Khóe mắt của Thạch Hạo ửng đỏ, năm đó, toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ hắn, Chí Tôn cốt bị móc, hình thể tàn phế hơn nửa, ai cũng cho rằng hắn không cách nào sống nổi nữa. Vào lúc đó, chỉ có một cô bé chừa hề bỏ rơi lại hắn, dù cho bị người hăm dọa thì vẫn luôn bảo vệ hắn, chăm sóc hắn. Thạch Hạo hít sâu một hơi để bình tĩnh bản thân, tiếp đó là quan sát kỹ nơi ấy, bởi vì chỗ đó quá yêu dị. Thập Ngũ gia đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, chưa hề tỉnh lại. Mà A Man thì lại ngồi bên trên ngôi mộ đất màu vàng cao ngút kia, bên cạnh là một chiếc quan tài ngọc tương đối kỳ lạ, cả hai đều nhắm mắt, hiển nhiên tình huống không được bình thường. Dòng sông dài chảy xuôi trong hư không với ánh bạc rực rỡ, mà bên trên mặt sông cũng lấp lánh những điểm ánh vàng, đó là sự ngưng tụ của lôi đình hay là do huyết dịch của Ma tôn hóa thành? Hiện tại, cả dòng sông đều chảy vào trong mộ lớn, phần cuối của dòng sông này kết thúc ở đây và biến mất không còn tăm hơi gì cả! Mộ lớn màu vàng đất có thần quang ngút trời đầy chói mắt, bởi vì xung quanh nó là từng dải lôi điện thậm chí còn có rất nhiều thiên thể do lôi điện biến thành. Ở nơi này thậm chí có cả khí tức Tiên đạo, là ánh điện Tiên đạo chân chính đang hiện lên rải rác xung quanh, là vật chất lưu lại của cuộc độ kiếp ngày xưa ư? Thạch Hạo cẩn thận không muốn kinh động tới hai người ấy, bởi vì hắn luôn cảm thấy nơi này đó điều gì đó rất quái lại. "Gào..." Đột nhiên vang lên một tiếng gào trầm thấp kinh người, tựa như muốn xuyên thấy linh hồn của người khác, dường như là một con ác quỷ cái thế đang gào thét. Thân thể Thạch Hạo chấn động, sinh vật gì thế, nó đang ở nơi nào? Hắn không hề phát hiện ra! Khi quan sát cẩn thận thì cũng chẳng có thu hoạch gì. Hắn nhìn chằm chằm ngôi mộ màu vàng kia, là ở bên trong ư? Chỉ là, không hề có sóng chấn động nào truyền ra cả, đồng thời Thiên Nhãn thông cũng mất đi hiệu lực khi ở nơi đây, không thể thấy được mộ phần ấy! Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, nơi này đang có hai người vô cùng quan trọng với hắn, cho nên phải thận trọng hành sự! Hắn đánh giá cẩn thận từng tấc đất một, bên trên đất vàng ấy còn có một chút thực vật sinh sống, đều là những đại dược, số lượng tầm mấy chục gần trăm cây đang tỏa ra phù văn rực rỡ. Thậm chí còn có mũi thơm ngào ngạt xuyên qua lôi đình chí cao thổi tới nơi này. A Man vẫn ngồi nơi đó, thực ra, từ chân trở xuống đang vùi vào bên trong ngôi mộ! Tiếng gào biến mất, chỉ là không hiểu tiếng gào đó đang cảnh cáo hắn hay là chấn nhiếp toàn bộ sinh linh trong khu vực này. Thần quang trong mắt Thạch Hạo tăng mạnh nhìn kỹ A Man. Bởi vì, nàng đang có biến hóa! Mái tóc đen lấp lánh, vầng tráng trắng ngời lan tỏa ánh sáng trong mắt rực rỡ, đôi mắt đẹp nhắm chặt, chiếc mũi tỉnh xảo vểnh cao, cả khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và tuyệt mỹ, thế nhưng trên gương mặt ấy đang từ hiện lên từng hoa văn đầy yêu dị, tựa như là những ký hiệu kỳ bí bám vào gương mặt nàng. Làm sao vậy? Đó cũng chẳng phải là hình xăm gì mà là một ký hiệu thật sự nào đó, giống như là ma văn mà lại giống như là ký hiệu Tiên, có khí tức thần thánh và cũng có điểm kỳ lạ, nó cứ lấp lóe bên trên gương mặt ấy. Trong lòng Thạch Hạo khẽ run nhìn chằm chằm A Man, bên trên chiếc cổ trắng ngần tựa thiên nga cũng đang có những hoa văn đỏ sẫm lướt qua và lan tràn xuống dưới. Ngoài ra, tay nhỏ trắng như tuyết của A Man đang đặt bên trên quan tài ngọc, thi thoảng sẽ có ánh sáng màu đen lóe lên. Nửa phần dưới quan tài ngọc kia nằm bên trong đất vàng, nửa phần trên óng ánh đầy thần bí, những biến hóa này có quan hệ với nó ư? Hay là, chính thứ bên trong ngôi mộ kia đã dẫn tới việc những hoa văn đỏ sẫm bám vào thân thể A Man, trông chẳng bình thường chút nào. Thạch Hạo không dám manh động, bởi vì tổ phụ và A Man đều có những biến hóa không hề bình thường chút nào, đang nằm trong một loại cân bằng nào đó. Thập Ngũ gia ngồi xếp bằng ngay ngắn trước mô phần, mái tóc đen rối bời, xung quanh là những giọt máu từ bên trong dòng sông, từ bên trong ngôi mộ, từ bên trong hư không ngưng tụ lại và tiến vào thân thể hắn. Sự biến hóa này quá đáng sợ, làm người khác kinh ngạc không thôi. Thạch Hạo biết rõ, nơi đây là vùng đất mà Ma tôn, là một người gần thành Tiên bỏ mạng, hoặc là nơi chôn cất chí cường giả đã đặt chân vào Tiên đạo. Vậy huyết dịch kia là của ai? Tất cả đều nhằm vào Ma tôn! Khi nghĩ tới những thứ này thì nội tâm của hắn vô cùng bất an. Thạch Trung Thiên là tổ phụ của hắn, A Man là người từng bảo vệ và chăm sóc hắn, cả hai đang phát sinh biến hóa khó tả khiến lòng hắn mù mịt. Cuối cùng, Thạch Hạo vẫn chọn lựa tiến về trước, nơi đây dù thế nào cũng phải xông lên, phải xem cho rõ nó thứ gì đang ảnh hưởng tới hai người bọn họ. "ÔNg nội!" Thạch Hạo hô khẽ, không dám lớn tiếng quấy phá. Nhưng mà, nơi đó không có động tĩnh gì cả, không một chút phản ứng nào. Đồng thời, trước khi hắn tiến về trước thì có sức mạnh đáng sợ bám lên cơ thể, đó là nguyền rủa đang ăn mòn thân thể và chém nguyên thần của hắn. Ở nơi này, toàn bộ tu sĩ đều bị nhắm vào, mặc kệ tu vi có mạnh mẽ ra sao chỉ cần đặt chân vào nơi đây thì sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp của tử vong. Thậm chí, ở nơi này, cường giả càng mạnh chết càng nhanh! Trước kia từng có đại nhân vật của Ba ngàn châu khinh thường không tin nên tìm tới đây để nghiêm cứu, kết quả đã nằm xuống trên con đường này, cơ bản không cách nào tới trước ngôi mộ này được. Trên người Thạch Hạo lấp lánh ký hiệu quái dị thế nhưng cũng không quá chói mắt cho lắm, đó là biểu hiện khi sức mạnh nguyền rủa tăng tới cực hạn. Nhưng mà hắn vẫn không có chết, vững vàng đứng nơi đó, toàn thân phát sáng phóng ra rất nhiều vòng thần hoàn óng ánh chấn động tâm hồn. Từ xa nhìn lại, hắn tựa như là Thiên đế của thời đại khai thiên đang nhìn xuống vạn vật, diệt độ muôn dân, bàn tay là vũ trụ, có rất nhiều ngân hà đang hình thành và hủy diệt trong tròng mắt của hắn, vũ trụ hủy diệt rồi lại sinh ra. Đó là một biến hóa rất kỳ lạ! Thậm chí, Thạch Hạo có thể phát hiện ra bản thân đang rơi vào trong một hoàn cảnh đầy rực rỡ và thăng hoa của một loại khí thế bạng bạc nào đó, tựa như chính mình đang mở ra một thời đại mới và nhìn xuống vạn linh. "Ầm!' Hắn khẽ dẫm chân, hư không bị đạp nát. Hắn kìm hãm lại bản thân mình và rút lui khỏi sự bành trướng vô hạn của ý chí, bởi vì, vào lúc này nguyên thần của hắn tựa như đang muốn bốc cháy, giống như đang hợp đạo hòa làm một thể với thiên địa. "Khí thế kỳ bí dẫn dắt ta hợp đạo, muốn hóa đạo với nơi này!" Thạch Hạo thức tỉnh. Cái gọi là hóa đạo, nói dễ hiểu thì là hợp nhất với đại thiên địa này, nói nghiêm túc thì là một tọa hóa, ý chí quy về thiên địa, thành một phần của đạo tắc. Chuyện này rất đáng sợ, nơi đây càng ngày càng kỳ quái, chưa hề có sinh linh nào động thủ cả mà đã muốn đẩy hắn về hướng con đường tự hủy rồi. Hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, cảm thấy mình đang thăng hoa và trở nên mạnh mẽ, muốn đi vào bên trong đạo đại chí cao. "Sức mạnh nguyền rủa ư, đang phát sinh biến hóa." Thạch Hạo lẩm bẩm. Hắn nhìm chằm chằm tổ phụ cùng với A Man, hai người này vì sao lại tới nơi đây, làm sao có thể chống lại được sức mạnh nguyền rủa kỳ bí này? Đặc biệt là A Man lại đang ngồi bên trên ngôi mộ kia, nên biết, sức mạnh nguyền rủa nơi ngôi mộ lớn là mạnh mẽ nhất! Năm đó khi Thạch Hạo leo lên hai thuốc thì cũng là cửu tử nhất sinh, vô cùng gian nan. "Trên người của ông nội có máu của Ma tôn nên có thể tới đây được, đó cũng chẳng kỳ quái gì." Thạch Hạo cảm thấy, đây là chuyện dễ hiểu. Nhưng mà A Man, trên người nàng nhất định đã xảy ra chút chuyện gì đó, nếu không thì vì sao có thể ngồi bên trên Mộ tiên kia, vả lại trên mặt lại hiện lên đầy hoa văn yêu diễm bí ẩn kia. Còn có một chiếc quan tài ngọc, bên ngoài vô cùng cổ xưa, lốm đốm đầy phức tạp, tựa như là muốn nhắc nhở người đời sau thứ gì đó, hơn phân nửa là 'chuyện xưa' đáng sợ nào đó. "Không hề giống với quan tài của kỷ nguyên này, những hoa văn kia, những chân ngôn kia, ta... không hề hiểu." Thạch Hạo nhíu mày. Hắn cảm thấy, quan tài kia là vật vô cùng lâu đời, sợ còn cổ xưa hơn cả thời đại mà Ma tôn tồn tại. "Ầm!" Đột nhiên, lúc Thạch Hạo tới gần thì một nguồn sức mạnh mênh mông lóe lên và có sinh linh từ bên trong mộ lớn đi ra, lạnh lùng theo dõi hắn. Thạch Hạo giật nảy mình, ngôi mộ lớn này thật sự không hề tầm thường, có thể ngăn cản mọi khí tức, tuy rằng hắn vẫn luôn đề phòng và luôn cảm ứng, thế nhưng không hề tìm thấy được gì. "Ngươi.. đi đi." Lời nói của sinh linh ấy khàn khàn, uể oải, hoàn toàn khác biệt với vẻ ác liệt của nãy. Đây là một ông lão đang chống gậy, y phục trên người đã mục rát cả, trời mới biết đã bị chôn cất bao lâu rồi, da thịt cũng đã sớm tản ra những mùi vị khó ngửi. Mặt của lão vàng như nghệ tựa như bị bệnh, hoặc có thể nói, là mang theo mùi vị của người chết, đôi mắt vẫn đục, cả người là da bọc xương. Đây tựa như là một người đã chết! Bởi vì, da thịt của lão gần như muốn bong tróc rớt xuống dưới, thối rửa chẳng chút ánh sáng lộng lẫy nào, thiếu đi sinh khí, làm người sợ hãi không dám nhìn. "Ông là ai, vì sao lại ở đây?" Thạch Hạo hỏi. Ông già nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, hoàn toàn khác biệt với thân thể đang thối rửa kia. Ống tay áo, vạt áo của lão đều mục nát, lúc này đang nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong đôi mắt vẫn đục ấy lộ vẻ khác lạ tựa như ác quỷ và u hồn đang lên tiếng. "Tư chất hơn người, thế nhưng, ngươi vẫn có chó thiếu sót." Ông lão nói thế, gió lạnh vù vù khiến hồn phách người nghe u ám. "Ma tôn?" Thạch Hạo hỏi, hắn cảm thấy rất có khả năng này. "Ở trước mặt ta, ai dám xưng tôn?" Ông lão nói, tuy rằng là ác quỷ thế nhưng cũng có chút bá đạo nào đó, ác liệt vô cùng. "Vậy thì ông là ai?" Mặt Thạch Hạo chẳng chút cảm xúc, thủ thể chờ đánh. "Chết từ thời Đế lạc, bạn bè thân thể đều ở bên u minh, quan sát ngắm nghía từng kỷ nguyên này tới kỷ nguyên khác, ta là ai, đã quên rồi.