"Hàn đại ca, tại sao huynh phải làm như vậy?" Hùng Đệ miệng đầy dầu mỡ, mở to đôi mắt nhỏ, dùng đôi mắt ngốc manh nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ bị bộ dáng của tiểu mập mạp này khiến cho vui vẻ, nói: "Mời người uống rượu, chính là việc vui vẻ, cần gì phải có lý do? Nếu như đệ cao hứng, đệ cũng có thể mời người khác uống rượu mà." Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận, chính hắn tiêu tiền như nước đã quen, đời này chỉ sợ là thay đổi không được, nhưng đây chung quy không phải một thói quen tốt, nếu chẳng may Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng trở nên giống mình, vậy cũng chưa chắc là một chuyện tốt, dù sao truyền thống cần kiệm của Trung Quốc mới là mỹ đức, thế là nói tiếp: "Đương nhiên, nếu đệ cảm thấy không cần thiết, vậy cũng không sai, tiền là của đệ, dùng như thế nào, hoàn toàn là do đệ định đoạt." "Vâng." Kỳ thực nếu Hàn Nghệ không thêm vào câu sau, Hùng Đệ cũng vẫn sẽ như thế, bởi vì nó thiên tính hồn nhiên, mời hay không mời, tự nhiên là dựa vào ý nghĩ của chính mình, sẽ không chịu người khác ảnh hưởng. Chợt nghe thấy bên ngoài hành lang có người nói: "Ài, ngươi có biết người vừa nãy là ai không?" Lại có một người nói: "Người đó có phải Thẩm Tiếu không?" "Ừ, Thẩm gia này tự nhiên xuất hiện một tên phá gia chi tử như thế, cũng thực sự là bất hạnh a!" "Chuyện này đã là gì, năm ngoái Thẩm Tiếu còn giúp một nữ nhân che mặt, trả cho Vương gia 20 quan tiền." "20 quan? Nhiều như vậy? Hẳn là hắn ái mộ nữ nhân kia a?" "Ngươi cũng cả nghĩ quá rồi, tuy rằng Thẩm Tiếu phá gia, thế nhưng rất được nữ nhân yêu thích, bên người cũng chưa bao giờ thiếu nữ nhân, ai cũng không biết tại sao hắn làm thế. Đúng rồi, hắn còn tặng người phụ nữ kia 10 quan tiền, suýt chút nữa khiến Thẩm lão gia tử tức chết, lúc đó ta với cha ta còn đến thăm Thẩm lão gia tử mà." "Ha ha, Thẩm lão gia tử còn không bị hắn khiến cho tức chết, cũng xem như là mạng lớn." "Ai mà biết được, ta thấy không lâu nữa đâu, gia sản của Thẩm gia sẽ bị hắn phá cho không còn một mống." "Đừng nói nữa, hắn đến đấy." Lại nghe được một tiếng nói sang sảng:"Ơ! Hai vị ca ca, sao lại đi nhanh thế!" "Thẩm Tiếu, vừa nãy ngươi lại làm một việc thiện lớn nha!" Trong lời nói, đều là ý trào phúng. "Một con vịt quay mà thôi, không đáng gì cả." "Cũng đúng, đối với ngươi mà nói, xác thực là không đáng kể, tốt lắm, chúng ta trước hết cáo từ." "Nhị vị ca ca đi thong thả." Phá gia chi tử? Hàn Nghệ nghe được chỉ cảm thấy có chút buồn cười, thầm nghĩ, người ta phá tiền của nhà mình, có gì không thể. Trong chốc lát, một vị công tử mặt trắng đột nhiên xuất hiện trong khoang riêng của Hàn Nghệ, hắn hướng về Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tại hạ Thẩm Tiếu, chính là thiếu đông chủ của tửu lâu này, ba vị khách quan thoả mãn với thức ăn của tiểu điếm chứ?" "Thoả mãn, thoả mãn, vịt quay của các ngươi quả là danh xứng với thực." Hàn Nghệ chưa nói, Hùng Đệ trái lại trả lời trước tiên, bất quá khi nó nói chuyện, trong miệng còn ngậm một cái cổ vịt, lời nói đúng là mơ hồ không rõ. Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tại hạ Hàn Nghệ, Thẩm công tử mời ngồi." Thẩm Tiếu thực sự có ý ngồi xuống, nhưng lại sợ Hàn Nghệ chỉ là khách sáo với hắn, vì vậy nói: "Tại hạ mạo muội đến đây, lại là lần đầu gặp mặt, không quấy rầy ba vị chứ." Hàn Nghệ sao không nghe ra hắn đang thăm dò chính mình, ha ha nói: "Chúng ta đã là lần thứ hai gặp mặt rồi." Thẩm Tiếu nói: "Ồ? Không biết chúng ta đã từng gặp qua ở đâu?" Hàn Nghệ chỉ tay về phía cửa sổ, nói: "Vừa nãy lúc ngươi ở dưới lầu, không phải đã gặp mặt một lần rồi sao." Thẩm Tiếu sững sờ, lập tức gật đầu cười nói: "Lời ấy rất hay, lời ấy rất hay." Hàn Nghệ lại nói: "Lần thứ nhất cũng tốt, lần thứ hai cũng được, gặp lại chính là duyên phận, không uống mấy chén, vậy thì chính là có lỗi với duyên phận này." "Thực không dám giấu giếm, tại hạ cũng muốn uống mấy chén với các hạ, ta đây nếu từ chối thì bất kính rồi." Nói xong, hắn liền ngồi xuống. Hàn Nghệ chỉ vào Hùng Đệ nói: "Đây là Hùng Đệ." Lại chỉ về Tiểu Dã nói: "Vị này gọi là Tiểu Dã." Hùng Đệ ngoan ngoãn nói: "Chào Thẩm đại ca, gọi ta Tiểu Béo là được rồi." Tiểu Dã gật gật đầu. Hàn Nghệ thấp giọng nói: "Tiểu Dã không biết nói chuyện." Thẩm Tiếu sững sờ, lập tức chắp tay nói: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Hàn Nghệ một tay chặn lại, nói: "Ta phiền nhất là những lời này, uống chén rượu còn phải hoa tay múa chân, quá phiền phức, chúng ta cũng không phải quý nhân gì, chỉ là tục nhân, không cần cái trò này, không cần cái trò này." Thẩm Tiếu nhất thời trong mắt sáng ngời, ha ha nói: "Lời ấy của Hàn huynh thật là hợp ý ta, thực không dám giấu giếm, ta cũng rất chán ghét những lễ tiết rườm rà này, thế nhưng ông nội ta luôn nói ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, dần dà, ngược lại cũng học được ba phần tục khí, Hàn huynh chớ trách, Hàn huynh chớ trách." "Có trách hay không, trước tiên cạn ba chén lại nói." Hàn Nghệ đang lo không có ai uống rượu cùng hắn, tuy chỉ là lần thứ nhất gặp mặt Thẩm Tiếu, nhưng cũng thấy Thẩm Tiếu khá hợp khẩu vị của mình, rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, vội vàng rót cho Thẩm Tiếu một chén rượu. Lại không biết động tác này cũng rất hợp khẩu vị của Thẩm Tiếu, chỉ thấy hắn nói: "Khỏi nói ba chén, chính là ba trăm chén ta cũng tiếp tới cùng." Liền nâng chén lại nói: "Đến đến đến, ta trước tiên kính ba vị một chén." Hùng Đệ vội vàng thả xuống miếng thịt trong miệng, cầm chén rượu lên, Tiểu Dã cũng giơ chén lên. Bốn người nâng chén uống một hơi cạn sạch. Rượu chưa xuống bụng, Thẩm Tiếu đã lập tức rót rượu cho ba người, lại giúp mình rót đầy, nói: "Cạn." Hùng Đệ mặt lộ vẻ khiếp sợ, liền nói: "Nếu cứ uống kiểu này, sau đó chắc ta sẽ say ngất ngây mất, ta nặng như vậy, Tiểu Dã cõng ta sẽ rất mệt." Nói xong nó lại hướng về Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, đệ cứ việc uống đi, uống say, ta cõng đệ về." Nguyên lai lần trước ở trong động, Tiểu Dã lấy một ít rượu cho nó uống, đó là lần đầu tiên trong đời nó uống rượu, kết quả uống đến say mèm, chính mình cũng khó chịu cực kỳ, từ đó về sau, không còn dám mê rượu nữa. Đối với chuyện uống rượu, Hàn Nghệ chưa bao giờ ép rượu, bởi vì hắn uống rượu chỉ cầu mọi người đều hài lòng, uống được bao nhiêu thì uống, không uống cũng không có quan hệ gì, đang chuẩn bị mở miệng bảo Hùng Đệ đừng uống, vậy mà Thẩm Tiếu lại giành nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, vậy ngươi cứ uống nước đi, đây là trên bàn rượu, sao có thể không nâng chén, uống chén không cũng được." Hắc, đây không phải là lời thoại của ta sao. Hàn Nghệ nghe thấy thế mỉm cười một tiếng. Hùng Đệ cũng gật đầu cười ha hả nói: "Vậy cũng được." Hắn cũng cảm thấy vị công tử Thẩm Tiếu này có vẻ không giống với những vị công tử ca khác, rất bình dị gần gũi, nhất thời liền sinh ra hảo cảm. Thẩm Tiếu lại nói với Tiểu Dã: "Tiểu Dã, ngươi uống rượu hay uống nước?" Tiểu Dã giơ chén rượu lên, tuổi tác nó tuy nhỏ, tửu lượng ngược lại cũng không nhỏ. Bốn người lại uống một hơi cạn sạch. "Chén thứ ba, chén thứ ba." Thẩm Tiếu lập tức lại rót rượu, mặt đầy hưng phấn. Chén thứ ba xuống bụng, Thẩm Tiếu mới chịu yên tĩnh, lau miêng, hô to một tiếng: "Sảng khoái!" Lại thấy trước mặt bọn hắn có đặt một con vịt quay, còn có mấy dĩa món ăn chiêu bài trong tiệm bọn họ, số lượng này cũng không ít nha, cười nói: "Ba người các ngươi gọi nhiều món ăn như vậy, ăn được hết sao? Chẳng lẽ còn có người đến?" Hàn Nghệ cười nói: "Ăn không hết thì không thể mang về mà, mấu chốt là phải ăn sao cho sảng khoái, nếu uống rượu còn phải lo hết món ăn để nhắm rượu, vậy thì mất hứng, có câu là, gió thổi xác trứng gà, tiền đi người yên vui." Thẩm Tiếu đột nhiên ngây người, qua được chốc lát, y trừng mắt nhìn: "Ngươi. . . ngươi vừa mới nói cái gì?" Hàn Nghệ sững sờ: "Ta nói ăn không hết thì có thể mang về nha, chẳng lẽ không đúng sao?" "Không. . . không phải câu này, là câu sau kìa." "Hả, gió thổi xác trứng gà, tiền đi người yên vui." Hàn Nghệ hỏi: "Có cái gì không đúng sao?" "Cũng không phải, cũng không phải." Thẩm Tiếu tấm tắc vài tiếng: "Câu này thật là thiên cổ diệu luận, cũng có thể nói là khắc hoạ nửa cuộc đời của ta, còn hơn ngàn thơ vạn từ, quả thực quá rõ ràng, quả thực quá rõ ràng nha!" Móa! Đây chính là lời răn của ta nha, ngươi cũng cướp luôn là sao. Hàn Nghệ vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Vậy thì cạn tiếp ba chén." "Ta chính là có ý đó." Ba người lại là liên tục cạn ba chén. Thẩm Tiếu lau miệng, lại nói: "Hàn Nghệ, chỉ bằng câu nói này của ngươi, ngươi vị bằng hữu này ta nhất định kết giao rồi, bữa cơm này ta mời các ngươi." Hàn Nghệ cười nói: "Tiền bữa cơm này của bọn ta cũng không ít đâu!" Thẩm Tiếu chậc lưỡi một tiếng: "Lời này của ngươi ta lại không thích nghe rồi, tiền tài chính là vật ngoại thân, đúng như ngươi vừa nói, tiền đi người yên vui. Xem chừng các ngươi rất thích ăn vịt quay của nhà ta, đợi lát nữa ta lại kêu người biếu cho mỗi người các ngươi một con." Đổ mồ hôi! Đúng thật là một tên phá gia chi tử. Hàn Nghệ chợt cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nói: "Nếu để cho cha của ngươi biết, chỉ sợ sẽ không tha cho ngươi." Thẩm Tiếu cười khà khà nói: "Xác thực không tha cho ta, bất quá nhiều nhất cũng chính là đánh một hồi, cũng không phải lần đầu tiên, không sao, không sao." Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Đã như vậy, vì sao ngươi không khiêm tốn một chút?" Thẩm Tiếu khoát tay một cái nói: "Không nói gạt ngươi, ta biết người ngoài đều nói ta là một tên phá gia chi tử, thế nhưng ta không để ý, chim yến tước sống an phận sao biết chí của thiên nga." Không phải chính là phá gia sao, liên quan gì đến chim yến tước với thiên nga? Hàn Nghệ rất là tò mò nói: "Nguyện nghe cao kiến." Thẩm Tiếu nói: "Cha ta từ nhỏ đã dạy ta, nói cái gì mà đệ nhất lâu này là do tổ tiên của ta sáng lập ra, ta lại là đơn truyền chín đời, nhất định phải bảo vệ gia nghiệp này." Hùng Đệ gật gật đầu nói: "Cha ngươi nói không sai a!" Tiểu Dã cũng gật đầu. "Không đúng!" Thẩm Tiếu lắc đầu một cái, nói: "Kỳ thực bảo ta bảo vệ gia nghiệp này, cũng không phải không được, nhưng các ngươi ngẫm lại mà xem, ta bảo vệ gia nghiệp này, lưu lại cho con trai của ta, con trai của ta lại phải bảo vệ gia nghiệp, lưu lại cho cháu của ta, cứ một đời truyền một đời, tiền này không phải là càng để lâu càng nhiều sao, nhưng lại không có người dùng đến, tiền này lại chẳng có gì đẹp, chồng chất lên còn chiếm diện tích. Ta là sợ hậu nhân của mình không có giác ngộ này, cũng giống như ông nội của ta, chỉ biết trông coi tiền này. Vì lẽ đó ta trước tiên phải tiêu số tiền này đi, cái vấn đề này không phải liền được giải quyết sao, hơn nữa, cái gia nghiệp này không phải cứ nói bảo vệ là có thể bảo vệ được, vạn nhất có cái thiên tai nhân họa, biết đâu lại chẳng còn thứ gì, vậy còn không bằng để cho ta dùng, huống hồ ta cũng không có xài tiền bậy bạ, phàm là việc nên tiêu tiền, ta liền một văn cũng không tiếc, việc không nên tiêu tiền, ta một văn cũng không bỏ ra." Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy thì việc gì mới gọi là việc nên tiêu tiền?" "Chính là những việc mà ta cho rằng nên tiêu tiền." "Ồ . . .thì ra là thế." Hàn Nghệ gật gật đầu, thầm nói, lời này không phải là đánh rắm sao. Thẩm Tiếu đột nhiên kề sát mặt hắn, tràn đầy chờ mong hỏi: "Hàn Nghệ, ngươi cảm thấy lời này của ta là sai sao?" Hàn Nghệ cười gật gật đầu nói: "Nói thật, cá nhân ta cảm thấy là có đạo lý, tiền nha, lúc sống không xài, lúc chết lại không thể mang đi, con cháu tự có phúc của con cháu, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì." Thẩm Tiếu thấy hắn cũng cho là mình có lý, nhất thời thập phần vui vẻ, nói: "Bảo sao ta lại cảm thấy vừa gặp mà đã như quen, ta bình sinh gặp người, không một người tán thành lời nói này của ta, chỉ có Hàn Nghệ ngươi tán đồng, bữa cơm này ta nhất định phải mời ngươi, đến đến đến, cạn tiếp ba chén." Đây là khen hay chê vậy! Ánh mắt Hàn Nghệ đột nhiên lấp loé, thò tay ngăn cản Thẩm Tiếu, nói: "Rượu này trước tiên đừng uống." Thẩm Tiếu kinh ngạc nói: "Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không uống nổi nữa." "Bây giờ vẫn còn sớm." Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Hiện tại vẫn chưa đến đêm, rất rất sớm, nếu như chưa gì đã uống say rồi, vậy thì rất không hay, không phải còn có cả đêm sao." Thẩm Tiếu phất tay nói: "Sáng nay có rượu, sáng nay say, say xong chúng ta lại nói sau a!" Cái đệch, đây không phải lại là câu cửa miệng của ta sao. Hàn Nghệ lại nói: "Thế nhưng bữa cơm này ta cũng đã trả tiền rồi." "Vậy cũng không có vấn đề gì, để lát ta bảo lão Thẩm tiả lại ngươi là được." Thẩm Tiếu không tim không phổi nói. Ngươi phá gia cũng có chút quá đáng nha. Hàn Nghệ tận tình khuyên nhủ nói: "Nếu như thế thì quá vô vị." Thẩm Tiếu xem như đã nghe ra một ít môn đạo rồi, nói: "Vậy thì theo ý của ngươi, phải làm thế nào?" Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Nơi đây chỉ là tạm thời uống thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác lại uống sau, đến lúc đó ngươi mời là được rồi." "Đổi nơi khác?" Thẩm Tiếu nói: "Thế nhưng chỗ uống rượu buổi tối tương đối ít, lại nói những địa phương khác cũng không tốt bằng đệ nhất lâu của ta." Hàn Nghệ nói: "Đây dù sao cũng là tiệm do nhà ngươi mở, ở đây khó tránh khỏi sẽ bị gò bó, vạn nhất cha ngươi chạy tới, vậy thì ta lại thấy lúng túng rồi, ngươi nói có đúng không." Thẩm Tiếu gật gật đầu, ừ một tiếng: "Lời này ngược lại không sai, nếu như cha ta đánh ta ngay trước mặt ngươi, thật đúng là sẽ khiến ngươi lúng túng." Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói: "Cha ngươi muốn đánh ngươi sao?" "Nửa tháng phải đánh ta một lần, vì lẽ đó ta liên tục trốn ở bên ngoài không có trở về, ngày hôm nay vốn là muốn trở về, nhưng không ngờ lại gặp phải các ngươi, cũng chả cần về nữa." Thẩm Tiếu nói xong liền cúi đầu suy nghĩ: "Thế thì buổi tối hơn nửa là phải đi Phố Trì Liễu rồi." "Phố Trì Liễu là nơi nào?" "Chính là thanh lâu a!" Hàn Nghệ ánh mắt chớp lóe, liên tục gật gật đầu nói: "Liền đi nơi đó đi." Thẩm Tiếu sững sờ, chỉ vào Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Thì ra ngươi là muốn đi thanh lâu a!" Hàn Nghệ cũng cười nói: "Đúng là như thế." Hùng Đệ đột nhiên nói: "Hàn đại ca, huynh không phải có thê tử sao!" "Ăn vịt quay của đệ đi." Hàn Nghệ trừng mắt, thằng nhóc béo này tự nhiên lại khiến người ta mất hứng thế không biết. Hùng Đệ le lưỡi một cái, lén lút liếc Tiểu Dã một cái, hai người đều lén lút nở nụ cười. "Cũng tốt, cũng tốt, ta cũng đã lâu không có tới đó rồi." Thẩm Tiếu gật gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu: "Không được, không được." Hàn Nghệ vội la lên: "Vì sao không được?" Thẩm Tiếu một mặt khổ sở nói: "Ngươi là không biết, ta đi Hồ Liễu Nhai luôn luôn không cần dùng tiền, như vậy ta sẽ không thể mời ngươi rồi, chúng ta hay là đổi sang chỗ khác đi."