Trong mấy ngày này, liên tục có người của các thế lực lớn tiến vào thư viện Thiên Thần để mời chào Thạch Hạo, mục đích rất rõ ràng, là muốn hắn trở thành người hộ đạo cho bản môn mình. Ai cũng biết, tương lai sau này hắn tuyệt đối có năng lực đó, sẽ trở thành Chiến thần bất bại! Nhưng mà, tất cả mọi người đều thất bại không cách nào níu giữ được hắn, đều hiểu rõ ý định của hắn. Trong lúc này, Thạch Hạo không ngừng tìm hiểu và thu thập các loại manh mối có giá trị từ những người này, mục đích đều là vì chuẩn bị thật cẩn thận để hạ giới. "Muốn đi à? Haizz, trên cửu Thiên này toàn thứ tốt, thích hợp để tu đạo, ngươi rời đi như thế thật khiến ta không nỡ chút nào." Tiểu Thiên Giác nghĩ vàng óng nói. Nó sinh sống ở thư viện Thân Thần là vì bên dưới lòng đất nơi đây có tiên phủ, đó là nhà của nó. Thiên Giác nghĩ đưa ra đề xuất rằng, Thạch Hạo có thể cùng với nó xuống đó tu hành, sẽ không sợ Chí Tôn đánh lén. Thế nhưng, Thạch Hạo lắc đầu không đáp ứng. "Hạ giới có thứ gì tốt thế hả, ai cũng nói dưới đó cằn cỗi không thích hợp tu hành, ngươi xuống đó chẳng phải là tự mang gông xiềng lên người, tốc độ tu luyện sẽ biến chậm đó." Thái Âm ngọc thỏ khuyên can. Mấy năm vừa qua, vóc dáng của đứa bé này chẳng hề thay đổi gì cả, vẫn y chang như lần gặp đầu tiên, vẫn là mười ba mười bốn tuổi, mái tóc bạc rủ tới tận eo, cặp mắt to tròn như hồng ngọc long lanh, cả người xinh đẹp tựa như được nặn từ gốm sứ. "Ngươi vẫn muốn trở về à, lẽ nào cởi giáp về quê, ẩn mình như thế?" Tào Vũ Sinh nói. Một ít nhóm bạn thân thuộc như Trường Cung Diễn, Phượng Vũ... đều tới và đang trò chuyện cùng với Thạch Hạo, tiếp đó là Ma nữ cũng đã xuất hiện. "Ta muốn nhờ các ngươi hỗ trợ." Thạch Hạo nói. Trước khi rời đi, hắn muốn bỏ ra cái giá rất lớn để thu mua một vài thứ, ví dụ như là thần dược! "Thần dược?" Những người này há hốc miệng, dù cho là ở trên cửu Thiên này thì nó cũng là thứ cực kỳ quý giá, khó mà tìm được. "Trên người của ngươi không phải đã có Hư Thiên đằng, Thiên Thụ thụ cùng với những thứ khác rồi sao, lại còn muốn nữa à?" Mọi người không hiểu. Lúc Thạch Hạo ở Đế quan, trước khi đi dị vực đã đưa những thứ như kiếm thai của mình cho bọn họ giữ giùm, về sau bọn họ đã trả lại nên hiểu rõ hắn sở hữu những thứ gì. Đương nhiên, có một vài thứ Thạch Hạo cho luôn bọn họ chứ không có thu hồi lại. "Như các ngươi vừa nói, hạ giới rất cằn cỗi, là vùng đất lạnh lẽo, ta muốn mang một vài cây thần dược xuống để trồng vào Thạch thôn, để tuổi thọ của tộc nhân dược lâu hơn một chút." Thạch Hạo nói. Với những người bình thường thì dù cho không có thần dược, chỉ cần mỗi ngày đều hít thở mùi thuốc, sinh sống ở những nơi có thần dược, như vậy cũng có thể trì hoãn sự già nua. "Được rồi, thế ngươi muốn dùng gì để thu mua thế hả?" "Ta có một ít mảnh vỡ tiên kim nè, còn có một con thú cưỡi sở hữu thực lực mạnh mẽ." Thạch Hạo nói. Khi nói tới đây thì mọi người quay đầu lại nhìn thấy một con Hoàng Kim sư tử đang trợn mắt gầm nhẹ phía không xa, cả người nó vàng óng, bờm sư tử óng ánh rậm rạp đầy khiếp người. Đây chính là Vô Úy sư tử và cũng là Phản tổ giả, huyết thống tinh khiết, thực lực mạnh mẽ tới từ dị vực. Trước kia, nó từng cùng với cường giả trẻ tuổi Đế tộc là Tác Cô truy kích qua Thạch Hạo, và khi ở nơi sâu trong rừng rậm Thiên Thú đã bị Thạch Hạo trấn áp và hàng phục làm thú cưỡi rồi mang về Đế quan. Ai cũng biết, con thú cưỡi này chẳng hề tầm thường chút nào, cực kỳ mạnh mẽ mà lại tới từ dị vực nữa, trên người nó cũng có rất nhiều bí mật. Vì lường trước điều này nên một ít thế lực rất để tâm tới nó, vả lại, với gốc gác của các gia tộc Trường sinh kia đủ khả năng và thủ đoạn để nó đi vào khuôn phép, đạt được truyền thừa của tộc này. Trừ phi, nó kiên cường bất khuất chọn lựa tự vong ngay tức khắc. Nhưng mà, nó đã đi qua bên này cũng là vì không muốn chết, và rất muốn sẽ có một ngày trấn áp ngược lại Hoang! "Con sư tử này rất lợi hại đó, lúc ở Đế quan từng chiến đấu với Kim Triển, quả thật rất kinh người, xứng đáng bán một cái giá hời." Tào Vũ Sinh gật đầu. "Gào..." Vô Úy sư tử phẫn nộ gầm. Rất nhanh tin tức liền được lan truyền, Hoang muốn dùng những vật có giá trị siêu tuyệt, có tiên kim, còn có cả Vô Úy sư tử thuần huyết của dị vực để thu mua các loại thần dược, bí điển. Vô Úy sư tử vốn thuộc về cửu Thiên, là thành viên trong dòng dõi Cổ tăng thế nhưng sau đó lại tạo phản tiến sang dị vực. Đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn còn rất nhiều người nhớ tới chủng tộc này! "Xem ra Hoang rất là quyết tâm, là muốn chuẩn bị mọi thứ, là muốn mang thần dược về hạ giới." Lúc này có người đưa thần dược tới, quá là kinh người, thế nhưng vẫn không hề lấy mảnh vỡ tiên kim hay là Vô Úy sư tử của Thạch Hạo, mà nàng chỉ tặng không. Đây là người của Tiệt Thiên đạo, là môn phải của Ma nữ. Ba ngàn châu có Tiệt Thiên giáo, trên cửu Thiên này có Tiệt Thiên đạo, hoàn toàn tương tự với môn phái của Thanh Y, đồng thơi hai đạo này luôn cạnh tranh khốc liệt với nhau, chẳng hòa thuận gì cả. "Nếu tiểu hữu muốn hạ giới, lần này từ biệt cũng chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể nhìn thấy một người với phong cách vô địch được nữa, một cây thần dược thì tính là gì chứ, tặng luôn cho tiểu hữu." Người đàn bà trung niên này rất hào phóng, nói tặng là tặng rồi bồng bềnh rời xa. Rất nhanh, Thánh viện, Tiên viện cũng có người tới, từng người đều dưa ra một cây thần dược. "Haizz." Trưởng lão của thư viện Thiên Thần thở dài, Mạnh Thiên Chính từ trần, đã không thể gặp lại trên thế gian này nữa, phía bọn họ có giữ lại thần dược thì cũng chẳng làm gì. "Ngày đó, con Lấy thân làm chủng và Mạnh tiền bối đâu chỉ đưa cho con một cây thần dược chứ, tổn thất quá nhiều thiên tài địa bảo mà." Thạch Hạo nói. Nghĩ tới những thứ này, hắn muốn đưa vài cây thần dược để lại cho thư viện Thiên Thần, thế nhưng lại bị cự tuyệt. "Nếu không, vậy thì để con sư tử này ở lại chỗ đây vậy, coi như trông nom cửa lớn cho thư viện!" Thạch Hạo dự tính lưu Vô Úy sư tử lại nơi này. "Bỏ đi, thiên hạ thái bình, thư viện Thiên Thần cũng chẳng giống hai viện còn lại, nó sẽ không tồn tại lâu nữa đâu, ngươi vẫn nên dẫn nó đi đi. Ngoài ra, đây là một con thú hung ác, sau này trưởng thành sẽ không có mấy ai áp chế nổi nó đâu, để nó ở đây mấy trăm mấy ngàn hoặc mấy vạn năm rồi không chừng sẽ trở thành mối họa cũng nên." Một vị trưởng lão nói. Dựa theo lời của lão, con hung thú siêu cấp này vẫn nên đi cùng Thạch Hạo thì hơn. Những người khác đều cảm thấy có lý đồng ý theo, một người có thể giết Đế tộc thì tất nhiên cần phải dùng một con thú hung ác làm thú cưỡi. Vô Úy sư tử căm phẫn, cũng là xuất phát từ dị vực thế nhưng vì sao nó lại trở thành thú cuõi còn tên Mạc Đạo kia lại nhận được tự do? Mạc Đạo là đệ đệ của Mạc Tiên, sau khi bị Thạch Hạo hàng phục thì hiện tại đã được trả lại tự do. Không quá lâu sau thì một mỹ nhân với bộ áo quần trắng xóa tiến vào thư viện Thiên Thần để bái phỏng Thạch Hạo, dĩ nhiên là Vương Hi! Nàng mang tới một tin tức, Vương Trường Sinh đang dưỡng thương muốn nàng truyền lời rằng, nguyện truyền thụ cho Thạch Hạo môn Bình Loạn quyết! Tin tức này quá kinh người, Bình Loạn quyết được mệnh danh là một trong những sát chiêu mạnh mẽ nhất, là một trong những đại pháp đáng sợ trên thế gian. Hơn nữa, môn công pháp này có ý nghĩa không hề tầm thường đối với Thạch Hạo, dù gì cũng là pháp môn tu nguyên thần, có thể rèn luyện ra một thanh kiếm thai bằng nguyên thần bất hủ, sẽ giúp thực lực tăng vọt. Hắn có Bất Diệt kinh chuyên tu thân thể, nếu như có thêm Bình Loạn quyết thì chẳng phải là tổ hợp pháp môn vô địch thiên hạ ư? Cuối cùng, Thạch Hạo chọn lựa từ chối, đương nhiên là từ chối một cách khéo léo. Vương Hi có thể xuất hiện ở đây cũng coi như đang thể hiện sự mời chào của người Vương gia, nếu không cũng sẽ không để Vương Hi với những chuyện liên quan phức tạp tới gặp hắn. Thế nhưng, Thạch Hạo không muốn tới nơi đó, không muốn đặt chân vào Vương gia. Khi người của Kim gia nghe được chuyện này thì rất không vừa lòng, dù nói gì đi nữa thì Kim Triển vẫn còn sống, ấy vậy Vương gia lại phái Vương Hi tới gặp Hoang, là có ý gì đây? Mấy ngày sau, thế hệ trẻ tuổi cũng đã tổ chức được một cuộc tụ hội cuối cùng. Không ít người tới thư viện Thiên thần, sau khi gặp được Hoang và cũng có khuyên nhủ hắn lưu lại, cũng có người nâng cốc chuyện trò lần cuối xem như là lời tiễn biệt. Một trận chiến ở Biên hoang qua đi và hầu như các tộc đều đã trở về, một số ít cường giả trẻ tuổi muốn trở về cố thổ của mình, bọn họ đều tới từ những nơi không giống nhau và phân bố ở khắp cửu Thiên thập Địa. Nói như vậy, trừ phi là Chí Tôn cùng với những thế lực siêu cấp, nếu không đều phải xuyên qua những vùng cổ địa khác nhau, không hề dễ dàng chút nào. Thậm chí, có nhiều nơi muốn trở về cũng rất là gian nan. Mà điều này có ý nghĩa rằng, có một số người rời đi lần này sẽ rất nhiều năm sau cũng khó có thể gặp lại. Gặp nhau một lần cuối cùng, rất nhẹ nhàng, không ít người tới, như Trích tiên, Thập Quan vương, Thích Cố đạo nhân. Thậm chí, còn có cả đám người Thác Cổ Ngự Long, Tề Hoành của Đế quan nữa, những người này trước giờ chưa bao giờ rời xa Đế quan, thế nhưng nhờ thời khắc an bình của Biên hoang này nên đã rời nhà và tới nơi đây. "Thiếu đi không ít người đó." Có người thở dài. Có một số ít thiên tài rất lợi hại đã không thể tiếp tục xuất hiện được nữa, bọn họ đã chết trận. Ví dụ như Dịch Nghĩ của Thánh viện, kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng lại bị người bắn giết ở trước Đế quan, hình và thể đều nổ tung, hài cốt chẳng còn, chết rất là thảm. Còn có cả Lam tiên, tới hiện nay cũng không rõ sống chết ra sao, thân thể của nàng đã bị hủy ở Biên hoang, hạt giống hoàn mỹ trong thể nội phát sáng và mang theo một phần huyết nhục cũng như thần hồn của nàng rời đi. Nhưng, đã trôi qua nhiều ngày rồi mà chẳng hề có tin tức gì cả. Còn có Kim Triển, tuy rằng được tộc của mình dùng bí bảo mang đi, thế nhưng người của Kim gia đều rất lo lắng, hắn tổn thương tới đạo cơ và để hồi phục lại như cũ thì cũng khó nói. "Haizz!" Thác Cổ Ngự Long thất vọng khẽ thở dài. Chết đi quá nhiều người, sau cuộc chiến này, mạnh mẽ như hắn mà thiếu chút nữa đã phế bỏ, ngày đó bị người dùng thiên mâu ghim chặt trên mặt đất, nửa người đều vỡ nát cả. Làm hắn thương cảm nhất chính là vị hôn thê của mình đã chết trận, là một trong Vệ gia tứ hoàng, vả lại còn bị giết chết trước mắt mình, mưa máu tựa như vẫn còn đang tung tóe trước mắt. Vệ gia tứ hoàng, chiến dịch này qua đi chỉ còn sống hai người mà thôi. Trận chiến kết thúc, người trẻ tuổi kiệt xuất của cửu Thiên cũng chỉ hơi hơi tiếp xúc với dị vực mà thôi, trong một trận chiến ngắn ngủi mà đã tổn thất đi một nửa! Thương vong này, thật sự rất kinh người. Ban đầu, nặng nề và khó hòa hợp, về sau, mọi người nâng ly cụng chén và cũng thả được cục nặng trong lòng này đi. Bởi vì ai cũng biết, đại chiến đã kết thúc, sau này bọn họ sẽ là trời nam đất bắc, cả đời này khó có thể gặp lại nữa. Uống tới gần tàn tiệc, ai nấy cũng đều say. Rất nhiều người cười, người khóc, con người thật được bộc lộ thỏa thích. "Hu hu, anh trai của ta chết quá thảm, chết ngay trước Đế quan luôn, là hắn cứu ta nên mới chết đó." Một người trẻ tuổi khóc lớn. "Vệ Mẫn, ngày đó, bởi vì ta bị người khác dùng chiến mâu đóng chặt nơi mặt đất, và nàng lo lắng lao về phía ta, kết quả mới khiến bản thân bỏ mạng, lòng ta khó mà yên ổn được!" Thác Cổ Ngự Long tự trách mình, hắn cảm thấy cái chết của vị hôn thê là do mình mà nên. Đây chính là di chứng sau khi kết thúc đại chiến, rất nhiều người không cách nào thoát khỏi trận chiến đó được. Có người khóc và cũng có người cười. Còn có người hừng hực chiến ý muốn luận bàn với Thạch Hạo, ví dụ như Thập Quan vương, hậu nhân của Thủ Hộ giả Độc Cô Vân chẳng hạn. Thế nhưng, hắn đều từ chối cả. "Các vị, bảo trọng nhé, hẹn gặp lại!" Cuối cùng, Thạch Hạo đứng dậy rồi nhanh chân rời đi.