Mấy dặm đường với bọn họ mà nói thì chẳng qua chỉ là trong gang tấc, nhấc chân là rời khỏi khu vực Mai Táng địa này. Đột nhiên, nữ Táng sĩ lảo đảo suýt nữa thì ngã nhào, lập tức liền ngừng lại, không cách nào đi tới nữa. "Ngươi làm sao vậy?" Thạch Hạo kinh dị. "Khu vực này có vấn đề, ảnh hưởng rất lớn với Táng sĩ, ta... cảm thấy âm khí trong cơ thể sôi trào, không cách nào tiếp tục tiến lên được nữa." Thiếu nữ nói. Lúc này, chân thân của nàng lại bị khói đen bao trùm, sau rời khỏi khu thánh địa kia thì bên ngoài cơ thể nàng lại được tử khí bao phủ, bị mây đen che kín, đã không còn vẻ thần thánh cùng an lành nữa. Táng sĩ là một chủng tộc thần bí, cho dù không thích mấy thứ như ánh mặt trời nhưng cũng không quá e ngại, thực ra là hoàn cảnh nào cũng có thể chịu được, thế mà ở đây nàng lại bị ảnh hưởng. Chuyện gì thế này? Hai người đều lộ vẻ kinh sợ. "Chẳng trách cây tiên dược kia lại dẫn chúng ta tới đây, xem ra nó biết cách đối phó với Táng sĩ, phía trước chắc chắn có hại với ngươi, ngươi không nên đi vào." Thạch Hạo nói. Cái cây Trường Sinh thụ kia rất gian xảo, muốn nhằm vào hai người. Thạch Hạo không bị ảnh hưởng vì hắn không phải Táng sĩ, hiện giờ chỉ là trạng thái khung xương mà thôi. "Ta nhớ ra rồi, nơi này là vùng cấm đối với Táng sĩ, tiếp giáp với thánh địa của chúng ta!" Nữ Táng sĩ mở miệng. Bởi vì, khu thánh địa này đã hoang phế rồi, không có Táng sĩ nào tới đây nữa nên cơ hồ quên mất cái truyền thuyết kia. Ách thổ* bên cạnh thánh thổ! *: vùng đất tai ương. Cái gọi là ách thổ, liền lân cận nơi này! "Còn có cách nói này?" Thạch Hạo kinh ngạc. "Táng sĩ ngủ say nên rất quan tâm đến nơi nghỉ ngơi, chỉ có ách thổ cá biệt là có thể hạn chế chúng ta, nơi này chắc là một trong số đó. Đương nhiên, đối với Táng sĩ hoàng kim mạnh mẽ mà nói thì ảnh hưởng của ách thổ cũng nhỏ bé không đáng kể." Nữ Táng sĩ nói. "Ngươi chờ ở đây, để ta đi vào!" Thạch Hạo để nàng lui về, bị một cây thuốc dẫn tới đây rồi lại còn muốn nắm mũi bọn họ dắt đi, sắc mặt Thạch Hạo không phải rất dễ nhìn. Hắn chuẩn bị một mình đi vào, tự tay bắt lấy tiên dược. "Ngươi cẩn trọng một chút, đối với Táng sĩ chúng ta, ách thổ là nơi chẳng lành, không biết có thể có ảnh hưởng đến các người hay không!" Nữ Táng sĩ nhắc nhở. "Cũng không có vấn đề gì, nếu không ta sớm đã có phản ứng rồi. Hơn nữa đây là một cơ hội, ta giả bộ bị ảnh hưởng, lảo đảo đi vào thì có thể đánh lừa cây thuốc kia rồi tóm lấy nó." Thạch Hạo cười khà khà nói. Nữ Táng sĩ không nói nhiều mà lui trở lại, đi về phía đạo đài cổ xưa kia, muốn xem một chút có cơ duyên lớn nào hay không. Khu vực này quả nhiên có gì đó rất quái lạ, bên trong có thảm thực vật nhưng không xanh um, không có một động vật nào, thậm chí ngay cả một con sâu con kiến đều không thấy được, yên tĩnh không hề có một tiếng động. Gió thổi qua hiển lộ hết vẻ lạnh lẽo, thê lương cùng hoang vu. Thạch Hạo lảo đảo mấy lần suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng vẫn đang tiến lên, xông vào bên trong khu cổ địa này. Cái cây tiên dược kia hiện ra mấy lần, vừa đi vừa ngh hòng dẫn dụ hắn, muốn dụ hắn tiến vào sâu hơn nữa. "Chờ ta bắt được ngươi, rễ cây giữ lại, cành non nhất định phải luyện thành một lò tiên đan cho bỏ ghét!" Thạch Hạo lẩm bẩm, lá gan của tiên dược này cũng quá to lớn rồi, không ngừng khiêu khích. "Ồ?" Đột nhiên Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, trên mặt đất phía trước có vết tích, dày đặc những vệt màu đen lấm tấm, hình thành hoa văn kỳ lạ. Những vệt lấm tấm này phân bố vô cùng rộng lớn trên mặt đất, đi tới gần thì không nhìn ra là cái gì thế nhưng Thạch Hạo cảm thấy, đây là hình vẽ rất gọn gàng. Hắn nhảy lên, đứng trên trời cao nhìn xuống phía dưới, thân thể lập tức chấn động! Những hoa văn kia nối liền cùng nhau thành hình một cái đầu lâu màu đen, rất dữ tợn và cũng rất kỳ lạ, đây là do chất đất màu đen bên trên hình thành. Hắn nhanh chóng bay xuống rồi lại giả bộ lảo đảo mấy cái, bởi vì hắn không biết tiên dược kia có còn ở gần đây hay không. Thạch Hạo nhớ lại, cái xương đầu lâu màu đen này giống như đúc vết tích trên tấm da thú mà bản thân đã nhìn thấy trong Đế quan, lúc đó cho rằng là cảnh tượng kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại hoa văn này hoàn toàn tồn tại! Đây mới chính là vùng đất cổ kia? Địa phương mà ba nơi dãy núi Thần Dược, rừng rậm Thiên Thú, khu Mai táng cổ vây quanh tạo nên, đó chính là vùng đất tạo hóa kia, cũng là mục tiêu lần này của Thạch Hạo. Trước đây, hắn còn tưởng rằng nữ Táng sĩ muốn dẫn hắn đi vào trong thánh địa chứ chưa hề nghĩ tới lại là ở chỗ này! Ách thổ! Ở nơi này hắn lại có chút sợ hãi, đến tột cùng là nơi nào, ẩn giấu cái gì? Sinh linh dị vực chắc hẳn phải biết một ít, trước kia chính là bọn họ đang tìm kiếm và muốn tới nơi này, mà những vùng cấm ở cửu Thiên cũng có thể biết được gì đó nên cũng muốn đến đây tìm kiếm. "Nơi này hẳn là hết sức kinh khủng, xông bậy xông bạ vào trong chắc chắn là cửu tử nhất sinh!" Thạch Hạo lẩm bẩm. Cho tới bây giờ, tuy rằng hắn đã đi vào rồi nhưng vẫn chưa có chuyện nguy hiểm gì xảy ra. Hơn nữa, cái cây Trường Sinh thụ kia cũng đã tiến vào rồi, muốn dẫn bọn họ tiến vào nơi sâu xa nhất, lẽ nào cây thuốc kia cũng biết bí mật của nơi này? Sau khi tiến lên được một khoảng thì Thạch Hạo cũng không dám tiếp tục tiến lên nữa, hắn lo lắng xảy ra chuyện gì không tốt, hơn nữa lúc nãy hắn xông tới đây cũng chỉ vì tiên dược. Bước chân của hắn lảo đảo càng có vẻ suy yếu, hoàn toàn là mô phỏng theo trạng thái của nữ Táng sĩ, sau cùng là tìm một chỗ ngã xuống, không nhúc nhích. Làm như vậy không biết có dụ được tiên dược lại đây không? Thạch Hạo không biết, hắn thậm chí cảm thấy làm như vậy là quá ngu ngốc, cây thuốc kia hẳn là rất gian xảo mới đúng. Hắn hoàn toàn dùng thái độ lấy ngựa chết làm ngựa sống, trong thời gian ngắn cây thuốc kia chắc chắn rất cẩn thận, rất khó bắt giữ. Thạch Hạo rất kiên trì, nhịn mấy canh giờ cũng không nhúc nhích chút nào, đồng thời cũng đã thu lại hết khí thế của mình, không chút cử động. "Tiên dược đáng chết, lại giữ được bình tĩnh như thế? !" Thạch Hạo âm thầm nguyền rủa. Cây thuốc kia từ đầu đến cuối đều không thò đầu ra nữa, phảng phất như biến mất rồi. Thạch Hạo không biết nói gì nữa, cây thuốc kia có phải đang nhìn hắn diễn trò hay không? Nếu như đúng là như vậy thì thật là đáng chết. Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng bước chân đang từ xa đến gần! Điều này làm cho Thạch Hạo giật nảy cả mình, trong này còn có sinh vật? Trước kia rất yên tĩnh, liền một con kiến đều không nhìn thấy, làm sao hiện tại lại đột nhiên có gợn sóng tinh lực nồng đậm, sức sống cực kỳ dồi dào thế này. Có nguy hiểm sao? Thạch Hạo muốn cử động, nhưng lại cố nén lại. Sau đó không lâu, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười khẩy, bởi vì đã biết là ai đang đến, khi vài sinh vật kia đi xuyên qua khu vực bộ xương sọ màu đen, thì tất cả đều có thể nhận biết rõ ràng. Trước kia, vì có cái vết tích xương sọ màu đen kia cách trở, nên không thể biết được là ai. Sinh vật màu vàng, cực kỳ hùng tráng, tựa như ba ngọn núi cao mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt, cực kỳ kinh khủng. Đây là ba con sư tử tựa như đúc bằng vàng ròng, hình thể khổng lồ, uy mãnh đến mức doạ người, hư không đều bị đè ép đến vặn vẹo, bên ngoài cơ thể chúng nó có tràng vực bảo vệ thân thể. Tuy nhiên, sau khi ba con sư tử này đến đây thì trở nên rất cẩn thận, thân hình cũng đều đã thu nhỏ lại chỉ còn dài khoảng một trượng, sợ hình thể quá to lớn sẽ dễ dàng bại lộ bản thân. Cao thủ của bộ tộc Vô Úy sư tử, lại có đến ba con xông đến nơi này, làm cho Thạch Hạo khá là giật mình. "Vị đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc kia đã vào trước một bước, tuyệt đối không nên lấy đi cơ duyên trước một bước!" Một con sư tử màu vàng nói nhỏ, âm thanh trầm nặng lo lắng. "Trên người hắn có chí bảo, lần này bỏ ra cái vốn rất lớn nên mới có thể một đường thông suốt, là người đầu tiên đi vào. Lại nói, chúng ta có thể tới được đây, cũng là hưởng lây từ hắn." Một con sư tử hoàng kim khác nói. "Tất cả đều nghĩ là hắn đến đây để giết Hoang, chỉ có số ít người chúng ta biết, hắn đến là vì thứ kia!" Ba con sư tử màu vàng thấp giọng giao lưu, trong mắt thần mang như cầu vồng, mà thân thể cũng rất óng ánh dường như ngọn lửa màu vàng đang nhảy nhót. Trong lòng Thạch Hạo hơi động, đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc dị vực tới đây cũng là vì nơi tạo hóa này? Điều này làm cho trong lòng hắn chìm xuống, không nên bị đối phương nhanh chân đến trước mới tốt. "Các ngươi nói, hắn có thể chiếm được không?" "Ta nghĩ là khó, đã nhiều năm trôi qua, rất nhiều cao thủ như vậy đã đến nhưng cũng đều thất bại cả và để lại rất nhiều hài cốt, ta cũng không tin hắn lại ghê gớm như vậy. Nói mới nhớ, chúng ta cũng phải cẩn thận, nếu cứ tiếp tục tiến lên thì có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, chỗ này thật đáng sợ!" Thạch Hạo nghe rất rõ ràng, trong lòng hắn không thể yên tĩnh được, đến cùng là có món đồ gì? Mà lúc này, ba con sư tử hoàng kim đã đến gần, cũng không có chú ý tới cái bộ hài cốt cách đó không xa là một sinh linh còn sống. Bởi vì, Thạch Hạo đã thu lại toàn bộ khí thế, tựa như một bộ xương khô vậy, khó có thể bị phát hiện. "Không biết vì sao Hoang lại xông vào dãy núi Thần Dược, hơn nữa lại còn hướng về phía này!" "Lần này có rất ít người biết là xông đến nơi đây, những người khác không hề hay biết, cho rằng là đuổi giết Hoang, kỳ thực người của Đế tộc, cùng với vị Cô tộc kia, mục tiêu đều là nơi này!" Sau khi nghe đến đó thì trong lòng Thạch Hạo bốc lên một luồng sát ý, rõ ràng mục tiêu là nơi này, nếu như gặp phải thì vừa vặn giải quyết luôn. "Không biết Hoang có tiến vào nơi này hay không, hắn rất đáng sợ, chắc không phải là một tên Táng sĩ hoàng kim đó chứ? !" Bọn họ nghĩ đến chuyện Thạch Hạo đi chung với một vị Táng sĩ, vẻ mặt đều rất khó coi. "Không thể, hắn là sinh linh của cửu Thiên thập Địa, đó là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, trong Đế quan có người đưa ra đầy đủ chứng cứ rồi!" Một con sư tử màu vàng nói. "Hắn thể hiện ra chiến lực thực sự quá mạnh mẽ, tốt nhất có thể đánh chết miễn cho tương lai sẽ trở thành một mối họa, tìm tộc ta thanh toán!" Một con sư tử hoàng kim khác lạnh giọng nói. Sát ý trong lòng Thạch Hạo càng đậm đặc, hắn biết sự lo lắng của mấy con sư tử hoàng kim này. Bởi vì, mạch Vô Úy sư tử xuất thân từ cửu Thiên thập Địa, vốn không phải là sinh linh dị vực, kết quả là trước đại chiến trên một kỷ nguyên lại làm phản theo giặc. Ảnh hưởng này cực xấu, kéo theo một vài tộc mạnh mẽ cũng trốn cùng. Đồng thời, lúc đại quyết chiến thật sự diễn ra thì chúng nó vô cùng hung cuồng, trợ giúp dị vực công chiếm cửu Thiên thập Địa, giết chết vô số sinh linh, hai tay đầy máu tanh. "Sợ cái gì? Một tên Hoang mà thôi, lại còn chưa trưởng thành nữa, sớm muộn cũng sẽ bị đánh chết thôi!" Một con sư tử hoàng kim cười lạnh nói. "Không sai, không có gì để mà lo lắng cả, huống hồ, chúng ta cũng không cần thiết phải sợ hắn, không nói tổ tông, chỉ riêng đời này thì bộ tộc ta đã hiện ra một người phản tổ rồi mà, hẳn là có thể đối đầu hắn!" Một con sư tử hoàng kim khác gật đầu. Ngọn lửa bên trong xương sọ Thạch Hạo hơi sáng lên, hắn không muốn chờ tiếp nữa mà muốn ra tay đánh chết ba con sư tử hoàng kim ở đây. Trong đó có một con cách hắn rất gần, vả lại đưa lưng về phía hắn. Ầm! Thạch Hạo nhảy lên, chớp mắt đã tới, đập xuống một chưởng như thiên đao ngang trời, vẽ ra một luồng đao quang sáng như tuyết. "Ai! ?" Ba con sư tử hoàng kim đều rất cảnh giác, trước tiên cảm giác được dị thường nên điên cuồng khống chế đại thần thông tiến hành chặn lại. Nhưng vẫn có chút chậm, trong đó con sư tử quay lưng về phía Thạch Hạo thì hét thảm một tiếng, tuy rằng tránh né được chỗ yếu hại thế nhưng một cái đuôi bị chém xuống, đầm đìa máu tươi. Hơn nữa, Thạch Hạo như giống như một tia quang điện nhanh chóng đến gần, đấm xuống một quyền nhằm vào ngay lưng của nó. "Ngươi dám!" Hai con sư tử khác rống to. Cái lưng của con sư tử hoàng kim bị tấn công kia bắn ra thần mang, vận dụng thần lực toàn thân điên cuồng phản kích. Đây là một con sư tử màu vàng vô cùng mạnh mẽ, từ lâu đã nắm giữ tu vi Trảm Ngã cảnh, nhưng kết quả vẫn là rất bi thảm, bởi vì không có cách nào nhanh hơn tốc độ của Thạch Hạo. Phụt! Một quyền của Thạch Hạo đã xuyên thủng thân thể của nó, khiến cho máu màu vàng văng tung toé. "Xoạt!" Một lát sau, Thạch Hạo đã túm lấy cổ của nó và bắt sống con này sư tử, rồi sau đó nhanh chóng lùi ra. "Nói hết những gì bọn ngươi biết cho ta, nếu không ta lập tức giết chết nó!" Thạch Hạo lạnh giọng nói, hắn muốn biết bên trong khu ách thổ này có cái gì. Đồng thời, hắn chẳng chút thiện cảm gì với một mạch Vô Úy sư tử, khi tộc này vẽ đường cho hươu chạy đã làm cho cửu Thiên thập Địa bị tổn thất nặng nề, thực sự là một tộc hung ác, tràn đầy máu tanh. "Hoang, dừng tay!" Hai con sư tử kia đều rất khiếp sợ, không nghĩ tới là hắn, từ trong ánh sáng nguyên thần đã biết rõ thân phận của hắn. "Phụt!" Thạch Hạo không có nhiều lời, hạ xuống một chưởng, lập tức chém rớt một chân của con sư tử màu vàng đang cầm trong tay, máu tươi dâng trào. "Nói nhảm nữa, ta lập tức làm thịt nó!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.