Lúc trước Thẩm Tiếu nói hắn không thích chơi đùa cùng với đám con cháu quý tộc như Dương nhị công tử này, kỳ thật Hàn Nghệ cũng rất không thích, bữa tiệc này tuy rằng hết sức phong phú, thức ăn cũng vô cùng ngon, nhưng Hàn Nghệ ăn vào lại thấy vô vị, mấu chốt vẫn là quá câu thúc rồi, hoàn toàn không thể thả lỏng được, không phải là kiểu dân giang hồ bọn họ thích. Cũng may Dương lão phu nhân ăn ít, bữa cơm này cũng không ăn hết bao lâu. Vừa tan tiệc, Hàn Nghệ liền vội vàng tiến đến sảnh bên, hy vọng có thể đuổi kịp hiệp sau, vừa rồi hắn cũng không uống bao nhiêu rượu, nhưng nào biết, lúc hắn đi đến sảnh bên, tiệc bên này đã tan rồi. Không phải chứ! Sớm như vậy tiệc đã tan rồi? Dân giang hồ đã hẹn không say không về đâu rồi? Hàn Nghệ rất là thất vọng. "Ồ? Hàn tiểu ca, ngươi sao lại ở đây?" Chợt nghe một người nói. Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, đúng là Dương Triển Phi, ho nhẹ một tiếng nói: "Là như vậy, ta vốn định đến từ biệt Nhị công tử, nhưng không ngờ các ngươi tan tiệc còn sớm hơn." Hắn đương nhiên sẽ không nói chính mình tới uống rượu góp vui. Dương Triển Phi thở dài: "Đáng ra sẽ không tan tiệc sớm như vậy đâu, chỉ có điều đột nhiên xảy ra chút việc, mất hết cả hứng." Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì vậy?" Lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận, ngươi xảy ra chuyện, mắc mớ gì tới ta, ta nhiều lời này làm gì, liền vội vàng bổ sung nói: "Thật có lỗi, ta không nên hỏi nhiều, Nhị công tử không nói cho ta cũng không sao." Nghĩ thầm trong lòng, quả thật mất bò mới lo làm chuồng, hi vọng không muộn. Dương Triển Phi nói: "Việc này ngươi cũng biết đấy, ta hôm qua chả phải đã phái người đi báo cho Tào Hùng lập tức bắt giữ Từ Mãnh và Vương Hưng sao?" Hàn Nghệ cau mày nói: "Không phải là bọn họ đều chạy rồi chứ?" Dương Triển Phi nói: "Thật ra đã bắt được Vương Hưng, chỉ là Từ Mãnh rất giảo hoạt, Tào Hùng chỉ hơi lộ ra một chút manh mối, liền bị gã phát hiện, kết quả khiến gã trốn thoát rồi." Không phải chứ, việc nhỏ này ngươi cũng không xử lý được, ngươi còn ngại kẻ thù của ta không đủ nhiều sao, nếu chẳng may Từ Mãnh biết kế hoạch này là từ ta mà ra, vậy chẳng phải sẽ tới tìm ta báo thù sao! Trong lòng Hàn Nghệ rất là buồn bực. Dương Triển Phi dường như nhìn ra lo lắng trong lòng Hàn Nghệ, cười nói: "Ngươi có thể yên tâm, gã chạy không được bao xa, không cần mấy ngày, ta sẽ bắt được gã thôi." Ngươi nói đơn giản nhỉ, hiện giờ Bồ Tát vàng đã tìm trở về rồi, một con cá lọt lưới đối với ngươi mà nói, đương nhiên không là gì, dù sao Từ Mãnh cũng không dám tới tìm ngươi báo thù, nhưng đối với ta lại là uy hiếp lớn. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng việc đã đến nước này, Hàn Nghệ cũng không nói thêm cái gì, cười gật gật đầu, lại chắp tay nói: "Nhị công tử, bây giờ cũng không còn sớm, ta phải trở về rồi." Dương Triển Phi nói: "Trở về làm gì, ở thêm vài ngày đi." Hàn Nghệ nói: "Ta đã rất lâu chưa trở về nhà rồi, trong nhà còn có thê tử, thời gian còn dài, chỉ sợ Nhị công tử chê ta quấy rầy thôi." "Làm sao có chuyện đó." Dương Triển Phi cười nói: "Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến, cửa chính Dương phủ ta luôn luôn mở rộng cho ngươi." "Nhất định, nhất định." Hàn Nghệ chắp tay, sau đó liền cáo từ. Trước khi đi, Dương lão phu nhân đưa cho hắn một cây thất huyền cầm, đây không cần nhìn cũng biết chắc là hàng cao cấp, cho nên Hàn Nghệ cũng không có xem, đeo trên lưng liền đi ra ngoài. Ra ngoài Dương phủ, hắn thở dài một hơi, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng đã giải quyết xong." Khẩu khí này vừa buông lỏng, hắn đột nhiên giật mình nhảy dựng, kỳ quái, ta làm sao có ý nghĩ này, trước kia ta làm xong nhiệm vụ, đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, kiểu gì cũng phải gọi mấy mỹ nữ vui vui vẻ vẻ, không bao giờ cảm thấy mỏi mệt, hơn nữa cả quá trình vừa qua ta đều không có chút nào hứng thú, dường như đang làm việc công, đây rốt cuộc là làm sao? "Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca, xin dừng bước." Cứ thế đi tới, chợt nghe hình như có người đang gọi hắn, vừa quay đầu nhìn lại, bất giác hơi cảm thấy kinh ngạc, người đến kia là Trương Tam Nhi. "Hàn tiểu ca, ngươi cuối cùng đi ra rồi, quả thật để cho ta đợi thật lâu đó!" Trương Tam Nhi đi tới trước mặt Hàn Nghệ, vẻ mặt cười nịnh nói. Gã là một trong số ít người biết Hàn Nghệ tham dự nhiệm vụ lần này, nhưng gã không biết Hàn Nghệ chính là người vạch ra toàn bộ kế hoạch đằng sau, tưởng là Hàn Nghệ giống gã, chỉ là một cao thủ đánh bạc. Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Ngươi chờ ta làm gì?" Trương Tam Nhi đột nhiên quỳ một chân trên đất, vẻ mặt thành khẩn nói: "Tiểu Tam bất tài, mong Hàn tiểu ca có thể thu ta làm đồ đệ." Hàn Nghệ giật mình, may mà chỉ là bái sư, nếu đây là lời cầu hôn..., Hàn Nghệ kiểu gì cũng phải một cước đá bay, nói: "Ngươi làm cái gì vậy, mau mau đứng lên." Trương Tam Nhi nói: "Hàn tiểu ca nếu không đáp ứng ta, ta sẽ không đứng dậy." Tên vô lại này, dám chơi trò này với ta, Hàn Nghệ cười dài nói: "Vậy ngươi cứ ở đây quỳ đi, ta cũng không tin ngươi không chịu đứng dậy." Nói xong, hắn cứ tiếp tục đi về phía trước. "Đợi một chút." Trương Tam Nhi vội vàng đứng dậy đuổi tới, vẻ mặt xấu hổ, lại nói: "Hàn tiểu ca, cầu xin ngươi, ngươi hãy thu ta làm đồ đệ đi." Hàn Nghệ ngừng lại, nói: "Ngươi có phải muốn học ta thủ đoạn chơi phiên quán kia không?" Trương Tam Nhi ra sức gật đầu, gã chưa bao giờ gặp qua người giỏi như vậy, muốn ra gì là ra đó, nếu học được một chiêu nửa thức, vậy chả phải là thắng sạch tất cả các sòng bạc rồi. Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói : "Ngươi lớn tuổi hơn ta, vậy ta gọi ngươi một tiếng Trương ca nhé. Trương ca này, ta tưởng sau khi trải qua chuyện này, ngươi nhất định sẽ bỏ đánh bạc, nào biết ngươi còn nghiện nặng thêm. Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta nếu muốn thắng tiền của ngươi quả thực rất dễ dàng, mà cũng có khối người lợi hại hơn ta, cho dù ngươi học được thủ đoạn này của ta, ngày khác ngươi gặp phải cao thủ, vẫn sẽ thất bại thảm hại, 10 kẻ đánh bạc thì có 9 kẻ lừa gạt, nếu ngươi vẫn không hối cải..., vậy Lưu Tuấn chính là kết cục của ngươi, sớm muộn sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ đi lên con đường của gã, Lưu Tuấn không những hại chính mình, mà còn hại hơn 90 mạng người, bao gồm người thân của gã, những người đó đều là vô tội đó!" Trương Tam Nhi nghe thế ngẩn ra, gã vừa rồi chỉ là muốn học Hàn Nghệ thủ đoạn lừa lọc, lại không ngờ tới những điều này, không khỏi xấu hổ không thôi, đây đối với gã mà nói, thật là một giáo huấn rất tốt, thủ đoạn Hàn Nghệ bày ra, nói cho gã biết một đạo lý rất bình thường, đó chính là 10 kẻ đánh bạc thì có 9 kẻ lừa gạt, nếu gã đụng phải Hàn Nghệ, xác định sẽ thua tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra, mà tấm gương Lưu Tuấn cũng nói cho gã biết, điểm cuối của dân cờ bạc nhất định là một bi kịch. Tin rằng trên đời không có giáo trình giảng dạy về phản diện nào tốt hơn lần này rồi. Hàn Nghệ tuy rằng tiếp xúc không nhiều với Trương Tam Nhi, nhưng ấn tượng đối với gã cũng rất tốt, thực ra Trương Tam Nhi là một người rất tốt, lạc quan hướng về phía trước, đối với người nhiệt tình, luôn cười ha hả, thiết nghĩ cũng không xấu, chỉ là yêu đánh bạc, nên cố tình muốn giúp gã một chút, lại nói: "Trương ca, ngươi còn không có lập gia đình nhỉ?" Trương Tam Nhi ngẩn người, lập tức gật đầu. Hàn Nghệ thở dài: "Đừng đi đánh bạc nữa, cầm số tiền này tìm một cô gái tốt, thành gia lập nghiệp đi. Ta sẽ không dạy ngươi bất kỳ thủ đoạn bài bạc gì đâu, bởi vì như vậy chính là hại ngươi." Người tham gia lần này, Dương gia đều cảm tạ hậu hĩnh, tiền chắc chắn cũng không ít. Hàn Nghệ mới bao tuổi, cũng đã lập gia đình rồi, tuy rằng đến nay vẫn là xử nam, còn Trương Tam Nhi lớn rồi, cũng sắp 30 tuổi, dùng ngôn từ của đời sau mà nói, chính là một lão FA, nghĩ đến tình cảnh những năm này cô đơn lẻ loi một người, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền. Nhưng khi Trương Tam Nhi ngẩng đầu, muốn nói cám ơn với Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đã đi xa rồi. Hắn thật không phải là một người muốn hướng thiện người khác, bởi vì hắn không quá thích trói buộc người khác, dạy bảo người ta cái này là đúng, cái kia là sai, cho nên hắn có thể nói một câu kia, đã vô cùng hiếm có rồi. Nhưng không đi được bao lâu, lại nghe phía sau có người hô: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ" Hàn Nghệ xoay đầu lại, kinh ngạc nói: "Dương cô nương?" Người đến là Dương Phi Tuyết, nàng chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, hơi có chút thở gấp, khuôn mặt trái xoan hồng hồng, liếc nhìn Hàn Nghệ, lại không nói gì. Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Có chuyện gì không?" Dương Phi Tuyết ngưng mắt nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ta hỏi ngươi, chuyện Vương gia rốt cuộc có phải là ngươi làm hay không?" "Không phải." "Thật sao?" "Thật đó." Hai người dường như chơi trò hỏi nhanh đáp nhanh. Dương Phi Tuyết lại không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm Hàn Nghệ. Hàn Nghệ cũng phi thường bình tĩnh nhìn nàng. Dương Phi Tuyết đột nhiên cười khúc khích, nói: "Tuy ta biết rõ ngươi đang lừa gạt ta, nhưng ta tin tưởng ngươi." Lời này nghe có chút quái quái, Hàn Nghệ không có lên tiếng. Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, lại nói: "Nhưng đây là lần cuối cùng, sau này nếu như ngươi lại gạt ta nữa, ta sẽ không tha cho ngươi." Hàn Nghệ vẫn không có lên tiếng, chỉ là kinh ngạc nhìn Dương Phi Tuyết, thầm nghĩ, cô gái ngốc nhà ngươi, không khỏi quá coi thường ta, một chút mánh khóe này, cũng muốn ta mắc mưu, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Hiển nhiên, lời này Hàn Nghệ trả lời thế nào đều sai cả. Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ chết sống không mắc mưu, cảm giác thất bại tự nhiên bộc phát, nói: "Ngươi thật sự là mất hứng, luôn thích gạt người, nhưng lại không để cho người khác lừa ngươi, quá không công bằng." Cái này... Hàn Nghệ thật ra muốn phản bác nàng, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào. Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ vẫn không nói lời nào, nói: "Ngươi chớ đắc ý, nói cho ngươi biết, sau này ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi nếu còn dám gạt người, hừ hừ! Ta nhất định sẽ vạch trần lời lừa bịp của ngươi." Móa! Đây chả phải là muốn đoạn đường tài lộc của ta sao. Hàn Nghệ rốt cục nhịn không được: "Dương cô nương, cô hà tất phải làm vậy chứ?" Dương Phi Tuyết nói: "Thế nào? Ngươi vẫn định tiếp tục gạt người thật sao?" Ta thật sự còn muốn tiếp tục đi gạt người sao? Hàn Nghệ hơi nhíu mày, không khỏi tự hỏi trong lòng. "Ta... ta cũng không có nói như vậy." Dương Phi Tuyết đột nhiên nghiêm túc nói: "Hàn Nghệ, tuy rằng ngươi rất thông minh, nhưng gạt người chung quy là tà đạo, hiện giờ cha ta đã bỏ qua chuyện cũ, ngươi sao không nhân cơ hội cải tà quy chánh, đến Dương phủ ta, chỉ bằng tài trí của ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ tiền đồ vô lượng." "Cải tà quy chánh?" Hàn Nghệ hơi muốn cười, chính mình vừa mới khuyên người ta cải tà quy chánh, lúc này đã bị người khác khuyên cải tà quy chánh rồi, nói: "Nếu như ta là tà, vậy bọn Cửu Đăng, Từ Mãnh chính là nhân sĩ chính phái rồi." Dương Phi Tuyết nhất thời từ ngữ nghèo nàn, nói: "Ta cũng không có ý này, ta chỉ là hy vọng ngươi đừng bỏ qua cơ hội này." Hàn Nghệ cười nói: "Dương cô nương xin yên tâm, ta nhất định sẽ suy nghĩ kĩ." Lúc này, chỉ thấy hai gã hộ vệ đẩy một chiếc xe tới, trên xe bày một cái rương lớn "Đây là cái gì?" Hàn Nghệ hiếu kỳ nói. Dương Phi Tuyết nói: "Đây đều là một ít vải vóc tốt, bà nội ta nói cho ngươi lấy về cho thê tử làm vài bộ xiêm y tốt." Nói rồi, nàng tay trắng nõn nà vung lên: "Đi thôi." "Vâng." Dương Phi Tuyết căn bản không chừa cơ hội cho Hàn Nghệ khéo léo từ chối, dẫn theo hai gã hộ vệ đi về, nhưng đi đến một nửa, nàng xoay người lại, ngoái đầu nhìn lại, tự nhiên cười, răng trắng tinh hiện ra, quả nhiên là kiều diễm vô cùng: "Hàn Nghệ, mặc dù ngươi không muốn đến Dương phủ làm việc, cũng có thể tới tìm ta vui đùa, ta coi ngươi như bằng hữu." "Hả? Ờ." Đôi mắt cười này của Dương Phi Tuyết, thật sự là rất động lòng người, khiến cho nội tâm Hàn Nghệ không khỏi dao động thình thịch, hắn chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng không phải thái giám, sắc đẹp đối với hắn vẫn rất có sức hấp dẫn, thầm nghĩ, nàng không phải là quyến rũ ta đó chứ? Tiền tài không nhúc nhích được ta, liền đổi sang dùng sắc đẹp? Không thể không nói một câu, đây quả thật là một ý tưởng hay đó. Ai da, nghĩ đi đâu rồi, sau này vẫn là đừng đến tìm nàng thì hơn, dù sao mình cũng xuất sắc như vậy, rất khó cam đoan nàng ta không có cảm tình với mình. Tiêu Vân còn dễ nói, dù sao cũng là cùng một tầng lớp, nếu Dương Phi Tuyết muốn gả cho mình, mình không đồng ý chẳng phải là chỉ có đường chết sao, thôi, chuồn, khẩn trương chuồn ngay! Không thể không nói một câu, Hàn Nghệ có chút nghĩ nhiều rồi.