Sự tàn nhẫn độc ác của Vô Úy sư tử đã khiến cho đông đảo Thực tu của Ma Quỳ viên vỡ hết cả mật, dù gì cũng là một vị trưởng lão thế nhưng lại bị một vuốt đập cho nát bấy, vô cùng đáng sợ. "Ầm ầm ầm!" Cung điện bên dưới mặt đất run lắc phát ra tiếng nổ vang rền, bởi vì Thạch Hạo đang nhổ nó lên, không để sót bất cứ thứ gì, ngay cả nền đất bên dưới hắn cũng phải móc cho bằng sạch, mang đi cho bằng hết. Cướp bóc quá sạch sẽ? Mọi người của Ma Quỳ viên ngây dại, chưa từng thấy ai đi trộm bảo mà lại đóng gói toàn bộ rồi mang đi. "Nhìn cái gì, còn không mau thu lấy đi chứ, đều rút sạch sơn môn, cung điện, quỳnh lâu... rồi mang về hạ giới." Thạch Hạo đạp một cước lên người Hoàng Kim sư tử. Con sư tử này nhe răng tức giận không thôi, dù cho là cường giả xuất hiện lớp lớp như ở dị vực cũng chẳng ai dám đối xử nó như thế, dù cho là Đế tộc cũng không như vậy. Dòng dõi Vô Úy sư tử có địa vị cực cao, không một chủng tộc này dám khinh thường và sỉ nhục. Nhưng hiện tại, nó lại trở thành thú cưỡi, trở thành đầy tớ cho người ta. "Nếu thể hiện tốt thì sẽ có một ngày thả tự do cho ngươi, Mạc Đạo là một tấm gương đấy." Thạch Hạo nói. Hoàng Kim sư tử lập tức vâng lời, nó chẳng bao giờ muốn chở Hoang đi khắp nơi, tuy rằng tên này mạnh tới biến thái thế nhưng nó cũng chẳng muốn làm thú cưỡi cho người ta. Ầm ầm ầm! Rất nhiều lầu quỳnh điện ngọc ở Hắc Lan sơn đều bị rút lên, dù cho là những trận đài còn khá là hoàn hảo nơi sơn môn cũng bị Hoàng Kim sư tử tóm lấy. Nổi điên rồi, một đám người thầm oán, trong lòng gào thét, thật không thể nào tin nổi, một người một thú này chẳng lẽ là đàn châu chấu ư? Sau khi đi qua thì chẳng còn ngọn cỏ nào! "Hạ giới của các ngươi bần cùng nghèo nàn lắm à, ngay cả sơn môn cung điện mà cũng muốn mang xuống dưới đó?" Dù cho là Hoàng Kim sư tử cũng cảm thấy xấu hổ về hành động của mình, quá mất mặt. "Nói như thế, trên người của ngươi có không ít thứ tốt, không thèm để ý tới Ma Quỳ viên luôn à?" Thạch Hạo liếc nhìn nó. "Không có, trên người ta sớm đã bị ngươi cướp sạch rồi!" Hoàng Kim sư tử dùng sức lắc lắc đầu, từ chối toàn bộ, sau đó cố gắng thu sạch mọi thứ vào trong bình chứa không gian của mình. "Thổ phỉ mà, giặc cướp mà, là đang xới ba tấc đất để đào sạch Ma Quỳ viên luôn mà!" Có một ông lão với con mắt đỏ bừng thế nhưng chỉ có thể kêu to chứ không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì trước mặt là hai đại sát tinh. Trong suy nghĩ Thạch Hạo, một đại giáo được mệnh danh có Ma chủ dừng nghỉ, đã tích lũy cả trăm vạn năm trở lên thì chắc chắn có rất nhiều thiên tài địa bảo, đáng giá để mang đi toàn bộ. Hắn không còn tự mình xuất thủ nữa mà giao hết cho Hoàng Kim sư tử, còn mình thì chắp hai tay sau lưng đồng thời cảm ứng thật cẩn thận. Thông qua trận pháp, xuyên thấu qua khí tức đại đạo của nơi này hắn đã đại thể đánh giá ra được thực lực chân chính của Ma Quỳ viên, xác thực là đại giáo nổi danh ở Ba ngàn châu này. Đại trưởng lão của Hắc Lan sơn có địa vị rất cao, chỉ đứng sau Ma chủ và đang ở cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ, nếu không tính vị lão Ma chủ kia thì hẳn là cao thủ thứ hai rồi. "Ma chủ hẳn chỉ xấp xỉ với hắn mà thôi." Thạch Hạo đưa ra phán đoán như thế, dù sao đây quả thực là một đạo thống đỉnh cấp, ít nhất cũng rất ghê gớn ở Ba ngàn châu này. Bởi vì, những môn phái nhỏ thì giáo chủ cũng có thể đạt tới cảnh giới Thiên Thành. Đại đa số chủ của các môn phái tầm trung có thể đạt tới cảnh giới Hư Đạo, đó là thế lực cùng đạo thống chủ yếu. Những đại giáo đỉnh cấp với truyền thừa cổ xưa như Ma Quỳ viên, giáo chủ của những nơi này phần lớn là cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ, hoặc là sắp đạt tới cảnh giới Độn Nhất, như vậy cũng tương đối rồi. Chỉ là, Thạch Hạo không nghĩ tới còn có một lão Ma chủ tựa hồ rất thần bí nữa. Hắn đang tìm kiếm thật cẩn thận, kết quả cahửng hề phát hiện được một chút khí thế nào do thái thượng giáo chủ này lưu lại cả. Lẽ nào lão Ma chủ không ở đây thường xuyên ư? Khi Thạch Hạo sắp rời đi thì tình cảnh của Hắc Lan sơn vô cùng bi thảm, bọn họ chưa bao giờ gặp phải kiếp nạn nào như thế này, toàn bộ Ma Quỳ viên đều bị hủy sạch rồi. Một người một thú kia quá điên cuồng, đã mang đi tất cả như sơn môn, cung điện, vườn thuốc có thể bị mang đi cũng không tính là gì thế nhưng ngay cả thần trì mà cũng bị đào cho bằng sạch. Dòng suối kia bị khô cạn cũng là vì thần mạch bên dưới đã bị con sư tử này thu bào bên trong pháp khí không gian. Tất cả mọi người của Ma Quỳ viên đều há hốc miệng gần như phát khóc, là ăn cướp hay là muốn chặt đứt đi đạo thống của bọn họ vầy? Đáng mừng nhất chính là, người trẻ tuổi tựa nhưu Ma vương kia không có đại khai sát giới, vẫn chưa hề tàn sát nơi này. Việc này rất kỳ quái mà? Năm xưa Ma chủ muốn giết Hoang và giờ lại trêu ra đại họa này. Bọn họ thở dài, muốn hận những lại hận không được, bởi vì Ma chủ là kẻ thù sinh tử của Hoang, tới hiện giờ mà hắn còn lưu lại mạng sống cho bọn họ thì đã xem như rất nhân từ rồi. Thạch Hạo cưỡi Hoàng Kim sư tử rời đi ra, hắn chạy về phía Ngũ Hành châu, muốn đi Bất Lão sơn! Nơi đó có ba mẹ hắn, có thân nhân hắn, đương nhiên còn có một đám người không hề hòa hợp với hắn. Hắn đã rời đi thế nhưng những chuyện phía sau lại chẳng hề yên tĩnh được, Hoang diệt Ma Quỳ viên, xới lên tận ba tấc đất ở nơi ấy, cướp sạch toàn bộ đã truyền khắp khu vực xung quanh. Mọi người ồ lên kinh ngạc, rất nhiều tu sĩ đều trợn tròn mắt, cảm thấy khá là bất ngờ. "Hắn không hề đại khai sát giới thế nhưng lại cướp đi tích lũy trăm vạn năm của Ma Quỳ viên?" Sau khi một ít giáo chủ nghe được thì vừa sợ lại vừa chẳng biết nói gì nữa, bản tính của Hoang thật khiến người khác nhìn không thấu mà. Mấy người này bắt đầu lo lắng, vạn nhất Hoang tìm tới cửa thì đối kháng ra làm sao đây? Hiện tại có một số người đều biết tới chiến tích huy hoàng của hắn ở Biên haong, một trận chiến đã kinh động cả cửu Thiên, giết Đế tộc dị vực đủ để cửu Thiên thập Địa rung động rồi! Gợn sóng này quá mênh mông, Ma Quỳ viên mạnh mẽ là thế, nhưng mà, Hoang lại cứ quét thẳng qua! Ngũ Hành châu, địa vực rộng lớn, vô cùng mênh mông. Nếu như là tu sĩ bình thường thì dù cho có bay cả một đời cũng không thể nào hết được, thế nhưng hiện tại Thạch Hạo đang lao vút qua, tới cảnh giới Độn Nhất thì có thể quan sát một vực. Nhưng mà, hắn vẫn rất biết điều, yên lặng cưỡi Hoàng Kim sư tử tiến vào dãy núi hoang sơ không người. "Lại lần nữa vào nơi đây." Thạch Hạo thở nhẹ. Ngũ Hành châu, có Ngũ Hành sơn của Tần gia và cũng có cả Ác Ma đảo, sở dĩ châu này được gọi là Ngũ Hành là cũng vì có mối quan hệ với Tần gia, nơi đó có Bất Lão sơn và cũng được gọi là Ngũ Hành sơn. "Đã nhiều năm trôi qua rồi." Thần sắc của Thạch Hạo đầy phức tạp, hắn chẳng chút hảo cảm gì với Bất Lão sơn cả, thế nhưng mẫu thân là được sinh ra từ Tần gia, thật sự không thể nào giết thẳng vào trong được. Nhưng mà, năm xưa Tần gia đã làm khó dễ với tổ phụ của hắn, là Đại ma thần Thạch Trung Thiên, vả lại còn bị đưa tới Ác Ma đảo để đào mỏ, rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. "Ba vẫn còn ở nơi này ư?" Tâm trạng của Thạch Hạo rất phức tạp, bởi ì hắn nghe được, về sau Thạch Tử Lăng tức giận rời khỏi nơi này. Gần tới rồi, rốt cuộc cũng đã tới sát Bất Lão sơn, cũng chính là Ngũ Hành sơn. Trước kia, hắn cũng chưa từng tới gần nơi này, bởi vì lúc đó tránh né Tần gia còn không kịp, không thể nào tự chui đầu vào lưới được. Thế nhưng, hiện tại đã khác biệt. Nhưng, Thạch Hạo cũng chẳng hề bất cẩn chút nào, bởi vì hắn biết rõ, Ngũ Hành sơn của Tần gia chẳng hề đơn giản chút nào, rất có thể có quan hệ với Tiên đạo, là một chí bảo! Lần này, hắn tới đây ngoại trừ muốn gặp ba mẹ mình ra thì còn muốn làm một chuyện nữa, là hiểu rõ một ít bí mật liên quan tới Tần gia. "Gầm!" Còn chưa chờ hắn đưa ra quyết định thì sau khi Hoàng Kim sư tử tới đây liền rống lớn một tiếng, chấn động toàn bộ khu cổ địa này. Phía trước là địa thế bao la, cung điện liên miên, núi lớn nguy nga, thác nước màu bạc rủ xuống khắp nơi. "Ngươi nào dám tới trước cửa Tần gia quấy phá đó?" Xa xa có tiếng quát truyền tới. "Không xong, bên trong ngọn núi kia có khí tức Tiên đạo!" Hoàng Kim sư tử chấn kinh trong lòng, vốn là nó cảm thấy ở Ba ngàn châu này, nó có thể đấm đá lung tung, một vuốt cũng đủ lật tung một truyền thừa. Nhưng hiện tại nó đã hiểu, sai rồi, Ba ngàn châu này tuyệt không đơn giản. Thạch Hạo nheo mắt lặng yên đánh giá, đó là Ngũ Hành sơn mang theo tiên khí mơ hồ, tọa lạc ở nơi sâu nhất trong khu cổ địa Tần gia. "Trên người của đệ đệ ta có một khối tiên cốt, là nhặt được ở nơi sâu trong khu vực không người rộng lớn của Tần gia, thế nhưng trời mới biết là đã xảy ra chuyện gì." Thạch Hạo lẩm bẩm. Tổ địa Tần gia có núi lớn hùng dũng tọa lạc, có đảo lớn xinh đẹp lơ lửng, còn có dòng suối phát tán khói tím mịt mờ, nơi đây là một chốn bảo địa. Một tiếng thở dài vang vọng trong hư không và được truyền ra từ nơi sâu trong Tần gia. Tiếp đó là một bóng người hiện lên, rất trẻ trung đang đạp hư không, tiên phong đạo cốt tiến tới. Tuy rằng có dáng vẻ Tiên đạo thế nhưng hắn không hề già nua mà rất trẻ trung, trông rất là điển trai, tựa như là một người trẻ tuổi tầm hai mươi mấy tuổi. Nhưng Thạch Hạo lại biết, người này đã sống vô tận năm tháng, là một lão già, bởi vì hắn tên là Tần Trường Sinh, ngày xưa từng gặp qua rồi. Thạch Hạo lộ vẻ khác thường nhìn Tần Trường Sinh, hắn chợt nhớ tới Vương Trường Sinh ở cửu Thiên, tên cũng rất tương đồng, khí chất cũng rất tương tự. Bọn họ đều có hai chữ Trường Sinh, ngoài ra, bề ngoài cũng rất trẻ tuổi, đẹp trai và trắng hồng. "Ông đã gặp Vương Trường Sinh rồi à?" Thạch Hạo bỗng nhiên lên tiếng, rất đột ngột và cũng đầy thẳng thắn. Chủ của Ngũ Hành sơn là một cường giả môi hồng răng trắng rất trẻ tuổi, trước tiên là ngẩn người rồi nhẹ thở dài, nói: "Xem ra ngươi cảm thấy ta quen biết với hắn, lại nói, được gọi là Trường Sinh cũng không chỉ mỗi mình ta đâu, còn có một người nữa tên là Mục Trường Sinh, khả năng còn mạng hơn nữa." Thạch Hạo ngây người, còn lòi thêm một tên Mục Trường Sinh nữa? ********************************* Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn. - momo: 0377078181 - Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc