Thạch Nghị đứng giữa sân, mái tóc đen tung bay, con ngươi khiếp người, trong mắt tựa như có vòng tròn đồng tâm, đó chính là Trùng đồng đang xếp chồng lên nhau và tỏa ra chùm sáng đáng sợ. Trước kia, không một ai phía dị vực biết hắn cả thế nhưng hôm nay sẽ có rất nhiều người nhớ kỹ, khó mà quên được. Keng keng, hai thanh kiếm thu nhỏ lại rồi trở thành thần mang tiến vào trong con ngươi, quy về nơi sâu nhất trong đáy mắt. Khí hỗn độn cũng đi vào theo khiến hai mắt của hắn càng thâm thúy hơn! Việc khiến người khác chấn kinh chính là, đó là hai con ngươi nhưng lại có thể thai nghén nuôi dưỡng hai thanh kiếm sắc bén như thế, ngay cả Vương tộc cũng không thể nào chống trả được, cứ thế bị chém giết! Sắc bén tới dường nào chứ, đó là hai thành kiếm sát thần khiến người khác phải kiêng kỵ! "Ngươi là ai?" Xa xa có người hét lớn, lần đầu tiên xem trọng và nhìn kỹ lưỡng người này, trước kia tuyệt đối chưa bao giờ xem trọng hắn. Thẳng cho tới lúc này thì Thạch Nghị đã tạo nên sự vang dội to lớn, trong lúc mở mắt thì đã giết chết được mấy người tài ba của Vương tộc, lúc này mới gợi ra sự rung động bần bật. "Thạch Nghị." Thạch Nghị lên tiếng đầy bình thản, không sướng không vui nói ra tên mình. Tuy rằng một hơi chém liền mấy cao thủ thế nhưng hắn không hề kích động gì cả mà trái lại rất bình tĩnh, không hề cảm thấy đây là chiến tích huy hoàng gì. Bởi vì, trong niềm tin của hắn thì Trùng đồng bất bại! Trong truyền thừa của mạch này thì đồng thuật là vô địch, cơ bản không nên có đối thủ mới đúng! Loại niềm tin này đã cắm rễ sâu trong linh hồn của hắn, sớm đã trở thành nơi cội nguồn của niềm tin và tự tin. "Thạch Nghị? Chưa từng nghe tới!" Đối diện có người lên tiếng, bởi vì cái tên này quá xa lạ, không hề có chút cân nặng nào cả, với họn họ thì cũng chỉ là một ký hiệu, thế nhưng vì sao lại mạnh như thế? "Hạng người vô danh, suy cho cùng cũng có chút kí lô đó chứ." Có người trong đội ngũ thế hệ trẻ tuổi dị vực lên tiếng. Bọn họ rất kiêu ngạo và cũng đầy tự phụ, có Vương tộc dù biết Thạch Nghị nguy hiểm thế nhưng vẫn cố ý hạ thấp, kinh bỉ sỉ nhục nói thế. Trên tường thành Đế quan ai ai cũng phấn chấn cả. Thạch Nghị. Vị Trùng đồng giả này quá mạnh mẽ, hai thanh kiếm lao ra từ hai mắt lại có thể giết nhiều Vương tộc như thế. Đây là chiến tích kinh người tới cỡ nào chứ! Hiện giờ, bọn họ lại nghe được lời chê bai của sinh linh dị vực về Thạch Nghị, cho nên từ trong lòng sinh ra sự căm phẫn tột độ. "Chưa từng nghe nói qua Trùng đồng giả thì chỉ trách kiến thức của ngươi quá nông cạn mà thôi!" Một vài sinh linh dị vực sau khi nghe vậy thì nở nụ cười, dù cho biết Thạch Nghị có siêu phàm nhập thánh, là cường giả trẻ tuổi đầy đáng sợ đi chăng nữa thì vẫn không từ bỏ việc nói lời đả kích của mình. "Gì mà Trùng đồng giả, chưa từng nghe tới bao giờ, thật sự cho rằng mới thắng một trận là có thể tung hoành thiên hạ ư, đừng tưởng rằng mình là Hoang thứ hai!" Người bên kia cười ha hả. Nói tóm lại, bọn họ rất kiêng kỵ Hoang đồng thời cũng muốn khiêu khích chèn ép Thạch Nghị, bởi vì bọn họ không biết thân phận của hắn. "Trùng đồng giả thì sao chứ, Đế tộc của giới ta ra tay thì ắt chém chết tươi!" "Không phải ai cũng là Hoang cả, đồng thời, Hoang cũng sống không lâu nữa đâu." Tu sĩ của dị vực cười lạnh đầy khinh người, đồng thời ẩn ẩn chút cay nghiệt vô tình. Chính ngay Tào Vũ Sinh cũng kìm nén không được nữa, chửi bới nói: "Chưng từng nghe qua Trùng đồng giả chớ gì, để ông mày nói cho các con biết, chính xác hắn không phải là Hoang, thế nhưng hắn là --- anh của Hoang!" Lời này vừa ra liền khiến một ít tu sĩ của dị vực đứng hình, mắt chữ O miệng chữ A đầy khiếp sợ, không biết nên nói gì cho phải. Vốn mấy người kia còn đang muốn chế nhạo tiếp thì sau đôi lát ngẩn người thì nhanh chóng câm miệng! Anh của ... Hoang? Là thật không đây? Một mẹ sinh ra, hai anh em ruột? Bên phía dị vực, một đám sinh linh trẻ tuổi có chút choáng váng, quan hệ này không hề tầm thường chút nào, khiến bọn họ kinh ngạc vô cùng. Hiện giờ, không ai lại trào phúng, cũng không ai lại nói Thạch Nghị là hạng người vô danh nữa. Bởi vì, nếu như hắn là anh của Hoang thì đối với bọn họ, hắn có tư cách để được xem trọng, để được điều tra một cách tỉ mỉ! Khoảng thời gian này, Hoang đã tặng cho bọn họ những lực xung kích quá mãnh liệt, vừa nãy lại giết chết năm người, đánh gục năm trong sáu tiểu Đế. Đây là chuyện đáng sợ biết dường nào, chiến tích huy hoàng đủ để truyền lưu trăm đời, chấn động cả kỷ nguyên này. Hiện giờ, anh của Hoang lại xuất hiện, không biết có phải lại thêm một quái thai xuất thế nữa hay không đây? Việc này khiến cho đám người kinh hãi tới choáng váng. Dù cho là Đế tộc cũng lộ vẻ nghiêm túc, giới của bọn họ vô cùng xem trọng sức mạnh huyết thống, tin tưởng vào truyền thừa thiên phú của bộ tộc. Hoang đã kinh khủng như vậy rồi, anh của hắn... sẽ đáng sợ tới mức nào? Hơn nữa, nếu suy ngẫm kỹ lại thì 'anh của Hoang' lúc này xác thực siêu cấp đáng sợ, chỉ mới trừng mắt thì đã có hai thanh kiếm thai tuyệt thế lao ra từ trong con ngươi rồi. Chỉ trong giây lát đó đã chém chết mấy thanh niên Vương tộc mạnh mẽ, gọn gàng nhanh chóng, quyết đoán mãnh liệt! Trong nháy mắt như thế, Trùng đồng giả Thạch Nghị đã được khắc sâu trong lòng bọn họ, không người nào dám khinh thường nữa, mỗi một người đều lộ vẻ nghiêm túc quan sát hắn. Anh của ... Hoang! Mọi người của dị vực không dám chế nhạo nữa và trục tiếp gắn cho hắn một cái nhãn mác, xem như là một nhân vật hết sức nguy hiểm. Vẻ mặt lẫn thần sắt của bọn họ tất nhiên đều nằm hết trong mắt của đám người Thạch Nghị, Đại Tu Đà, Tào Vũ Sinh, Thanh Y, rõ ràng sự suy nghĩ đăm chiêu của bọn họ. Một đám người đều không còn gì để nói, anh của ... Hoang, một cách xưng hô khó đọc như vậy, một câu nói như lời đùa giỡ lại trở thành nhãn mác cùng dấu ấn đầy kinh người, khiến cho thế hệ trẻ tuổi của dị vực đều thủ thế đón địch. Bên phía Đế quan, một đám người kia đều chẳng biết nói gì nữa, bọn họ muốn cười thế nhưng lại cười không nổi. Người khởi xướng - Tào Vũ Sinh thì cũng chẳng biết nên làm gì, chỉ thuận miệng mà lại khiến cho Vương tộc, thậm chí là Đế tộc của dị vực coi trọng một cách đặc biệt như thế. "Anh trai của Hoang, đúng là thất kính mà, ta nguyện đánh với ngươi một trận, dám ứng chiến không?" Phương hướng dị vực chợt có người đi lên, đó là con cháu của Đế tộc, cùng tộc với Tác Cô, đều là đời sau của Du Đà, hiện giờ mang theo sát khí muốn xuất kích. Hoang giết anh trai Tác Cô của hắn, sau khi hắn đánh giá kỹ lưỡng thì nhận thấy mình không phải là đối thủ của Thạch Hạo, hơn phân nửa là phải nuốt cơn hận này vào trong lòng rồi. Vì vậy, hiện giờ biết Hoang cũng có một người anh trai thì Tác Minh muốn quyết chiến với Thạch Nghị ngay tại chỗ này, hắn muốn dùng hết khả năng giết chết Thạch Nghị. Có sự khiêu chiến của Đế tộc, muốn quyết chiến với Thạch Nghị thì bầu không khí trở nên sốt sắng ngay. Dù cho đám người Tào Vũ Sinh, Thái âm ngọc thỏ lúc nào cũng vui vẻ cười nhảy đều phải nghiêm túc sắc mặt, không còn ăn nói lung tung nữa. "Có thể, tới đánh một trận đi!" Có người lên tiếng. Nhưng mà, việc khiến người khác ngớ người chính là không phỉa do Thạch Nghị lên tiếng mà là Trích tiên, việc này làm người khác phải kinh ngạc. Không phải đang khiêu chiến với Thạch Nghị ư, với anh của Hoang ư, Trích tiên làm sao lại chen lời? Dù cho người của Đế quan cũng không hiểu. "Ngươi là ai? Người mà ta muốn khiêu chiến chính là anh của Hoang!" Tác Minh em trai của Tác Cô lạnh lùng nói. "Tất nhiên là ... anh của Hoang!" Trích tiên đáp. Đám người dị vực ngây ngẩn, lại thêm một anh của Hoang nữa? Hắn cũng là như vậy? Tới cùng Hoang có mấy huynh đệ đây? Bọn họ có chút ngây dại. Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa, không ngờ Trích tiên lại nói thế. Tu sĩ bên phía Đế quan đều lộ vẻ quái lạ, tiếp đó thì tỉnh ngộ, Trích tiên đang nhạo báng, là cố ý. Ai cũng biết Trích tiên có lai lịch bí ẩn, thường ngày rất kỳ ảo, phiêu dật như tiên, là người siêu nhiên nhất trong thế hệ trẻ tuổi, là người có ý vị gần với tiên đạo nhất. Thường ngày hắn rất ôn hòa và cũng không minh, không ai ngờ tới hắn lại hài hước như thế, bản thân lại có phương diện như vầy. Những người biết nội tình của Trích tiên thì đều hiểu rõ hắn trông như không minh nhưng kỳ thật lại thiết huyết sát phạt, thủ đoạn đáng sợ tuyệt đối, là một nhân vật hết sức nguy hiểm. Năm xưa khi tranh bá trong cuộc chiến thiên tài Ba ngàn châu thì hai tay của hắn đầy rẫy máu tanh, chiến tích đáng sợ trong đáng sợ, nếu so với Thạch Hạo, Thập Quan vương thì những người bị hắn giết phải gấp trăm gấp ngàn lần! "Tới cùng ai là anh của Hoang hả, ngon tới đây đánh một trận!" Tác Minh quát lên, hắn cảm thấy mình đang bị người khác trêu đùa. "Được, ta đánh với ngươi một trận!" Lúc này, không còn chờ Thạch Nghị Trích tiên xuất kích nữa mà Thập Quan vương đã chuyển động, long hành hổ bộ, như một vị Đế quân xuất hành, mỗi một bước đi ra đều có phù văn đại đạo hiện lên dưới chân trông thần uy khiếp người, khí thôn sơn hà! "Ngươi... là ai?" Một đám người của dị vực phía đối diện đều tức giận, đặc biệt là Tác Minh. "Anh của Hoang!" Thập Quan vương nói. Một đám người cứng họng, lại nhảy ra thêm một anh của Hoang nữa, rõ ràng là đang trào phúng mà! "Muốn chết!" Tất cả cường giả trẻ tuổi của dị vực đều giận dữ! Rất nhiều người bên phía Đế quan bắt đầu cười ha hả, bọn họ không hề nghĩ tới, Thập Quan vương đầy uy nghiêm, Trích tiên rất kỳ ảo cũng sẽ có một mặt như vầy. Ngay cả Thạch Hạo cũng đang oán thầm, tuy rằng những người này đều lớn hơn hắn thế nhưng mỗi một người đều lấy thân phận là anh của Hoang để lên sàn, rõ ràng cũng đang đùa giỡn hắn mà. "Mặc kệ ngươi là anh của Hoang hay là em của Hoang, có dám chiến một trận với ta?" Tác Minh hét lớn, hắn thật sự rất tức giận. Rất nhiều người trẻ tuổi của dị vực cũng giận dữ theo, cảm thấy đang bị đùa giỡn, những người kia không hề để bọn họ vào trong mắt. "Ta chiến một trận với ngươi!" "Giết!" "Chém!" Thời khắc này, Thập Quan vương, Trích tiên, Thạch Nghị gần như ra tay cùng lúc, bùng phát ra phù văn vô lượng chém về trước. Đặc biệt là, Thập Quan vương nắm chặt bảo thụ trong tay, không hề nhiều lời nện thẳng về phía Tác Minh. Ba đại cao thủ đồng loạt tranh nhau ra tay, không hẹn mà cùng phát sinh ra một đòn, cho nên rất là khủng khiếp! Đương nhiên, đáng sợ nhất vẫn là đòn đánh của Thập Quan vương, cây non Thế Giới thụ xoay chuyển, lượng lớn ký hiệu mãnh liệt chấn cho Tác Minh bay ngược ra sau. Cây non bảo thụ có uy năng vô cùng! Phía sau, mọi người đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lòng cuồng nhiệt dâng trào đồng thanh hô to, giết! Mấy người cùng xông về trước, đều chém về trước, bảo gồm cả đám người Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương, Lam tiên, Tích Cổ đạo nhân, Dịch Nghĩ, Tề Hoành, Tác Cổ Ngự Long... "Có có ta nữa, ta cũng là anh của anh của Hoang!" Kiến nhỏ màu vàng Thiên Giác nghĩ cùng Tào Vũ Sinh hò hét theo một đám người giết thẳng tới. "Còn chúng ta nữa, chị của Hoang cũng tới!" Thái âm ngọc thỏ, Vệ gia tứ hoàng cũng không thua kém ào tới, âm thanh đầy chua chát. Tu sĩ của thế hệ trẻ tuổi dị vực đều lạnh tanh sắc mặt, bọn họ biêt, bị mình đùa giỡn, bị giễu cợt, rống lớn: "Giết!" Hừ! Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng đồng thời xông về trước, đại hỗn chiến bùng phát!