Thạch Hạo cảm thấy thân thể nóng bừng, huyết dịch lưu chuyển dữ dội, sắc mặt đỏ ửng, tức giận ngập trời, hắn phẫn nộ tới cực điểm, sục sôi dâng trào! Vương gia, lại dám làm như thế! Giết hắn cũng chỉ là việc nhỏ thế nhưng tâm tư của bọn họ quá mức thâm trầm, việc này còn đáng sợ hơn nữa, bọn họ có khả năng sẽ cấu kết với đám người của thế giới một bờ khác kia, đúng là một đám ma quỷ, bại hoại! Chẳng tráng ở trong nơi tu luyện chung cực, khi Quạ đen nhắc tới thế gia Trường Sinh thì lại phát ra tiếng cười chói tai như thế, là nó không muốn nói ra sự dơ bẩn cùng với bí mật cho người khác biết. Thế gia Trường Sinh, mỗi nhà đều quá huy hoàng, óng ánh tới cực điểm thế nhưng ai lại nghĩ tới sẽ có mấy nhà mang tâm tư như vậy chứ, khiến người khác không rét mà run. "Ồ, đừng nên kích động, tỉnh táo một chút đi." Ông lão đầy nếp nhăn kia cười ha hả chẳng chút tức giận nào, dù cho có bị mắng là bại hoại thì cũng rất bình tĩnh, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi quá thuần phác mà, thế giới này không thể nào cứ trắng và đen mang đi nói chuyện được đâu, có rất nhiều điều u ám đen tối xen giữa hai thứ này, đyaa mới thật sự là sắc thái của thế giới." "Tổ chim bị lật thì trứng sẽ rớt hết, nếu như các ông cho rằng mình có thể trường tồn mãi mãi thế nhưng sinh linh của thế giới một bờ khác sẽ chấp nhận ư, sẽ có một ngày bọn họ sẽ diệt trừ các ông!"Thạch Hạo quát lớn. "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, thế giới này còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của ngươi nhiều, cửu Thiên thập Địa này không chỉ có mỗi thế gia Trường Sinh chúng ta đâu, cũng không phải là kết quả sống sót vượt qua trong cuộc tử chiến gian nan đó, mức độ phức tạp hơn xa ngươi tưởng tượng đó." Ông lão này cười híp mắt thế nhưng lại khiến người khác cảm giác được vẻ thâm độc cùng lạnh giá, tựa như là một con rắn độc già nua. "Nói nhiều làm chi mất công, sớm nên diệt hắn đi ạ, không cần thiết phải nói rõ mọi chuyện đâu!" Vương Mãng Long lên tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ oán hận và tàn độc. Bởi vì hắn biết, một khi giết chết Thạch Hạo thì trong thời gian ngắn sẽ không ai biết, nhưng sớm muộn một ngày cũng sẽ bị chí cường giả hiểu rõ, tới lúc đó hắn chắc chắn phải chết, sẽ trở thành kẻ thế mạng. Đây là một hành động cực khổ, lấy mạng sống để đánh đổi, vì lẽ đó hắn mới hận Thạch Hạo thấu xương, dù cho bọn họ chủ động tới giết đối phương đi chăng nữa nhưng đều đẩy mọi tội lỗi lên trên đầu Thạch Hạo. "Vẫn kích động như vậy, không có chút tiến bộ nào cả." Ông lão có chút bất mãn liếc Vương Mãng Long một cái, rốt cuộc cũng biết vì sao tộc nhân lại chọn hắn để hi sinh. Còn bản thân lão thì không đáng để nói chuyện sinh tử, bởi vì tuổi thọ đã cọn, nửa năm một năm thì cũng sẽ tọa hóa rồi, sớm đã sống đủ nên cũng không hề sợ hãi trước cái chết. "Lấy ra đi!" Hắn không còn khách khí như lúc nãy nữa mà thay vào đó ép Thạch Hạo phải lấy ra, bởi vì hắn biết, đối phương chắc chắn đã đoạt được vật nghịch thiên nào đó rồi. "Đúng là không biết xấu hổ mà, trên đời không ngờ lại còn có người đê tiện bỉ ổi như vầy, vẻ mặt xấu quắc tham tham vừa nãy đều lọt vào mắt của ta hết rồi." Kiến nhỏ tức giận nói. "Ha ha, thiếu chút nữa thì quên mất, ngươi mà không lên tiếng chắc ta cũng quên khuấy đi mất." Nụ cười của ông lão có chút lạnh và nhìn chằm chằm Thiên Giác nghĩ trên đầu vai của Thạch Hạo, nói: "Là chủng tộc quý báu cỡ nào chứ, có vô vàn sắc thái truyền kỳ, được mệnh danh là một trong những dòng máu mạnh mẽ nhất, Máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất, đúng là khiến người trông ngóng mà. Đạt được ngươi thì coi như sẽ vượt qua được mọi thứ, Vương gia ta sau này sẽ có thêm một con Thiên Giác nghĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp bảo huyết vô thượng, con cháu sau này sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật thuộc cấp cao thủ." Nghe tới những lời nói tham lam như vầy khiến Thiên Giác nghĩ tức giận tới mức run rẩy, ngọn lửa giận bùng cháy, kẻ ngày quá đáng ghét, không ngờ lại nói ra những lời chẳng biết xấu hổ như thế này. "Lão già chết tiệt kia, ông nằm mơ đó hả! Ta nghi ngờ, trận chiến vào những năm cuối Tiên cổ kia, sở dĩ thế giới này bị hủy diệt chắc chắn là do đám người các ông đã gây nên tác hại nào đó, sự tham lam tuyệt đối sẽ đẩy con người ta làm nên bất kỳ chuyện buồn nôn nào." Kiến nhỏ với giọng căm hận nói. "Quá ngây thơ, những chuyện này không thích hợp để nói với ngươi đâu." Ông lão này cũng không có nhiều lời với nó mà nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ngươi chính là người đầu tiên bước ra từ dưới Tiên phủ của Thư viện Thiên Thần, tiếp đó là vội vàng chạy tới Bắc Hải này, chứng tỏ nơi đây có thứ còn quan trọng hơn nữa, giao ra đây đi." Tới giờ phút này thì không cần phải che giấu gì nữa, lời nói lạnh lẽo, biểu hiện xấu xa, chính xác, là muốn ép Thạch Hạo giao ra thứ mà mình đã chiếm được! "Cút!" Thạch Hạo chỉ nói một câu như thế, bởi vì hắn cảm thấy người này quá bỉ ổi và đáng ghét, uống phí khi là sinh linh của giới này, nội tình của gia tộc này sớm đã thối rửa rồi. Có thể nói, thế gia Trường Sinh đáng sợ như vầy không xứng sở hữu sự huy hoàng, bọn họ chính là cái u ác tính kinh khủng nhất. "Thật sự là ta không thể hiểu được, vì sao mấy người như Đại trưởng lão lại không liên thủ tiêu diệt các gia tôc như ông chứ!" Thạch Hạo kìm nén cơn tức giận trong lòng. "Ta đã nói rồi, thế giới này không chỉ có hai màu trắng và đen, giữa trắng và đen thì sẽ càng đen tối u ám hơn nữa, làm người nếu nhìn nhận quá thẳng thắn thì cả thế gian sẽ không buông tha đâu." Ông lão thản nhiên nói, tiếp đó dùng giọng điệu dạy dỗ nói: "Kỳ thực ngươi cũng nghĩ hơi quá, bộ tộc ta cũng không hề liên thủ với dị vực, năm xưa để vượt qua được giai đoạn đó thì cũng chỉ thỏa thuận được một vào điều kiện mà thôi." Dựa theo lời của hắn nói thì Vương gia vẫn không hề vượt qua giới hạn kia! Thạch Hạo từng nghe nói, năm xưa có một vào thế gia Trường Sinh không hề giúp bên nào cả, bọn họ ký kết khế ước bất hủ, có thể năm xưa Vương gia chính là một trong những bộ tộc như vậy. "Được rồi, ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt của các ông nữa!" Thạch Hạo lạnh giọng nói. "Nhãi con, ngươi còn bày đặt sĩ diện với ta nữa à, giao vật đã chiếm được ra đây đi, nếu không ta sẽ khiến các ngươi sống dở chết dở đó!" Vào lúc này thì ông lão đã trở mặt, hông còn kiên trì như trướcn ữa. "Sớm nên như vậy thì hơn, khách khí nể nang với hắn làm gì chứ, cứ trấn áp ngay và luôn, con rất muốn một cước đạp thẳng lên trên mặt của hắn, và cũng muốn nhìn bộ dáng nằm rạp trên mặt đất của hắn." Vương Mãng Long lên tiếng, lúc trước khi ở Thư viện Thiên Thần thì hắn đã bị Thạch Hạo vung tát đánh cho nát vụn cả hàm răng, cho nên hận thấu xương đối phương. Có thể vì lần động này mà hắn sẽ chết đi, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, tất nhiên sẽ vô cùng cừu hận. Vẻ mặt của ông lão u ám ép sát về trước, thế nhưng lại cẩn thận từng li từng tí một, không phải lo lắng về thực lực cả Thạch Hạo mà là sợ hắn cương quyết quá mất mà hủy đi thứ đã đoạt được. Nếu như là kinh văn vô thượng hoặc là những đạo thư cổ đại, những thứ đó rất có thể sẽ biến mất cùng với việc tự bạo của thiếu niên này thì cái được không bù cho cái mất. Vì lẽ đó, từ khi bắt đầu cho tới hiện giờ hắn vẫn luôn chuyện trò với Thạch Hạo, tận lực ổn định lại tâm lý của thiếu niên này. Hắn đã âm thầm thi pháp, vùng hư không này trở nên mơ hồ và mờ ảo, sương mù bốc nghi ngút, khu vực vực ngoại này đã bị giam cầm! "Ha ha, người trẻ tuổi, thực ra ngươi có thể chết trong vẻ quang vinh, giao đồ vật ra đây thì ta sẽ không dằn vặt ngươi đâu." Ông lão mỉm cười nói, tát cả tựa như đều nằm trong bàn tay của mình vậy. "Ông muốn biết ta chiếm được thứ gì không? Bất Diệt kinh!" Thạch Hạo nói thẳng ra tên bộ kinh văn này. Rầm! Hư không tựa như có một tia chớp xẹt qua, một già một trẻ đứng đối diện đều hóa đá và rồi run rẩy, đó là sự kích động, ánh mắt nóng bỏng vô cùng, tràn ngập ánh sáng tham lam. "Giao ra đây!" Vương Mãng Long gầm nhẹ. "Chư vị, nếu các vị không ra thì bộ kinh văn này hơn nửa sẽ đổi chủ đó, sẽ trở thành học thuật trấn tộc của Vương gia đó nghe!" Thạch Hạo nhìn về nơi xa nói. "Hả?" Ông lão thất kinh, thế nhưng khi cẩn thận quan sát thì cũng không hề xuất hiện điều gì. "Vậy luôn à, không ra luôn, vậy thì kinh văn khó giữ lại được rồi." Thạch Hạo nói, hắn cũng không biết có ai ở đây nữa hay không mà chỉ là đánh cược, cho rằng nếu người của Vương gia tới thì rất có thể còn có những thế gia khác đi theo. "Nhãi con, bớt múa lưỡi đi, giao kinh văn ra đây, nếu không ta sẽ khiến người sống không bằng chết!" Ánh mắt của ông lão thuộc Vương gia trở nên nham hiểm, rủ bỏ mọi lớp ngụy trang. "Đúng là thứ không biết sống chết, còn muốn lừa gạt chúng ta à, ngươi quá ngây thơ đó, lúc này ai có thể tới cứu ngươi chứ!" Vương Mãng Long cười khẩy. Bỗng nhiên hư không chợt run rẩy tựa như có một gơn sóng đang khuếch tán, có người đang mạnh mẽ cưỡng ép hư không đã bị ông lão Vương gia kia giam cầm, khiến cho cấm chế nơi này tan rã. Một người mặc ngân bào xuất hiện, cả người toát ra ánh bạc, khuôn mặt cũng được khôi giáp màu bạc bao trùm, thậm chí ngay cả con mắt cũng không hề lộ ra ngoài, khí tức mạnh mẽ, hắn đột ngột xuất hiện. "Vì Bất Diệt kinh, bản tọa cũng không thể nào ngồi yên được." Bỗng nhiên, từ một hướng khác cũng có người lên tiếng, một người được khói đen bao phủ từ từ bướ tới. Tiếp đó lại có một luồng ánh sáng xanh lục mờ ảo bao quanh lấy một sinh linh đầy mạnh mẽ xuất hiện. Vào lúc này, trước sau xuất hiện ba đại cao thủ thế nhưng cũng không phải cùng chung một nhà, mà là đối lâp lẫn nhau, tất cả đều hiện thân vì nghe được chữ bất Diệt kinh! Sắc mặt của ông lão Vương gia rất khó coi, hắn không nghĩ rằng lại có ba nhân vật đáng sợ đang âm thầm quan sát, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, quả thật là quá sơ ý. "Ta chỉ cần kinh văn, người không muốn." Người được giáp trụ màu bạc bao bọc nói. "Y chang!" "Ta cũng vậy!" Hai cường giả còn lại cũng như thế, đều tới vì kinh văn. "Ba vị đạo hữu, chuyện này thì rất dễ thương lượng, chúng ta có thể sao chép bộ kinh văn này làm bốn phần, mỗi người một phần, vậy người sẽ do ta giết!" Ông lão của Vương gia nói. Ba đại cao thủ trầm mặc không hề mở miệng. Ông lão của Vương gia lập tức cười ha hả, nói: "Thế thì quyết vậy đi!" Sau đó hắn chợt xoay người nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Nhãi con, chính ngươi tự rước lấy phiền phức, ta sẽ không để ngươi chết trong sung sướng đâu!" "Huyền tổ, hãy tóm gọn hắn lại, con muốn từ từ dằn vặt hắn!" Vương Mãng Long nóng lòng muốn rửa hận, ước ao có thể một cước đạp Thạch Hạo ở dưới chân mình. Thạch Hạo vẫn bình tĩnh như trước rồi nhìn về mấy người này, hắn chẳng hề để ý tới một gài một trẻ của Vương gia này mà mở miệng về ba đại cao thủ kia, nói: "Nguyên Thanh có tới không thế, tốt nhất là nên ở đây, nếu không sẽ khiến ta thất vọng đó!" Hả? Mọi người đều ngẩn ra và rồi cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao Hoang lại trấn định như thế chứ, lại còn làm ra bộ dáng không chút sợ hãi nào. Gay go! Bọn họ cảm thấy sự tình có gì đó sai sai!