Có người nói, rừng Hỏa Tang là ở Hỏa châu chứ không phải ở Tội châu, họ đã nhớ lầm rồi đó, ban đầu, rất nhiều văn thư ghi lại rừng Hỏa Tang nằm ở Tội châu, không tin ngươi có thể tra là ra thôi, chỉ là trong một đoạn văn thư đã lỡ bút ghi như thế, nhưng lúc đó mọi người đều hiểu rằng vùng đất Hỏa quốc là của Tội châu. Thiên địa yên tĩnh, Thạch Hạo đứng thẳng nơi đó. Hết thảy đều kết thúc rồi ư? Cuộc chiến hai giới đã có một kết thúc. Nhưng mà, người từ trần, người biệt ly, không gặp từ đây, đó là sự tiếc nuối cả đời cũng như cả thương cảm, Thạch Hạo không một lời nào, vô cùng trầm mặc. Ầm ầm! Thiên uyên sớm đã rạn nứt và bốc cháy, nơi đó có đại dương màu đỏ là biển quy tắc, có ngọn lửa nhân quả hừng hực ngăn cách hai giới. Trong đó có tiếng tụng kinh, có tiếng nổ mạnh, còn có tiếng la giết của chiến tranh. Thạch Hạo bị đánh thức rồi chợt ngẩng đầu nhìn về trước, bên trong biển trật tự màu máu ấy là Đế thành nguyên thủy nổ tung và bốc cháy. Ngoài ra, nơi ấy còn có một bóng người mờ ảo ngồi xếp bằng miệng tụng chân kinh, thân thể càng ngày càng phai mờ cho tới khi hoàn toàn biến mất mới thôi. Vị vương còn sống sót cuối cùng trong bảy Vương đã qua đời, thân thể thành không, nguyên thần tịch diệt, chính vị này đã làm nổ tung nơi đây, đã khiến Đế thành nguyên thủy rơi vỡ, Thiên uyên nổ tung, như thế mới thành công cho vụ trấn áp cuối cùng! Thời gian cũng không dài lắm, hoặc có thể sẽ là vài trăm năm sau thì biển pháp tắc ấy sẽ biến mất, mà thứ này cũng là một phần lực cuối cùng mà người có thể tận khả năng làm được. Tiếng kêu giết rầm trời! Đó chính là anh linh bất diệt của Đế thành nguyên thủy đang gào thét gầm rú, mang theo sự huy hoàng đã có trở về trong ngọn lửa hừng hực ấy, và sắp sửa cũng sẽ lại tan thành mây khói. Đế thành nguyên thủy đã diệt sạch! "Tộc nhân... đề đã chết cả." Trên tường thành Đế quan, một đám trẻ nhỏ khóc rống, đây là một màn cuối cùng mà bọn chúng thấy, cổ thành đã nuôi dưỡng bọn chúng đã bị hủy, toàn bộ người thân đều chết trận. Từ cổ chí kim, tòa thành trì này vẫn luôn ở phía trước nhất để trấn thủ Biên Hoang. Bây giờ, nó bốc cháy gần như không còn gì, biến mất bên trong sự vinh quang! Thành còn người còn, thành vong người vong! Những người ấy, những gia tộc ấy đã cố gắng giữ vững lời hứa của mình, toàn bộ linh hồn quy về chiến trường, máu huyết anh linh nhiễm xuống trong thành. Thạch Hạo nhìn thất cả những thứ này rồi thu lại thương cảm đồng thời ánh mắt trở nên lạnh lẽo, rừng Hỏa Tang đã rời xa, Đế thành nguyên thủy cũng sụp đổ, những thứ này không hề khiến hắn chán chường gì cả mà thay vào đó đã khiến cho đấu chí của hắn càng hùng hồn không gì sánh được hơn. "Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn!' Đây chính là tiếng hò hét trong lòng của hắn, hắn phải càng mạnh mẽ hơn, muốn giương lên ý chí Côn Bằng hòng vọt thẳng trời cao. Một tiếng thở dài mang theo uể oải, mang theo ủ rũ. Bên dưới Thiên uyên, bên trong phù văn ánh lửa đỏ ngòm, vị Vương cuối cùng kia cứ thế tiêu tán. Không có thứ gì lưu lại cả, Phong Vương giả kết cục là thế, cũng không còn một ai nữa! Đây là sự kết thúc của một thời đại! Đã từng huy hoàng, đã từng lấp lánh! Năm xưa, một nhóm anh kiệt ngút trời ở Đế thành nguyên thủy cũng dựa vào công lao của mình để được phong Vương, hào quang chiếu sáng cả thiên hạ khiến các tộc kính ngưỡng. Cuối cùng, năm tháng dần trôi, vạn cổ thành khói, những bộ tộc vĩ đại này lần lượt lu mờ và tiêu vong. Những gia tộc từng có công lao to lớn đều chết hết. Là sự kết thúc của một thời đại! "Ta muốn phong Vương!' Thạch Hạo hét lớn, đây cũng chẳng phải ngông cuồng gì cả mà là một loại tự tin mang theo sát khí. Tất cả mọi người đều biết, phong Vương mà hắn hét lớn là thứ gì, chính là xây dựng lại từ trong phế tích, là muốn giết địch để được phong Vương! Các tộc sa sút, hậu duệ của Phong Vương giả hiện giờ đã phân tán khắp nơi, từ lâu không còn sự huy hoàng của năm xưa nữa, rất nhiều người đều bị nhận định là hậu duệ Tội huyết, quầng sáng bị chém sạch. Lời hò hét của Thạch Hạo là sự tức giận, cũng là sự không cam lòng cùng với ý chí khí thôn sơn hà của hắn. Hắn không chỉ muốn giết địch mà còn muốn danh chính ngôn thuận cọ rửa sạch sự sỉ nhục của Tội huyết, có vài người cần phải trả giá thật lớn vì gây nên chuyện này! Những người từng có công to lớn, những sinh linh từng bảo vệ một giới này, những đời sau của bọn họ, những người kế thừa dòng máu ấy, có thể nào lại trở thành hậu duệ Tội huyết chứ? Có lỗi, sai hoàn toàn, cần phải sửa lại! Thạch Hạo tiến về phía Đế quan, vừa đi vừa lảo đảo với tấm thân đầy suy yếu, cuộc đại chiến trước đây không lâu tuy rằng đã vận dụng đại pháp Hắn hóa tự tại, mượn dùng sức chiến đấu của người khác thế nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy hư thoát. Không thể không nói, đại pháp Hắn hóa tự tại vô cùng nghịch thiên! Tới lúc này thì Thạch Hạo vẫn còn đang suy nghĩ, đó là loại bí pháp như thế nào? Lại có thể biến sức chiến đấu của người khác sang cho mình, diễn dịch ngay ở đương đại, quả thật không cách nào lý giải được! Vượt qua thời gian, vượt qua không gian, hóa tới tự tại, hóa tới bí thuật vô địch, nghịch thiên tới mức tận cùng! Xoẹt! Bên trên Đế quan có một vệt sáng lao tới bao phủ lấy Thạch Hạo, cứ thế cuốn hắn vào trong thành. Bởi vì, có không ít người lo lắng sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao giọt máu kia đã biến mất, vạn nhất Vương Bất hủ lần nữa cưỡng ép tấn công, lúc ấy Hoang coi như tiêu đời. Sau khi Thạch Hạo xuất hiện trong thành thì một đám người lao tới, có hoan hô, có hét lớn, đó chính là đám người trẻ tuổi. Thác Cổ Ngự Long, Tào Vũ Sinh... nhấc bổng lấy hắn rồi hét lớn, trận chiến thắng này quá gian nan và cũng quá kinh khủng, việc ngăn cản Vương Bất hủ đã là một đại công lao kinh thế rồi. Thạch Hạo được thả xuống và rất nhiều người không ngừng tiến tới ôm chầm lấy hắn. Lúc này, ngay cả Thanh Y, Ma nữ cũng không còn căm thù lẫn nhau nữa mà đều như mọi người, đều dành cho hắn cái ôm thật nhiệt tình. Ngay cả thần sắc của Nguyệt Thiền cũng rất là phức tạp, nàng lẳng lặng đứng gần bên quan sát. "A ha ha, quá mạnh mà, ngươi thật sự là nhóc Thạch, thật sự là Hoang ư?" Thái Âm ngọc thỏ la hét nghi ngờ Thạch Hạo, nàng không ngừng nặn nhào gò mà của hắn để kiểm chứng. Nơi đây vui mừng, náo nhiệt khắp chốn. Thạch Hạo có mừng vui và cũng có thương tâm, tuy rằng tạm thời đã ngăn chặn được sinh linh Bất hủ thế nhưng mà, đại họa sớm muộn gì cũng sẽ tới. Đồng thời, trận chiến ngày hôm nay hắn cũng đã đạt được thứ gì đó và cũng như mất đi thứ gì đó, vài người có thể sẽ cả đời cũng không thể gặp lại nữa. Khi nghĩ tới những chuyện này thì trong mắt Thạch Hạo dây lên vẻ thương tâm. Dù cho sớm đã bùng cháy chiến ý thế nhưng khi nghĩ tới Tội châu, nghĩ tới những người kia, nghĩ tới rừng Hỏa Tang thì hắn khó mà bình tĩnh được, rất muốn ngửa thẳng mặt thét dài. Thạch Hạo thở dài, mắt cay miệng đắng cùng với sự tiếc nuối trong lòng leo lên tường thành. Hắn nhìn thấy được những đứa bé kia, là những người hiếm hoi còn sót lại từ Đế thành nguyên thủy sau khi trận chiến này qua đi. Bọn nhỏ đều khóc lớn, buồn bả như muốn chết. "Đừng khóc nữa, sau này ta chính là người thân của các ngươi, hạ giới có một nơi rất cực lạc, có một địa phương được gọi là Thạch thôn, nơi đó chính là nhà của các ngươi." Thạch Hạo bước tới rồi vò vò đầu của những đứa nhỏ này. Đám người này, lớn có mười bốn mười lăm tuổi, mà nhỏ thì còn chưa đứng vững, tất cả đều đã là cô nhi, là đời sau của chiến giả. "Ngươi... sẽ về hạ giới?" Thanh Y quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo, trong lòng khẽ run lên. "Chán rồi, mệt rồi, ta muốn trở về, sau khi trận chiến này kết thúc thì ta cũng nên trở lại chốn từng nuôi dưỡng ta." Thạch Hạo đáp. Đúng vậy, Thạch Hạo rất mệt mỏi, không riêng là thân thể mà còn cả tâm linh, từ thời niên thiếu bước ra khỏi Đại hoang, đạp lên trời cao, từ hạ giới lên tới Ba ngàn châu, dũng mãnh xông thẳng một đường. Trải qua quá nhiều khiến lòng hắn có chút mệt mỏi, có chút thương tâm, hắn rất muốn trở lại Thạch thôn, nơi tràn ngập tiếng cười niềm vui. Trên tường thành, rất nhiều người trầm mặt không biết khuyên nhủ như thế nào cho phải. Bởi vì bọn họ thấy được và cũng biết được, khi Tội châu bị tóm đi thì hắn đã gào thét hòng cứu lấy cô gái đứng bên trong Hỏa Tang lâm, thế nhưng vẫn không cách nào cứu vãn được tình thế. "Đại ca ca..." Một đám trẻ nhỏ gào khóc trên tường thành, chúng rất bi thương, vô cùng đau khổ, ngày hôm đó chính là một ngày tối tăm nhất của bọn chúng, người thân đều đã chết hết. Thạch Hạo thu hồi tâm tư đau buồn rồi cố gắng nặn ra nụ cười tươi và ôm lấy những đứa nhỏ này, bọn chúng mới là đáng thương nhất! "Đừng khóc nữa, đừng đau thương nữa, ta sẽ dẫn các ngươi đi, chờ tới một ngày, chờ tới khi các ngươi trở nên mạnh mẽ thì ta sẽ dẫn các ngươi đi chém bay đầu An Lan, để báo thù cho người thân!" Thạch Hạo lên tiếng. "Được!" Đám trẻ nhỏ lau đi nước mắt, thế nhưng âm thanh phát ra lại rất lớn và cũng rất chỉnh tề. "Ta sẽ dẫn các ngươi tới một nơi cực kỳ huy hoàng!' Thạch Hạo nói nhỏ và cũng rất bình tĩnh thế nhưng lại rất mạnh mẽ. Không ít người đứng trên tường thành này đều giật nảy mình. Dòng dõi Tội huyết lại muốn rọi sáng ra hào quang như thế nào đây? Tất cả mọi người đều chấn kinh trong lòng, có không ít cường tộc cảm thấy không yên trong lòng, bởi vì có một vài gia tộc từng tham dự qua chuyện này. "Muốn đi thật à?" Thanh Y cũng hỏi và những người khác cũng tiến lên nhìn Thạch Hạo, ai cũng muốn khuyên bảo thế nhưng chẳng biết mở lời ra sao. Thạch Hạo phòng tầm mắt nhìn về xa, ngọn lửa nhân quả của Thiên uyên vẫn cuồn cuộn ngăn cách tất cả. Tòa thành trì kia cũng không bao giờ lại xuất hiện nữa, nó đã bảo vệ lâu như vậy rồi, tóm lại cũng sẽ kết thúc. Rất nhiều người trên tường thành đều quan sát và cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng. Dị vực xung kích nhiều năm qua, tất cả cũng đều do tòa thành phía trước nhất kia chống đỡ! Nếu như không có nó thì đại quân sớm đã tiến qua rồi. Bị tấn công nhiều năm nên nó không cách nào kiên trì được nữa, chỉ còn sót lại một vị Vương cuối cùng và nhất định sẽ ngã xuống ở nơi đây. Có thể kiên trì tới đời này cũng đã rất không dễ rồi! "Vương Bất hủ đã phải trả cái giá cực đắt, bọn họ cũng sẽ phải tu dưỡng rất nhiều năm." Có người đứng trên tường thành nói. Hoàn toàn chính xác, An Lan Du Đà đã đánh đổi cái giá cực lớn, chỉ cần đi vào Thiên uyên thì sẽ phải chịu lấy sự ăn mòn tựa như là nguyền rủa, loại ảnh hưởng ấy mà kéo dài thì cũng sẽ bị sức mạnh nhân quả ấy bao phủ trong rất nhiều năm. Chính vì việc này nên lần trước cũng chỉ có mỗi An Lan phá quan còn những Vương giả khác đều đứng chờ ở phía sau, không dám chạm vào một cách dễ dàng! "Kết thúc rồi ư? Một trân chiến qua đi và có thể giữ lấy được hòa bình trong mấy trăm năm, không cần phải lo lắng quá nhiều nữa." Có người than nhẹ mang theo cảm khái vô tận cùng với vui mừng khó tả. Ầm! Thiên uyên rung lên bần bật, biển pháp tắc đỏ rực như máu sục sôi, một thanh binh khí cổ đầy khiếp người muốn chém rách nơi ấy hòng tạo ra một con đường qua đây!