sinh đứng phía sau thở dài, đạo hạnh bị chém, tu vi bị phế, không lâu sau Thạch Hạo sẽ trở thành phàm nhân, mà đó sẽ là mãi mãi, đời này cũng không thể bước lên con đường tu hành, vậy thì làm sao trở lên lại nữa chứ? "Sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lên, chúng ta sẽ báo thù cho đại ca ca!" Một đám nhóc tầm mấy trăm đứa hô lớn, nắm đấm nắm chặt không ngừng lau nước mắt. Đây là những thiếu niên được Thạch Hạo dẫn về từ Biên hoang, có nam có nữ, lớn nhất tầm mười mấy tuổi còn nhỏ nhất cũng chỉ vừa mới biết đi, từng đứa con mắt đỏ chót rất đau buồn. Đồng thời, bọn chúng cũng đang ẩn chứa sự kiêng cường, muốn quật khởi, phải trở lên lại để báo thù cho Thạch Hạo, chặn đánh những tên tàn tiên kia. "Bao nhiêu năm trôi qua rồi, không biết tám vực đã như thế nào rồi." Thạch Hạo khẽ nói. Lần trước tuy rằng có tiến vào Hư Thần giới thế nhưng tới lui quá vội vã nên cũng chưa tìm hiểu rõ được, phía sau có người đoạn đường lui của hắn, muốn giam hắn ở bên trong cho nên không thể không rời đi được. Thạch Hạo nhìn về phía Tần Trường Sinh, muốn nhờ hắn tìm hiểu xem thử hạ giới hiện tại ra sao rồi. Bởi vì hắn biết, ở Ba ngàn châu này có một ít đại giáo đỉnh cấp có một vài thủ đoạn đặc biệt, có thể khai thông xuống hạ giới và nắm bắt tình hình. Tần Trường Sinh lắc đầu cười khổ, nói: "Hiện giờ khác xưa, không cách nào chiến thiên ý được, không cách nào đưa người xuống đó." Hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đi theo ta." Nơi sâu nhất trong Tần tộc và phía trước một ngọn núi đá cổ xưa có một khu vực nghi ngút khí hỗn độn, nơi này rất mông lung và cũng rất thần bí. Đây là một không gian không ổn định và không ngừng rung chuyển kịch liệt. "Đây là một điểm tiếp xúc không gian kỳ dị mà ta sớm phát hiện ra, nếu như ở niên đại bình thường thì có thể thông qua nơi này và truyền pháp lực xuống hạ giới, thế nhưng hiện tại rất khó khăn, không thể làm được." Tần Trường Sinh nói. Thạch Hạo cảm thấy kinh ngạc, ở đây tựa như có một vách ngăn thủy tinh đầy vết rạn, khi quan sát kỹ thì mơ hồ có thể thấy được thế giới ở phái sau mặt thủy tinh này. "Hình chiếu pháp lực?" Hắn hỏi. "Ừ, có thể năm xưa đây là hình chiếu pháp lực hiển hiện ở dưới hạ giới, nhưng hiện tại đã không còn dùng được nữa rồi." Tần Trường Sinh nói. Thạch Hạo quan sát kỹ, quả nhiên đây là một điểm tiếp xúc không gian không quá vững chắc, thế nhưng cũng không cách nào xuyên thủng được. "Nếu như dùng lực xung kích thì sẽ gặp phải cắn trả, thiên ý như đao, chém nguyên hồn của người chém, rất khủng khiếp!" Tần Trường Sinh nói. Thời gian hiện tại không phù hợp, và có thể cũng sẽ giống như nhiều năm trước, sẽ không thể dễ dàng được nữa. Thạch Hạo gật đầu, hắn sớm đã biết ngày hôm nay không cách nào chiến thiên ý nữa, không thể nào làm trái với quy tắc đại giới để xuống tám vực hạ giới, sẽ bị quy tắc trong cõi u minh trừng phạt. Nếu không, năm xưa được gọi là Bảy thần hạ giới cũng không phải gian nan như thế. Thạch Hạo gật gật đầu, ngay cả đám nhân vật như Tần Trường Sinh cũng không thể nào khai thông xuống hạ giới vậy thì cũng xem như là chuyện tốt, chứng minh cho việc thượng giới rất khó can thiệp tới tám vực hạ giới. Sau đó không lâu, toàn bộ bảo khố của Tần tộc được mở ra, lưu quang lấp lánh, thần quang ngút trời. Tất cả đều là thiên tài địa bảo của những tu sĩ các giáo mới đưa tới gần đây, có pháp khí thần binh, có thần cốt tuyệt thế, còn có đạo thai trận kỳ cùng với hàng loạt báu vật dược thảo... Đừng nói tới những người khác, ngay cả con mắt của Thạch Hạo cũng sáng rực, nói: "Nhiều như vậy luôn à?" Chuẩn bị rời đi nên bắt đầu kiểm đếm đưa hết xuống hạ giới. "Vừa rồi ngươi bắt phải nộp gấp mười lần, chẳng lẽ còn không nhẩm tính qua à?" Tần Trường Sinh cười nói. "Ha ha... tốt!" Thạch Hạo cười to. Những ngày gần đây hắn cũng không hề nôn óng, không có sầu lo, tâm tình vẫn bình bình như trước kia, thần kinh như vầy khiến người khác chẳng biết nói gì cả. Bởi vì, những người khác đều đang tiếc thương cho hắn, thế nhưng chính hắn lại không hề bị chìm đắm bên trong. Hòm này tới hòm khác, tất cả đều là thần liệu, đủ để gầy dựng lên vài đại giáo cao cấp nhất, đây chính là thu hoạch lần này của Thạch Hạo, thật rất kinh người. Trên thực tế, thu hoạch còn nhiều hơn nữa, còn có một vài vườn thuốc đều bỏ vào trong pháp khí không gian. Ví như, trên người Hoàng Kim sư tử có vài món pháp khí đặc biệt chuyên thu lấy và chứa đựng những vườn thuốc thần thảo nào. Có thể nói, lúc Thạch Hạo đối phó với một vài môn phái thì đều xới tới tận ba tấc đất, toàn bộ được thổ trong dược viên đều bị san bằng đóng gói mang đi, vô cùng sạch sẽ. "Đi thôi!" Thạch Hạo thở dài đưa những thứ này lên một chiếc chiến thuyền lớn, và mấy trăm đứa nhóc sớm đã bước lên trên, từng đứa với từng khuôn mặt non nớt đầy kích động. Trên mặt bọn chùng toàn là nước mắt và cũng như nụ cười, sẽ tới một thế giới mới và bọn chúng sẽ quật khởi ở đó, sẽ tu thành thần thông mạnh mẽ và trở lại báo thù cho ca ca. "Ngươi muốn đi với ta à?" Thạch Hạo nhìn về một thiếu nữ áo tím, đó chính là Vân Hi. Nàng dáng ngọc yêu kiều, trong lúc tay áo phấp phới thì khí tìm mịt mờ tựa như là trích tiên cưỡi gió bay đi vậy. Không thể không nói, Vân Hi thật sự rất xinh đẹp, không hổ là viên minh châu sáng chói nhất của Thiên Nhâ tộc, mái tóc bóng bẩy mềm mại, làm da trắng hồng mịn màn, trên gương mặt trái xoan là vẻ dứt khoát, đôi mắt tựa như thủy tinh đen láy mang theo sương mù mờ ảo, nàng dùng sức gật đầu khẳng định mình muốn xuống hạ giới với hắn. "Con gái, lại đây với ta." Tần Di Ninh lên tiếng, gần đây tuy rằng rất đau buồn thế nhưng lúc này đã nở nụ cười kéo lấy tay Vân Hi, tựa như đang cưng chiều một người con dâu, ánh mắt này làm cho thiếu nữ của Thiên Nhân tộc cảm thấy khó xử. Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía Hoàng Kim sư tử, ánh mắt chợp chờn lộ vẻ phức tạp. "Ngươi... muốn làm gì đó hả?" Con sư tử này vô cùng nhạy bén, dự cảm thấy nguy hiểm gì đó nên chợt lùi lại, bộ lông vàng óng toàn thân gần như dựng ngược lên. Mấy ngày nay nó vo cùng hưng phấn và cao hứng, bởi vì Hoang sẽ bị phế hoàn toàn, dưới cái nhìn của nó thì thời cơ đã tới, có thể thoát vây rồi! Kỳ hạn một tháng đối với Vô Uy sư tử thì vô cùng ngắn ngủi, nó đủ khả năng để yên lặng cchờ đợi và kiên trì chịu đựng. Nếu như có thể tới giờ phút đó nó sẽ cô gắng thanh toán nợ cũ nợ mới với Hoang! "Hình như mày không vui thì phải, đang chờ tao bị phế à?" Thạch Hạo hỏi. "Làm gì có, tự nhiên ngươi lại nghĩ tầm bậy gì thế hả? Hiện giờ hai ta là châu chấu cùng chiến tuyến, sớm đã là vinh nhục cùng nhau, là một thể lợi ích nhóm!" Hoàng Kim sư tử nghĩ chính ngôn từ lớn tiếng nói. "Tao cảm thấy chẳng phải là lời thật lòng gì, có phải mày đang nghĩ, sau khi xuống hạ giới thì sẽ chém chết tao chớ gì?" Thạch Hạo nhìn nó. Khi những lời này rời khỏi miệng thì sắc mặt của mọi người đều biến sắc kể cả đám người Vân Hi, Thạch Tử Lăng, bởi vì chuyện này rất có thể sẽ trở thành hiện thực, trước kia bọn họ quá sơ sẩy mà quên đi mối họa lớn này. "Không bằng hiện tại chúng ta làm một bữa thịt sư tử kho tàu rồi xuống hạ giới sau cũng được." Thạch Hạo nói. Keeng! Tần Hạo chỉ thẳng chiến mâu màu bạc ngay mi tâm của Hoàng Kim sư tử, muốn động thủ thay ca camình. Con ngươi của Hoàng Kim sư tử co rút lại, nó vô cùng sợ hãi, không phải bởi vì sát ý của Tần Hạo mà là quyết định của Hoang, hiện giờ nó vô cùng thấp thỏm và lo âu. "Hoang, ngươi không thể làm vậy đâu đó, ta tới ngươi đã đi bên nhau biết bao lâu rồi, trước giờ cũng chẳng hề sinh lòng ám hại gì, vả lại còn thay ngươi xuất chiến rất nhiều lần nữa mà!" Dù có chết vẫn không thừa nhận. "Nể tình vì mày đã phục vụ trong một khoảng thời gian, thật ra tao cũng không muốn giết mày đâu, thế nhưng, nếu như dẫn mày xuống hạ giới thì quá nguy hiểm, có lẽ sẽ trở thành mầm họa ngay." Thạch Hạo nói. Sau khi mọi người nghe vậy thì âm thầm thở dài, xem ra Hoang sẽ bị phế hoàn toàn rồi, sẽ không có bất cứ kỳ tích gì diễn ra cả, hắn không phải đang giả bộ, nếu không đời nào nói lời như vậy. "Không sao đâu, chỗ ta có một kiện thần vật có thể giải quyết vấn đề này." Tần Trường Sinh lên tiếng. Hắn vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một quyển sách cổ, sau khi mở ra thì pháp lực tràn ngập, quy tắc đan dệt mang theo từng làn sương mù màu vàng.