Cảm ơn các bác vẫn còn nhớ và ủng hộ mình sau thời gian gần cả năm lặn hụp dưới biển sâu :))))))))) Dạo này mình bận quá, không có thời gian mà lên chương cho các bác được. Với tiến độ như hiện tại thì tầm chục năm nữa thì sẽ xong bộ này, mình sẽ luôn giữ đứng lời hứa của mình: Không đưa con bỏ chợ, không bỏ bê bộ này, sẽ đi tới cuối :v Ai chưa có vợ thì ráng cưới vợ, ai chưa có người yêu thì cố gắng kiếm người yêu, sau này tới đời con cháu của các bác sẽ đọc full được một bộ đầy "Hấp dẫn" này. Đúng không Quí Zị :)))))))) ==================================== Ầm! Thứ này rất kỳ lạ, rõ ràng là bàn tay thế nhưng trên đường tiến tới lại hóa thành núi lớn với kích thước không biết gấp bao nhiêu lần so với núi bình thường. "Trấn!' Hắn gào lớn chấn động cả bát hoang, bàn tay lớn ép xuống, bầu trời bị che kín kinh hãi cả thế nhân. Rầm! Thời khắc này, sắc mặt Thạch Hạo tràn đầy bình tĩnh, tay phải nắm quyền ấn đánh thẳng tới. Hai bên va chạm, trời long đất lở, tiên khóc ma thít, trong thiên địa là mưa rơi tầm tã, rất nhiều cảnh tượng thần ma bỏ mạng xuất hiện. Đây như là tận thế, là sự thể hiện khi hai bên va chạm vào nhau, ngọn núi tựa như là sống lưng của thiên địa kia bị một thần linh hỗn độn va sụp nhã nhào xuống dưới, thiên địa bị lật úp! Kết quả, càn khôn chia năm xẻ bảy, chủng tộc tỏng chư thiên tán loạn diệt vong. Đây chính là truyền thừa của Dư Vũ, là thần uy cái thế của Vương Bất hủ, chưởng này từng diệt đại giới và lưu lại dấu ấn không thể xóa nhòa, hiện giờ hậu nhân đang triển khai lại thần thông của hắn và cảnh tượng năm xưa đang tái hiện ra. Thạch Hạo thần dũng giơ tay một đòn đón đỡ tổ thuật tuyệt thế được truyền thừa lại của Đế tộc này, hắn đứng nơi đó mạnh mẽ đỡ lấy. Thần sơn to lớn bị lật tung và bị đẩy lùi. Một bên khác, nắm đấm của Tác Cô ngập tràn hào quang năm màu tiến tới, trong đó ánh vàng là chói lóa nhất tựa như là Đế quân ngang trời đánh thẳng về phía phần lưng của Thạch Hạo. Cú đấm này rất bá đạo, đáng sợ cùng cực, thiên địa tan vỡ, khu vực này rơi vào yên tĩnh. Quyền ý thông thiên! Tác Cô rất là thẳng thắn, triển khai tổ thuật vô thượng ngưng tụ hết vào cú đấm này, thỏa thích bùng nổ ra sự huy hoàng thuộc về tộc mình! Thạch Hạo không hề quay đầu lại mà chỉ rút lui về sau đầy quyết đoán, cùi chỏ tay phải chợt đâm ra sau! Ầm ầm! Thần hà óng ánh lan tỏa, lôi điện cuồn cuộn, đó chính là bảo thuật của Lôi đế đã được hắn triển khai va chạm với một quyền của Tác Cô. Loại tự phụ cùng với lực phán đoán này tương đối kinh người. Nên biết, đây là một kích của một vị Đế tộc thế nhưng hắn lại không hề ngoái nhìn, sau khi đỡn lấy Dư Vũ thì vẫn cứ đưa lưng đón đỡ Tác Cô tiến tới. Trong giây lát đó, lôi điện cuồn cuộn và một tòa lôi trì với lôi đình vạn trượng tỏa ra theo sát với cánh tay phải của Thạch Hạo đang đánh về sau kia. Ầm ầm! Nắm đấm của Tác Cô va chạm với khủyu tay của Thạch Hạo, kinh thiên động địa, giữa càn khôn là pháp chỉ đan dệt tựa như liệt diễm đốt cháy cả cửu Thiên, quá chói mắt. Mọi người không tài nào nhìn thấy được tình huống của nơi đó, bởi vì đó chính là sự va chạm của quy tắc chí cường cùng với sự đối kháng của thân thể hai bên, hơi tí sẽ là máu tươi lan tràn, là quyết đấu sinh tử. Bên trong ánh quyền kia, ở giữa lôi đình ấy, Tác Cô tắm rửa trong ánh sáng thần thánh chợt phát ra tiếng gào thét, một cánh tay khác của hắn cũng chuyển động và hóa thành lợi trảo đầy đáng sợ chụp thẳng vào thiên linh cái của Thạch Hạo. Ầm! Nhưng mà, Thạch Hạo sớm đã đoán được nên vẫn tiếp tụp quay lưng về hắn thế nhưng cánh tay còn lại đã sớm xuất hiện ở nơi ấy mang theo mảnh vỡ thời gian, khống chế thần thông Luân Hồi phản kích chụp ngược vào lợi trảo đó. Ầm! Giữa hai bên lan tỏa ra ánh sáng năm màu, sấm sét cùng mảnh vỡ thời gian đồng thời tán loạn và nổ tung. Tiếp đó, hai bên tựa như tia chớp tách nhau ra, mỗi người đứng một phía. "Nạp mạng đi!" Ổ Côn cũng đã tới, hắn với chiều cao một trượng, trên người toàn là cơ bắp đầy oai hùng, tóc dài tung bay tựa như một Ma thần tuyệt thế, con mắt như lợi kiếm. Bên trên chưởng đao của hắn lít nhít ký hiệu đồng thời phát ra âm thanh thờ cúng, đó chính là âm thanh tế bái thờ cúng Vương Bất hủ của các tộc từ vạn cổ tới nay, đó là sự thể hiện của đạo vận thênh thang của cổ tộc này, thông qua hậu nhân để hiển hóa ra đôi chút. Cảnh tượng này rất kinh người, chưởng đao của Ổ Côn liệt thiên tựa như bẻ cành khô, ánh đao dài không biết bao nhiêu vạn dặm cắt đứt trời không, tựa như chặt đứt hai giới vậy. Rầm! Đối mặt với một đòn này thì Thạch Hạo chẳng chút hoang mang lo sợ, cánh tay phải triển khai nhẹ nhàng vẫy một cái liền tách ra ánh đao đó, dáng vẻ như vạn pháp bất xâm. Tám thức Tán Phật, hắn đang vận dụng loại thần thông đầy huy hoàng và uy nghiêm nay, tựa như tiên phật giáng thế hòng siêu độ chúng sinh. Thạch Hạo giương kích Ổ Côn, không ngừng giao thủ với hắn. Cũng trong lúc đó, cả người Thạch Hạo phát sáng, mảnh vỡ thời gian bùng phát, đối mặt với cường giả trẻ tuổi Đế tộc hắn tuyệt không bảo lưu gì cả, toàn lực ứng phó, vận dụng thần thông Luân Hồi. Mái tóc tim của Ổ Côn tung bay tựa như hung thần ác sát, hắn cuồng bạo không gì sánh được thét dài, đao khí động thiên địa, muốn chém bay năm tháng để thấy được trường sinh. Việc này rất kinh người, hắn lại dùng đao khí để chém mảnh vỡ thời gian, khiến tứ phương kinh sợ. Tiếng rít gào trầm vang đồng thời hư không vặn vẹo, Khánh Khôn đã tới, hắn hiển hóa ra một phần bản thể với đầu lâu là chim, cặp cánh đen vỗ mạnh làm trời long đất lở, tuy rằng thân thể là nhân tộc thế nhưng đặc thù của Cầm tộc vẫn thể hiện ra ngoài. Đặc biệt là, hắn hót dài đồng thời đập mạnh cánh khiến tứ phương tan vỡ. Con ma cầm màu đen này tựa như là một vầng thái dương đen ngòm vắt ngang bầu trời, lúc nó há miệng như muốn nuốt chửng cả trời xanh, một vài thiên thạch ở vực ngoại tựa như bị hút vào bên trong. Cảnh tượng này vô cùng dọa người, ngay cả mặt trăng cũng biến mất theo! Nó có thể hút nhả nhật nguyệt, nung nấu càn khôn. Những nơi nó đi qua thì trời cao mơ hồ tựa như bị nuốt trôi. Trong cửu Thiên có hậu duệ của tộc này lưu lại thế nhưng huyết thống lại không thuần, cách nhau vô số đời, kẻ này có tên là Thôn Thiên tước, tuy rằng cái tên rất là hay ho thế nhưng ngay cả Ma tước (chim sẻ) cũng không bằng. Ầm ầm! Thôn Thiên Đế tộc, dánh đâu đánh đó, lúc ở cổ đại từng nuốt qua cả một giới lớn, hủy diệt vô số chúng sinh! Khánh Khôn đánh tới, nung nấu trăng sao các loại và luyện hóa ra lượng lớn tinh khí, với cả hư không cũng bị nuốt sạch, phóng thích ra sức mạnh của vạn vật thiên địa. Nuốt bao nhiêu thì có thể phóng thích bấy nhiêu! Ầm! Vạn vật thiên địa, biển sao chư thiên đồng thời hiện lên, dù cho hắn chỉ là một sinh linh đang còn trẻ tuổi thì vẫn thể hiện ra được thần uy cái thể của bộ tộc này, sở hữu tư chất khiếp người. Có thể tưởng tượng ra được uy phong của tiên tổ nó khi nuốt lấy cả một giới kia. Năm đó lúc cửu Thiên bị đánh vỡ thì nguyên nhân cũng một phần ở tộc này, bọn họ từng muốn nuốt và luyện hóa thế nhưng đã bị ngăn lại. Đại chiến mở ra, Thạch Hạo chỉ với một mình chiến đấu với tứ phương địch! Thời khắc này, cả người hắn phát sáng, xích thần trật tự bắn tung tóe, thần dũng không gì sánh được, cơ bản không hề lui tránh triển khai cuộc quyết chiến kinh thế với bọn họ! Tất cả mọi người đều hoa mắt chóng mặt, một người độc chiến với tứ cường Đế tộc, đây sẽ kinh người tới cỡ nào chứ? Bao nhiêu năm rồi mới tái hiện tại cuộc chiến huy hoàng này, hơn một kỷ nguyên trước từng có lời đồn về việc này, và hiện tại trên thế gian có mấy ai đã tận mắt thấy qua! Trên tường thành Đế quan, tất cả mọi người đều chấn kinh! Không phải bọn họ không biết sự mạnh mẽ của Hoang, thế nhưng cho tới ngày hôm nay thì bọn họ mới rõ ràng được, hắn đã đi tới một bước như thế nào, một người lại có thể đối đầu với rất nhiều Đế tộc. Đây chính là thần thoại trong thần thoại, là truyền thuyết bất bại chân chính! Đám người Tào Vũ Sinh, Thanh Y thì thầm lầm bầm to nhỏ, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, khiến ai nấy cũng đều kích động không thôi. Dù cho là đám người Vương gia vô cùng căm thù Thạch Hạo thì cũng phải trầm mặt, chín con rồng không hề nói lời nào cả, Vương Hi với đôi mắt đẹp chăm chú quan sát đồng thời khiếp sợ trong lòng. Đây là một chiến tích kinh thế. Tu sĩ các tộc của dị vực đều ngây người, là Đế tộc đó nhen, là tượng trưng cho sự vô địch, hiệu lệnh thiên hạ, không ai không dám cãi lại! Cùng một thế hệ, chỉ cần bọn họ xuất thế thì ai dám so tài? Thế nhưng, nơi đó đang đứng một người độc chiến với truyền nhân của tứ đại Đế tộc, đôi bên không ngừng giao thủ đầy kịch liệt tựa như thần thoại từ thời tiền sử được tái hiện. Việc này vô cùng chấn động khiến vô số người của dị vực khiếp sợ, cơ thể của những người trẻ tuổi trở nên cứng đờ và chỉ mỗi linh hồn mới run rẩy mà thôi. Bởi vì, lực xung kích quá khủng khiếp, lật đổ toàn bộ nhận thức của bọn họ! Đế tộc, là chủng tộc vô thượng thế nhưng hôm nay lại bị người khiêu chiến, mặc kệ Hoang thắng hay bại thì hôm nay vẫn giết ra được huy hoàng của chính mình, là phong độ tuyệt thế của riêng bản thân mình! Thạch Hạo bị tứ đại địch thủ vây chặt thế nhưng hắn không hề nao núng sợ hãi chút nào, trái lại còn phấn chấn sôi trào chiến huyết, hắn muốn kiểm nghiệm xem thử đạo của của bản thân ra sao. Tạm thời hắn không còn ý niệm nào khác cả mà chỉ muốn đánh một trận thật đàng hoàng, nhìn xem thử tiềm năm cực hạn của bản thân tới đây, sau đó rồi hẳn đánh giết bốn đại cao thủ này. Đây là một niềm tinh vô địch, nếun hư bị người khác biết được suy nghĩ này thì chắc chắn sẽ khiếp sợ. Bị tứ đại Đế tộc vây công, nếu là người khác thì sẽ nghĩ ngay tới giữ mạng sống thế nhưng hắn lại là muốn kiểm nghiệm sở học của bản thân, vả lai còn muốn đánh giết toàn bộ số địch thủ này! Một tiếng chim hót vang vọng, Khánh Khôn hóa thành ma cầm thôn thiên nạp địa muốn hút Thạch Hạo vào trong để nung nấu hắn. Ầm! Thạch Hạo bùng phát, phù văn cả người bốc cháy đầy chói mắt, hắn đấm ra một quyền chặn đánh cái mỏ chim to lớn ấy. Khánh Khôn thuận thế há mỏ phun ra lượng lớn xích thần trật tự, tựa như mười vạn chiếc thần mâu ùn ùn phóng tới, hắn triển khai ra đòn tuyệt sát đầy ác liệt. Boong, boong, keeng... Bên trong âm thanh điếc tai kia chính là sự đón đỡ của Thạch Hạo, tia lửa tung tóe khắp nơi, xích thần trật tự bị hắn chém lìa. Cùng lúc đó, Ổ Côn, Dư Vũ cũng đánh giết vây chặt lấy Thạch Hạo hòng tiêu diệt ngay tại chỗ. Hào vang chiếu rọi cả vạn trượng, cao thủ Đế tộc vây công và đều sử dụng tới thần thông mạnh nhất của mình. Lúc này, Thạch Hạo rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, hơi bất cẩn một chút sẽ rơi vào kết cục đầy hối hận. Ầm! Quả nhiên đây là cuộc chiến sinh tử, tứ đại cao thủ Đế tộc vây công thì dù cho mạnh như Thạch Hạo cũng vô cùng vất vả, lúc này Tác Cô bắt lấy được cơ hội và sử dụng tới một đòn đầy chí mạng! Ầm! Lần này Thạch Hạo cũng không có né tránh, sau lưng đã ăn trọn lấy một quyền đồng thời trong miệng không ngừng phun ra huyết dịch, hình ảnh này vô cùng chấn động. Trên tường thành Đế quan, tim của tất cả mọi người tựa như lao ra khỏi lồng ngực. Mà tu sĩ của dị vực thì lại hoan hô phấn chấn vô cùng. Ầm! Thạch Hạo vọt thẳng lên trời cao, trên thể phách hiện dày đặc kỳ hiệu tựa như là Chiến thần thức tỉnh, sát khí tuyệt thế ngập trời khủng khiếp hơn lúc này rất là nhiều lần. "Đó là..." Bởi vì, trong chớp mắt Thạch Hạo vọt lên thì vô số người giật mình phát hiện ra, Tác Cô cũng lao lên theo, nắm đấm của hắn kề sát sau lưng của Thạch Hạo chứ chưa hề tách rời. "Hả?" Mọi người thất kinh rồi phát hiện, sau lưng của Thạch Hạo có rất nhiều xích thần, trên lưng của hắn hiện ra một cây liễu vàng óng cuốn lấy Tác Cô khiến hắn không thể nào rút lui được. Hoang cố ý ăn lấy một quyền đó? Mấy người giật mình hoài nghi. "Nên kết thúc rồi, lúc trước tranh cướp rương gỗ mục chính ngươi từng truy kích qua ta, hôm nay nên phân sinh tử thôi!' Thạch Hạo trầm giọng nói. Ngày đó ở dãy núi Thần dược kề bên biên giới Mai Táng địa từng có một cao thủ Đế tộc trẻ tuổi giao thủ tranh cướp rương gỗ mục với hắn, đó chính là Tác Cô. Ngoài ra, Tác Cô còn từng với đông đảo tu sĩ dị vực tiến vào rừng rậm Thiên Thú để giết chết Thạch Hạo. Hôm nay, đối mặt sinh tử với nhau nên cần phải thanh toán nợ cũ. Ầm! Thân thể Thạch Hạo tản ra thần hà, hàng loạt bảo thuật cùng xuất hiện, đầy trời đâu đâu cũng là quy tắc tựa như linh vũ từ trong cơ thể hắn phóng ra, hắn tựa như là một con Chân hoàng sống lại và đứng giữa trời cao. Chém giết đầy kịch liệt, dù cho ba đại cao thủ đang lao tới thì cũng không thể ngăn cản sự điên cuồng của Thạch Hạo. Hắn tựa như ma chủ tuyệt đại, cặp cánh Côn bằng hiện ra đánh nứt trời xanh, cả người tắm rửa trong lôi điện, phù văn thời gian vờn quanh cơ thể, sau đầu hiện lên một cây nhỏ màu vàng, pháp môn Liễu Thần vận chuyển bảo vệ thân thể. Thời khắc này, Thạch Hạo vận dụng vô số pháp môn, vạn pháp bất xâm. Ầm! Giây lát cuối cùng ấy, hắn cuốn lấy Tác Cô rồi xé mạnh một cái, xoẹt, máu bắn tứ tung, xé tan một vị Đế tộc đang còn sống sờ sờ thành hai nửa! Sa mạc vô tận chấn kinh, các tộc đều khiếp sợ. Dưới tình huống như thế mà Hoang lại có thể giết chết một vị Đế tộc, hắn đang bị vây công đó nhen. Ba đại cao thủ còn lại tức giận công kích đầy điên cuồng, khi nãy bọn họ không tài nào phá tan màn ánh sáng bảo vệ của Thạch Hạo, chỉ biết trơ mắt nhìn Tác Cô bị giết chết, máu tươi thấm đẫm. Thạch Hạo thét dài tắm trong Đế huyết đồng thời vứt đi hai mảng thân thể vừa xé ra kia, hắn tựa như là Ma thần cái thế với con mắt lạnh lẽo quét nhìn bốn phía cùng mặc khác ba đại cao thủ!