Thiên lao Hắc Thủy rất yên tĩnh và cũng rất tăm tối, nơi sâu nhất không hề có chút tiếng động nào mà chỉ đầy tử khí âm u. Thạch Hạo vẫn đang trong quá trình lột xác, thân thể của hắn không ngừng bị ăn mòn và tan chảy thành máu đen, thậm chí xương cốt đã hòa tan, đây quả là luyện ngục nhân gian danh xứng với thực. Quá trình này rất đau đớn, không phải một sớm một chiều là hết. Đặc biệt là, trong lúc này còn bị nước đen ăn mòn, nếu như muốn vượt qua và tái tạo lại chân thân thì cũng cần phải tiêu tốn lượng lớn thần lực. Cứ ở trong nhà giam này mãi thì thần lực của Thạch Hạo không sớm thì muộn cũng sẽ tiêu hao tới cạn. Một chùm sáng dựng thẳng lên báo hiệu cho cuộc rèn luyện đã kéo dài một ngày một đêm, Thạch Hạo mở mắt, vẫn lơ lửng trong thiên lao, cẩn thận cảm nhận toàn bộ bản thân. Chính xác, cơ thể của hắn đã trở nên cứng cỏi hơn, sau một phen rèn luyện thì tuy rằng không tính là đã niết bàn thế nhưng vẫn đang tịnh tiến về phương diện tốt nhất, đã tái tạo lại cơ thể. Mà quá trình này cần rất nhiều thời gian, chỉ một ngày một đêm thì không thể hoàn toàn lột xác bản thân được. Việc này cần có thời gian và cũng cần phải dùng gian khổ để đánh đổi thì mới hi vọng tiến một bước thật dài. Không ai có thể hời hợt thành công được, dù cho đã tới dị vực đi nữa thì cũng không thể trong nháy mắt chim sẻ sẽ biến thành phượng hoàng. Thậm chí, sau khi tùy ý tiến vào dị vực và cưỡng ép rèn luyện bản thân thì rất có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề lớn ngay! Đại đạo đầy đủ, quy tắc thiên địa không thiếu sót, đột nhiên tiến vào một thế giới như vậy và cưỡng ép dẫn những đạo tắc này nhập thể để rèn luyện bản thân, bình thường thì sẽ phải gánh chịu lấy sự cắn trả đầy kịch liệt. Loại rèn luyện này thậm chí có thể khiến bản thân tan rã, hồn phi phách tán. Tương tự như lúc nung các đồ sứ, có thể sẽ xuất hiện những món đồ dởm và chúng sẽ vỡ nát, chứ đứng nói là sự rèn luyện thật sự của một sinh linh. Trong quá trình này, Thạch Hạo mạnh mẽ xây dựng lại chân thân và cũng gặp phải một chút tình huống nguy hiểm thế nhưng vấn đề cũng không lớn lắm, hắn vẫn có thể chịu đựng nổi. Vấn đề lớn nhất trước mắt hắn chính là, chất lỏng màu đen này quá khủng khiếp, rất khó để ứng phó. Tuy rằng vẫn đang dựa vào thứ này để luyện thể, thế nhưng không thể nào hóa giải được chỗ đáng sợ của chất lỏng này. Trong giây lát nghỉ ngơi thì Thạch Hạo suy nghĩ, làm sao có thể miễn dịch thứ chất lỏng này đây, rốt cuộc nó là thứ gì? Nếu như có thể rèn luyện chân thân tới mức có thể bỏ mặc không quan tâm tới chất lỏng màu đen này, như vậy hắn tin tưởng, pháp thể của mình sẽ mạnh tới mức tận cùng, cũng xem như là một loại đột phá mạnh. "Chậm rãi từ từ rèn luyện chân thân, có lẽ tới cuối cùng thì pháp thể của ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, lúc ấy có thể dần miễn dịch với thứ nước đen này, không còn sợ nó nữa." Nghỉ ngơi sau chốc lát thì Thạch Hạo lại bắt đầu việc tu hành này, dẫn chất lỏng màu đen tới bên ngoài và từ từ xung kích thân thể. Quả nhiên, huyết nhục bị ăn mòn, xương cốt lần nữa bị phá nát, quá trình này rất tàn nhẫn và cũng rất đáng sợ. "Ầm!" Rất lâu sau đó, cả người Thạch Hạo trở nên xán lạn, lần nữa vận chuyển thần lực để chữa trị và xây dựng lại thân thể tả tơi của mình, khiến cho thể phách của hắn trở nên óng ánh phi thường. Cứ như vậy, Thạch Hạo không ngừng thử nghiệm, không ngừng tiến hành, trọn vẹn tới tám ngày! Sau khi tới một bước này thì cả người hắn trở nên mờ ảo, thần lực tiến sát tới mức khô cạn, không hề có thần lực bảo vệ bản thân thì rất khó để tiến hành quá trình xây dựng lại cơ thể. Trong lúc ấy, những sinh linh trông giữ thiên lao Hắc Thủy này tới đây rất nhiều lần, sắc mặt của từng người đều rất xám xịt và khá là giật mình, chỉ là một tên tu sĩ cảnh giới Trảm Ngã mà lại có thể kiên trì lâu như thế! Trong thời gian dài như vậy, Hoang chủ động dẫn nước đen hủy diệt thân thể mình, tiếp đó lại dùng thần lực để chữa trị tái tạo lại chân thân, việc rèn luyện cũng như đột kích như vầy sẽ làm cho mức tiêu hao cực kỳ lớn. Trong mắt của sinh linh dị vực, dù là tu sĩ cực kỳ giỏi ở cảnh giới này mà chịu phải dằn vặt như vậy, có thể kiên trì một ngày một đêm thì cũng đã rất khá lắm rồi, rất khó có thể kèo dài được. Nhưng ai lại nghĩ tới, hắn lại kéo dài lâu như thế. "Nhóc con, ngươi rất khá đó!" Lại có người tới, sau khi nhìn thấy bộ dáng của hắn thì sắc mặt biến đổi liên tục. Đồng thời, bọn họ cũng liếc mắt nhìn về phía "thây khô" sát vách kia, là cường giả bị treo hơn một kỷ nguyên trước nhưng vẫn chưa từng nhúc nhích xí nào, đáng tiếc hắn vẫn không hề có động tĩnh gì, vẫn chưa hề xuất hiện cái việc gọi là truyền đại pháp gì đó cho Hoang. Nghe được động tĩnh bên ngoài thì Thạch Hạo cũng chẳng hề để tâm làm gì, vẫn kiên trì như trước. Những người này cũng không quấy rầy mà chỉ đứng quan sát hắn, nhìn xem thử hắn có thể kiên trì được bao lâu! "Một nhân vật ngút trời ở cảnh giới Trảm Ngã có thể rèn luyện chân thân như vậy, có thể kiên trì một hai ngày thì rất chi là giỏi, còn tên Hoang này... rốt cuộc hắn sẽ đi tới một bước nào đây?" Những người này rất căm thù Hoang thế nhưng cũng khiếp sợ không kém, sau đó là đôi chút ngạc nhiên và muốn biết cực hạn của hắn sẽ ở mức nào, có thể đi tới một bước nào. Ngày thứ chín, Thạch Hạo lảo đảo loạng choạng, thân thể bị ăn mòn, hắn tiêu hao chút thần lực còn sót lại cuối cùng để gắng gượng gian nan tố nặn lại chân thân mình. Ban đêm của ngày thứ mười, Thạch Hạo đã bất tỉnh tới mấy lần, pháp lực gần như đã khô kiệt, ở nơi đây không cách nào bổ sung bù đắp được, chỉ có thể là tiêu hao, cho nên đây mới chính là điểm đáng sợ của tòa thiên lao này. Nhưng Thạch Hạo lại phát hiện ra được, cơ thể của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, thời gian chống cự lại nước đen cũng đã dài hơn. "Tên này biến thái thật, hắn chỉ là một người trẻ tuổi thôi ư? Hắn làm sao có thể làm được như vậy?!" Tới lúc này thì những sinh linh canh ngục đều rất quan tâm và cũng rất sợ Hoang sẽ xảy ra bất trắc gì đó, như vậy sẽ khó mà báo cáo kết quả lên cho cấp trên. Rốt cuộc, sau ngày thứ mười thì Thạch Hạo gần như đèn đã cạn dầu, thế nhưng quả thật cơ thể của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, đã trải qua cuộc rèn luyện khó mà quên được. Chỉ là, sau khi gắng gượng chữa trị thương thế thì hắn sẽ không còn dư lại chút pháp lực nào nữa, như thế sẽ bỏ mạng ngay! "Không xong, tên này không thể chết ở đây được, mang hắn ra ngoài đi!" Có sinh linh dịch chuyển mở cửa tù và mang hắn ra khỏi khu tuyệt địa ấy. Sau khi Thạch Hạo tỉnh lại thì phát hiện mình đã rời khỏi thiên lao, thân thể đang tự chủ hấp thụ tinh khí đất trời, lần nữa càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ là, tay chân của hắn đều bị khóa chặt bởi gông xiềng, đương nhiên đây cũng không phải do Chí Tôn tự tay bố trí nên hắn vẫn có thể vận chuyển thần lực. Ầm! Thạch Hạo không chút do dự bắt đầu cuộc lữ trình tu hành ở bên ngoài này. Là đang ở trong thành, và đang ngồi trên mặt đất chứ không phải là bên trong thiên lao Hắc Thủy bên dưới tòa thành lớn này nữa. "Hoang, không ngờ ngươi vẫn giữ vững được sự bình tĩnh, đã trở thành tù nhân mà còn vọng tưởng khổ tu ở giới ta à, là nên nói, tâm tư ngươi lớn hay là ngươi không biết sống chết?" Có người khẽ lên tiếng. "Chỉ là một kẻ tù tội mà thôi, còn cho rằng có thể quật khởi được ư?" Tên còn lại cười khẩy nói. Bởi vì, bọn họ đã gặp qua rất nhiều trường hợp, Thạch Hạo quá trầm ổn, sau khi đi tới dị vực thì không hề nói một lời nào mà chỉ vùi đầu khổ tu, không hề giác ngộ được việc mình đã trở thành tù binh. Địch ý mà bọn họ dành cho Thạch Hạo rất sâu, nếu như không phải muốn xem hắn kiên trì được bao lâu, cũng như muốn dùng hắn để thăm dò lão quái vật kia thì sớm đã gây khó dễ cho hắn rồi. Hiện giờ, bọn họ đã mất đi kiên nhẫn nên vừa bẩm báo Chí Tôn vừa lên dự định dày vò. "Gần đây người tới hỏi Hoang càng ngày càng nhiều, chúng ta bị áp lực cũng khá là lớn, hay là mang hắn ra ngoài để cho các tộc xả giận, chỉ cần cẩn thận đôi chút, đảm bảo cho tính mạng của hắn thì hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!" Thăm dò lão quái vật kia không hề có kết quả, vả lại Thạch Hạo đã rèn luyện cơ thể bản thân tới thành quả bất phàm, việc này khiến bọn họ đứng ngồi không yên. Cuối cùng, Thạch Hạo bị áp giải đưa tới cửa thành, và bị treo lên cao! Khoảng thời gian này, tu sĩ các tộc không ngừng kéo tới hòng tìm kiếm tên Hoang xúi quẩy kia, chủ yếu là những gia tộc mà hắn từng giết qua, hiện giờ hắn đã bị bắt làm tù binh nên bọn họ muốn trả thù. Tin tức được truyền ra liền tạo nên náo động! "Hoang đã bị áp giải ra ngoài, bị treo ở trên lầu gác cửa thành!" "Để ta nhìn thử tên đao phủ này có phải có tới ba ngàn cánh tay hay không, có tài hoa xuất chúng hay không, tới cùng là có chỗ bất phàm nào?!" Trước cửa thành chật ních tu sĩ, ai nấy cũng đều quan sát, rất nhiều người không hề che giấu sát ý của mình. "Hoang, ngươi chết đi cho ta!" Rốt cuộc cũng có người nhịn không được hét lớn, hắn bắt đầu chuyển động. Quả nhiên, Hoang vừa mới xuất hiện thì đã thành công đốt cháy sự phẫn nộ của một vài Vương tộc, khiến cho mấy người này đứng ngồi không yên, rất muốn ra tay với hắn. Ầm! Cũng may là nơi này có cao thủ tọa trấn, vẫn đang nghiêm mật quan sát và chặn đứng những công kích của đám người ấy. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, bên trên lầu gác ở khu vực này có trận pháp bảo vệ, bảo đảm cho việc Thạch Hạo sẽ không bị ám sát. "Hoang, cái tên hung đồ này, ngươi giết người trong tộc của ta, hại chết sư thúc tổ của ta, không ngờ sẽ có ngày hôm nay chứ gì? Rơi vào trong giới ta thì đừng nghĩ tới chuyện sống sót!" Là một vài thiếu nữ hét lớn lên. "Ầm!" Hàng loạt tạp vật được ném thẳng về phía Thạch Hạo. Thậm chí có người ném thẳng trứng hung cầm về phía mặt của Thạch Hạo. Lần này, những sinh linh trông coi phòng bị Thạch Hạo bị người đánh giết đã ngó lơ, mặc cho những người kia thích làm gì thì làm, những tạp vật không ngừng rơi trên người hắn. Trong lúc này, sắc mặt của Thạch Hạo vẫn rất lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm thậm chí có chút khinh bỉ, chẳng thèm để tâm. "Các ngươi có nhìn thấy không, tên tù nhân này lại còn sỉ nhục chúng ta nữa chứ, đã bị bắt làm tù binh rồi mà còn làm giá nữa à!" Có người sau khi nhìn thấy thần sắc của hắn thì khẽ lên tiếng. "Xin mấy vị đại nhân đừng bảo vệ hắn nữa, hiện giờ quần hùng căm hận, mặc dù không thể giết chết hắn ngay tức khắc thế nhưng cũng muốn thu một chút vốn liếng từ hắn." Có người đề xuất. "Một đám nhu nhược, hiện giờ chỉ biết kêu gào chỉ trỏ trước mặt ta mà thôi, lúc ở chiến trường thì đám các ngươi đang ở nơi nào, tính là cái thá gì chứ, tất cả rồi cũng sẽ trở thành món ăn mà thôi!" Sau khi tới dị vực thì đây là lần đầu tiên Thạch Hạo mở lời. Rất rõ ràng, hắn đang chủ động công kích toàn bộ mọi người ở đây. "Hoang, bớt nói xàm đi, dị vực rất to lớn, thiên tài vượt qua ngươi cũng không hề thiếu, nếu như mời hậu nhân của cổ tổ An Lan, Du Đà xuất thế thì sẽ tới phiên ngươi hống hách chắc?" Có người quát lớn. Thạch Hạo bình thản mở miệng, nói: "Không phục thì cứ đi mà mời, nếu như cho ta một cơ hội để xuất thủ thì tới một giết một, tới hai giết một đôi. Còn các ngươi, cả đám cùng lên hết một lượt thì ta cũng đủ khả năng quét sạch!" Đây tuyệt đối là đang chọc thẳng vào tổ vò vẽ, như đang châm lửa vào thùng thuốc nổ. Những gia tộc tới đây đều có cừu oán với Thạch Hạo, đều có tộc nhân bị hắn giết chết, sau khi nghe được những lời này của hắn thì tức giận không thôi. "Xin đại nhân hãy đồng ý, để chúng ta ra tay giết chết hắn!" "Một đám rác rưởi." Thạch Hạo khiêu khích.