Thạch Hạo rất mệt mỏi, cơ thể cứng chắc có thể so sánh với thần kim như hắn mà giờ gặp tổn thương vô cùng thê thảm, vết máu đầy người, một vài nơi lộ cả xương trắng hếu. Ngoài ra, trên người hắn có vô số vệt sét đánh, cháy đen khắp nơi, thậm chí ngay tại lồng ngực bị thủng một lỗ thật to và ánh điện xèn xẹt. Vô cùng thê thảm, hắn đã xông qua được tám tầng trời và phải cái giá cực kỳ lớn, dọc theo con đường này hắn đã gặp phải quá nhiều đối thủ, tất cả đều mạnh mẽ vô cùng, từ trong thiên quân vạn mã giết thẳng tới tận đây. Một ai dù có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng rất khó có thể quét ngang địch thủ khắp thiên địa, đối thủ đầy rẫy, chém giết không bao giờ hết, kiến có thể giết chết voi mà lại, huống chi lại là chiến đáu với chủng tộc hiếu chiến dị vực? Cây cầu lơ lững thối lui, ánh chớp lấp lánh, Thạch Hạo lảo đảo đứng bên trên tầng thứ chín, thật sự hắn như không cách nào kiên trì nổi nữa, hắn không biết bản thân có thể tiếp tục chiến đấu nữa hay không. Phương xa từng món bảo cụ vọt lên va chạm với trời cao, đốm lửa rực rỡ lan tỏa tựa như là từng ngôi sao va chạm và nổ tung. "Giới này sẽ bị giệt, ngay ngày hôm này!" Có sinh linh hét lớn, sức chấn động khiến linh hồn người nghe run rẩy. Tiếp đó, Thạch Hạo nhìn thấy được một bàn tay màu đen vụt ngang vòm trời, bao phủ toàn bộ bên trên, không chỉ khiến cho rất nhiều bảo cụ phá nát mà còn có những thiên thể, mặt trăng... rơi vào trong lòng bàn tay ấy và bị bóp nát. Cảnh tượng này, quá chấn động lòng người. Con ngươi của Thạch Hạo co rút nhìn chằm chằm nơi ấy. Bên ngoài thiên kiếp, tu sĩ trẻ tuổi đều thấy được màn này, từng người hít vào ngụm khí lạnh, chuyện này... vượt qua những dự đoán của mọi người, đó là sức mạnh Bất HỦ. Tuyệt đối là người ở cấp độ này xuất thủ, thiên kiếp này quá biến thái mà, đại nạn như vầy giáng lâm thì ai có thể vượt qua? Chẳng lẽn nói, Hoang phải độ loại kiếp này ư? Lúc này, không cần nói là những người khác mà ngay cả thúc tổ của Kim Triển cũng có chút đồng tình với Thạch Hạo, nói: "Nếu như gặp phải sức mạnh kia, chết không toàn thây!" "Người trẻ tuổi này cho rằng mình rất mạnh ư, cho rằng thiên kiếp sẽ độ dễ dàng ư, chủ động dẫn kiếp, không phải ai cũng sẽ bình yên vô sự, dù cho ngươi là thiên tài tuyệt thế đi nữa thì cũng phải chết thôi!" Thúc tổ của Vương Hi cười lạnh nói. "Đáng ra sức mạnh của thiên kiếp phải tương ứng cùng cảnh giới chứ!" Xa xa, Thập Quan vương nhìn chằm chằm màn chớp ấy, nhìn về thiên kiếp không gì sánh được kia rồi lẩm bẩm. Cho dù là tự thân dẫn kiếp khiến lôi đình tức giận thì cũng không nên chặn ngang tiến tới vậy chứ, tuyệt không thể nào ngay lập tức vượt qua mấy đại cảnh giới được, nếu như thế, thì làm gì còn đường sống nào. Thiên kiếp, là hủy diệt và cũng là thử thách là hi vọng, còn là một loại tân sinh. Bên trong tuyệt vọng sẽ làm cho người khác thấy một tia hi vọng, trong trạng thái hủy diệt sẽ thai nghén nên sức mạnh của tân sinh, một khi vượt qua thì chỗ tốt rất là nhiều ngang ngửa với một lần niết bàn. Người có thể chịu đựng nổi thì tựa như lột xác, như trải qua một cuộc rèn luyện, tiến một bước trên con đường lớn mạnh của bản thân! "Bất Hủ sẽ không động thủ đâu!" Trên tầng thứ chín, ánh đao bóng kiếm, tiếng kêu giết rầm trời, sinh linh nơi đây càng nhiều hơn nữa, máu tươi đầy đất, thi hài dọc ngang, thảm thiết hơn trước ráta nhiều. Nhưng ngoài ý muốn chính là, sau khi Thạch Hạo tiến vào nơi đây thì nhất thời không hề có sinh linh nào xông giết tới cả, nơi đây rất là yên tĩnh. Xa xa, tiếng giết ngút trời, kiếm khí tung hoành, có xẹt ngang mấy vạn dặm, đó là cao thủ đỉnh cấp đang chiến đấu đầy kịch liệt. Ầm! Một Phiên Thiên ấn hạ xuống, ôn ngọc lấp lánh thế nhưng chợt phóng lớn, cứ thế nện thẳng xuống mấy trặm dặm mặt đất, làm nhìn nhìn thấy trợn tròn lạnh lẽo toàn thân. Tiếp đó, một thanh trường mâu màu bạc lao lên ghim xuyên một sinh linh dị vực mạnh mẽ dị thường, là cao thủ bên phía cửu Thiên thập Địa xuất thủ, lưỡi mâu bạc chẳng hề giảm xu thế gì, sau khi đâm xuyên người này thì lại phá nát và nổ tung một hành tinh bên ngoài vực ngoại ư. Vị cao thủ thuộc cửu Thiên thập Địa kia vốn rất mạnh mẽ và đang ra sức giãy giụa, thế nhưng trong chớp mắt hành tinh kia nỏ tung thì hắn cũng chợt bốc cháy, hoàn toàn bỏ mạng! Những cảnh tượng này chấn động lòng người, tranh đấu trên tầng trời thứ chín này quá đáng sợ. Thạch Hạo than nhẹ, ngay chính hắn cũng cho rằng thiên kiếp sẽ tương ứng với cảnh giới bản thân, cao lắm thì cũng chỉ hơn một cảnh giới là cùng, sinh linh xuất hiện cũng sẽ không quá bất hợp lý, dù cho có đứng nhìn những chí cường giả ra tay đi chăng nữa thì cũng sẽ cách hắn rất xa, sẽ không thể chạm tới được. Nhưng hiện tại nghĩ lại, sự nguy hiểm của nhân vật như vầy chính là ở đây, dù tao ngộ thật sự thì cũng chẳng có bất ngờ gì. Lẽ nào sẽ là một con đường chết ư? Hắn yên lặng đánh giá, vẫn không hề có một sinh linh nào đánh tới cả mặc cho hắn đứng yên nơi đó, lúc này hắn quyết đoán ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương. Bởi vì tình trạng của hắn quá tồi tệ, thân thể te tua, huyết nhục héo tàn, ngay cả xương cốt cũng đã rạn nứt vài chỗ, toàn thân rơi vào cảnh chẳng hề ổn chút nào Chủ yếu là, huyết chiến một đường và gặp phải quá nhiều cường địch, muốn không trả giá để xông tới thì tuyệt đối là chuyện không thể! Có thể nói, nếu như tu sĩ Trảm Ngã cảnh tới thì hơn phân nửa cũng sẽ phải chết, thiên kiếp này không cách nào tưởng tượng ra được. Một luồng ánh sáng mờ ảo bao vây lấy Thạch Hạo, từ trong ánh chớp ấy không ngừng rút lấy sức mạnh và phục hồi thương thế cho hắn. Hiệu quả rất tốt. Việc này khiến Thạch Hạo thầm giật nảy mình, trong lôi kiếp của tầng trời cuối cùng này không ngờ còn ẩn chứa thứ chẳng hề tầm thường, vốn đại biểu cho sự hủy diệt thế nhưng lại ẩn giấu sinh cơ tràn trề. Việc này cực kỳ hi hữ, thân thể của Thạch Hạo được sức sống vốn có này bao phủ, từ trong sự hủy diệt đang từ từ tân sinh, huyết nhục óng ánh và tràn trề, nhanh chóng hồi phục như cũ. Trong cơ thể của hắn, những đoạn xương gãy không ngừng vang vọng và nối liền lại. "Xoẹt!" Thạch Hạo mở mắt, đồng thời vẫn với tư thế ngồi xếp bằng như trước thế nhưng nhanh chóng lướt sang ngang mấy trăm trượng, tránh thoát khỏi một đòn phải chết. Một luồng ánh lạnh như tuyết lóe lên, đó là một thanh thần kiếm bạch kim được một sinh linh nhấc lên, vừa nãy chính kẻ ngày đã chém tới và suýt chút nữa đã bổ trúng đầu của Thạch Hạo. Nguy cơ ở bên trên tầng thứ chín này đã tới, quả thật ban đầu cho hắn cơ hội để phục hồi như cũ, một khi hắn hồi phục lại sức chiến đấu thì địch thủ sẽ xuất hiện ngay. "Quả nhiên vẫn lưu lại đôi chút hi vọng sống, xem thử hắn có thể xông qua được không." Bên ngoài thiên kiếp cón gười nói nhỏ, khi nhìn thấy Thạch Hạo khổi phục lại tinh lực thì đều hiểu hắn vẫn còn hi vọng. "Nhân tộc, một bộ tộc đầy chán ghét, khi yếu đuối thì chẳng đỡ nổi một đồn, khi mạnh mẽ thì lại rất kỳ lạ, không cách nào suy đoán, nạp mạng đi!" Tên sinh linh này hét lớn. Đại chiến lần nữa bạo phát, hơn nữa động tĩnh còn khiến khu vực này nổ tung, cũng không biết có bao nhiêu địch thủ dị vực lao tới, đao khí như sóng biển, ánh kiếm ngút trời. "Giết!" Thạch Hạo gầm khẽ, hắn không còn lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể giết ra một con đường, không ngừng xuất kích ngang dọc nơi đây. Rất nhanh, nơi đây đã trở thành vùng đất thịt nát, bởi vì sinh linh bị giết chết quá nhiều, Thạch Hạo đã đánh gục hai tên thủ lĩnh đặc biệt lợi hại, tiếp đó là huyết chiến với thiên quân vạn mã. Hắn cầm trong tay một thanh trường đao, những nơi đi qua thì đầu người lăn lốc bên dưới mặt đất, còn thân thể thì bị chém thành hai nửa. Ầm! Từng tia sét lại từng tia sét nổ tung, thông thiên động địa! Những sinh linh này một khi chết đi hoặc là bị thương nặng thì đều hóa thành ánh chớp nổ tung nơi này, cảnh tượng khủng khiếp tới cực điểm. "Xoẹt!" Đột nhiên, vài luồng ánh sáng bất hủ từ giữa trời cao lao tới, chúng không ngừng đan xen cùng với ánh sáng tiên, vô cùng kỳ lạ và cũng rất đáng sợ! Thân thể của Thạch Hạo cứng đờ ngửa đầu nhìn trời, đó là vài bóng người đầy mạnh mẽ đang giết thẳng về nơi sâu ngoài tinh vực, và rồi biến mất từ đó. "Đáng ghét, không ngờ lại cho hắn cơ hội, thiên kiếp này chỉ nhằm vào cùng cảnh giới chứ không phải hoàn toàn giết chết!" Thúc tổ của Vương Hi đứng ở bên ngoài gầm nhẹ. "Quá tốt mà!" Đám người Kiến nhỏ màu vàng, Tào Vũ Sinh thở phào một hơi, vừa nãy quá là lo lắng. Nhưng, hiện tại không phải là lúc thả lỏng, bởi vì nguy cơ to lớn nhất chắc chắn nằm ở phía sau. Quả nhiên, giữa chiến trường đột nhiên phát sinh biến hóa, thiên quân vạn mã tách ra và có vài sinh linh bước tới, mỗi người đều mặc chiến ý trắng bạc đầy thần võ. Ngoài ra, còn có rất nhiều binh sĩ dị vực xuất hiện và vây chặt lấy huyết chiến cùng Thạch Hạo. Lúc này, sinh linh của cửu Thiên thập Địa không hề chùn bước, đồng loạt xông về trước. "Phụt!" Chỉ là, có vài sinh linh dị vực rất mạnh mẽ, có người vung kích chém đứt một thanh thiết kiếm của một người đàn ông trung niên xông tới, tiếp đó là thanh đại kích ấy xuyên thủng thân thể người này, máu tươi phụt lên rất cao. "Tiểu huynh đệ, ta trông ngươi có tiềm lực rất là lớn, ngươi đi trước đi, lưu cho cửu Thiên một ít mồi lửa!" Người trung niên này trước khi chết thì nhìn về phía Thạch Hạo và nói thế, tiếp đó là thân thể hắn nổ tung. "Ngươi..." Lông mày Thạch Hạo dựng thẳng nhìn về phía đám Vương tộc dị vực kia. "Đi nhanh đi, tóm lại là phải lưu chút hi vọng, ta thấy ngươi đã giết từ thập Địa lên đây và lại liên tiếp xông qua tám tầng trời, tiềm lực như vầy thì phải tạm gác lại tương lai, bảo đảm truyền thừa bất diệt, chung quy là phải có vài người toàn mạng!" Một ông lão khác hét lớn, hắn dẫn người giết thẳng tới, kết quả vẫn là không thể nào địch nổi. Vù, vài đầu người rơi xuống đất, đã bị thanh đại kích đầy đáng sợ kia cắt lìa. "Mộc Thác vương, ta liều mạng với ngươi!" Có người hô lớn, nắm chặt thiên mâu đâm về trước. Phụt! Kết quả vẫn là như trước, người kia chết ngay đương trường. Như thật như ảo, việc này khiến nỗi lòng Thạch Hạo xuất hiện những gợn sóng đầy kịch liệt, mặc dù biết đây là thiên kiếp thế nhưng hắn vẫn bị xúc động vô cùng mạnh! "Đều chết hết cho ta!" Thạch Hạo tức giận giết chết rất nhiều dị vực đang vọt tới xung quanh, mục tiêu là nhằm thẳng vào mấy vương giả giáp bạc kia. "Ầm ầm ầm!" Sau lưng của Thạch Hạo xuất hiện một đôi cánh côn bằng, lúc vỗ mạnh thì hai khí Âm Dương lưu chuyển và va chạm tạo nên khí hỗn độn, hắn tay cầm thanh trường đao giết về trước. Cảnh tượng ấy khiến hắn tức giận, huyết khí nổ vang, Thạch Hạo chém giết để giải tỏa cơn tức giận, giao thủ cùng với mấy vị vương giả kia. "Boong!" Côn bằng giương cánh, hắn đánh bay đại kích, chém giết đầy kịch liệt vào bên trong, vù, một đao chém bay đầu lâu của cái tên gọi là Mộc Thác vương kia, một Vương tộc dị vực đầy mạnh mẽ đã mất mạng. Không màn sống chết, Thạch Hạo đánh gục mấy tên Vương tộc này. Hắn tựa như là sư tử vàng óng đang xung kích chạy nhảy trong bầy cừu, tắm rửa máu tươi, giết thẳng vào trong, bất tri bất giác hắn đã tới nơi sâu nhất của chiến trường cửu Thiên này. Đột nhiên vào lúc này chợt có từng vệt ánh vàng vọt tới, chúng hóa thành đại lộ kim quang từ bốn phương tám hướng nối lại đây. "Ầm!" Thạch Hạo bị thương nặng, đồng thời đã bị vây quanh! Thời khắc này, thiên quân vạn mã đều lùi về sau, không còn xuất thủ gì nữa mà chỉ còn có từng bóng người trên đại lộ kim quang đang tiến lại gần kia mà thôi, vẻ măt từng người đều lộ sự nghiêm túc. Cũng không phải có quá nhiều đại lộ kim quang, tất cả đều tới từ những khu vực khác nhau, đều là từ phía cuối đường chân trời tới đây, đại chiểu cho từng chủng tộc khác nhau. Bên trên mỗi đại lộ kim quang thfi chỉ có một sinh linh, tất cả đều rất trẻ trung thế nhưng lại rất khủng khiếp, dị tượng xuất hiện, tài hoa xuất chúng! Có người được khí hỗn độn bao phủ, có người thân thể óng ánh như mặt trời, có người lại được tiên khí nâng lên, có người nơi mi tâm có dấu vết của thiên thư, vang vọng âm thanh chấn thế! "Những người này là ai thế?" Bên ngoài thiên kiếp có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi chấn động. Những sinh linh tới đây đều rất trẻ tuổi, hiển nhiên là lợi hại hơn cả Vương tộc, khiến bọn họ phải tránh lui. Như vậy, có rất nhiều đã đoán ra được đáp án, hơn phân nửa là Đế tộc đã không biết bao nhiêu năm rồi không xuất thế, từng người không ngừng ngủ đông ở nơi hoang vắng!