Tuy rằng trong thời gian ngắn còn không có cách nào thủ tiêu tang vật, thế nhưng Hàn Nghệ cũng không sốt ruột. Dù sao cho dù tìm được đường dây tiêu thụ, hắn cũng không có ý định tuồn ra vào lúc này, dù sao hiện tại vẫn đang trên đầu sóng ngọn gió, hắn cảm thấy tương đối điệu thấp thì tốt hơn. Thấm thoát mấy ngày trôi qua. Trong lúc này, Hàn Nghệ vẫn luôn ở nhà, cực ít đi ra ngoài, mà lúc ở nhà hắn chủ yếu là rèn luyện thân thể, từ sớm đến tối đều chăm chỉ rèn luyện, sáng sớm rời giường chạy bộ, buổi sáng đánh bao cát, buổi chiều bơi lội, ngày nào cũng như ngày nào, thỉnh thoảng tìm Tiểu Dã đi săn để cải thiện sinh hoạt, không thể không nói, đi theo Tiểu Dã, thật đúng là hưởng phúc, tiểu tử này có thể nói là cao thủ săn thú nhất đẳng. Phàm là ra ngoài cùng nó, chắc chắn sẽ không có chuyện tay không mà về, mỗi ngày ăn thịt, còn không mất tiền, sảng khoái đến phê cả người. Ngày hôm đó, Hàn Nghệ bơi lội trên sông xong liền trở về, trên người để trần, một tay cầm lên quần áo, bọt nước trên tóc dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu thủy quang lăn tăn. Màu da trắng nõn khi xưa nay đã bị phơi nắng thành màu đồng cổ, bốn khối cơ bụng đã bắt đầu lộ ra cao chót vót, vóc người gầy yếu rốt cuộc một đi không trở lại. Mấy ngày qua, Hàn Nghệ hoàn thành việc lột xác từ một con chim non thành đại bàng chân chính. Tiêu Vân đứng ở trước cửa ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ trở về, trong mắt lộ ra sắc thái không giống trước. Trước đây Hàn Nghệ giống như một hài tử chưa lớn, luôn chạy theo sau cái mông của nàng. Thế nhưng hiện tại mỗi khi Hàn Nghệ xử lý sự tình lại lộ ra sự lão luyện phi thường, hơn nữa khuôn mặt ngây ngô cũng biến thành góc cạnh rõ ràng, dáng người cũng biến thành tráng kiện, cũng không thể dùng từ hài tử để hình dung Hàn Nghệ nữa rồi. "Về rồi à." "Ừm." Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, chờ lúc đến gần, thì đột nhiên một quyền đấm ra, thẳng vào mũi ngọc xinh đẹp của nàng. Tiêu Vân đâu ngờ Hàn Nghệ lại đột nhiên làm khó dễ, cũng may nàng là người tập võ, năng lực phản ứng khác hẳn người thường. Liền lùi lại một bước nhỏ, miễn cưỡng né qua, đang muốn mở miệng, Hàn Nghệ lại là một cước đá tới. Tiêu Vân lại né tránh lần nữa, liền lùi mấy bước, cả giận nói: "Ngươi còn dám động thủ nữa, đừng trách. . ." Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Nghệ liền vọt tới, lại là một quyền vung ra. Tiêu Vân thẹn quá thành giận, tiểu tử này hoá điên rồi sao, thân thể thấp xuống, chỉ cảm thấy quyền phong trên đầu vù vù, thuận thế một cái quét chân, đánh vào hạ bàn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nhảy lên một cái, lập tức tránh thoát, thừa cơ một khuỷu tay nện xuống. Tiêu Vân thấy đòn đánh này của Hàn Nghệ vừa nhanh vừa mạnh, không dám lấy cứng đối cứng, cũng cảm thấy không cần thiết phải vậy. Thân thể chuyển động, nghiêng người né tránh, một cước đá ra. Một cước này vô cùng nhanh hơn nữa cũng rất xảo quyệt, Hàn Nghệ né tránh không kịp, chỉ có thể giơ cánh tay lên đỡ, liền cảm thấy một trận đau đớn, thầm mắng, cước lực của bà nương này thật sự không phải đùa, nếu không phải hắn chịu khó rèn luyện mấy ngày nay, có khi phải gãy xương rồi. Tiêu Vân mượn lực đàn hồi lộn ngược ra sau, nhảy ra vòng chiến, nhưng chân vừa chạm đất, nàng lập tức lại xông về phía trước, thân ảnh giống như quỷ mị. Hai người đánh thành một đoàn. Hàn Nghệ là luyện võ tự do trong Cách Đấu Thuật, chú ý chính là hiệu suất, nếu có thể một quyền chế địch, thì sẽ không dùng tới quyền thứ hai, mà Tiêu Vân lại là thể loại linh động, từng chiêu từng thức đều có đường lối rõ ràng. Đây cũng có thể xem là một hồi tranh tài giữa võ thuật Trung Quốc và Tây phương. Thế nhưng hiện tại võ thuật Trung Quốc lại đang ở thời kì phát triển, không phải hậu thế có thể sánh bằng. Sau ba hiệp trôi qua. Hàn Nghệ dần dần theo không kịp tiết tấu của Tiêu Vân. Phanh! Tiêu Vân thành thạo tung một cước vào mông Hàn Nghệ. Hàn Nghệ lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã, khẩn trương xoay người, đưa tay nói: "Ngừng!" Chưởng đao của Tiêu Vân đã nâng lên không trung, suýt chút nữa liền bổ xuống, thấy Hàn Nghệ kêu dừng, cũng không tiếp tục nữa, cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Ta chẳng qua là muốn kiểm tra một chút, xem ta có tư cách ngủ giường lớn hay không thôi." Tiêu Vân ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thả cánh tay xuống, hừ lạnh nói: "Chỉ chút điểm công phu mèo quào ấy của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là sớm bỏ tâm tư này đi." Đó là ta không muốn tán tỉnh ngươi mà thôi, nếu ta muốn tán đổ ngươi, cần phải chơi những thủ đoạn này sao. Hàn Nghệ thầm vô lực phản bác một câu trong lòng, sắc mặt ít nhiều vẫn có chút thất vọng, hắn vốn cho là có thể chiến mười mấy hiệp với Tiêu Vân, ai ngờ nhanh như vậy liền bị thua. Kỳ thực Cách Đấu Thuật, cũng không có quá nhiều bí quyết đáng nói, hoàn toàn chính là nhanh, chuẩn, độc, điều này chủ yếu là cần lực bộc phát của thân thể. Chỉ cần huấn luyện trong thời gian dài, đến cảnh giới chí cao, chính là tốc độ phản ứng của bắp thịt nhanh hơn đại não, mỗi một quyền đều là đánh ra theo bản năng. Tuy thân thể hiện tại của Hàn Nghệ đã cường tráng hơn nhiều so với trước đây, thế nhưng lực bộc phát vẫn rất kém cỏi, căn bản là không có cách nào phát huy ra chỗ tinh túy của Cách Đấu Thuật. Còn về Tiêu Vân, bộ pháp của nàng linh động, chiêu thức xuất kỳ bất ý, có thể nói là lấy xảo thủ thắng. Giá trị vũ lực giữa hai người, vẫn là chênh lệch rất lớn a! "Ừm, ngày mai ta phải ra ngoài buôn bán." Hàn Nghệ đột nhiên nói. "Ah?" Tiêu Vân sững sờ: "Ngươi lại phải đi buôn bán nữa?" Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên, không thì lấy gì mà ăn?" Tiêu Vân ồ một tiếng, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa, lại hỏi: "Vậy chừng nào ngươi mới trở về?" Trong mắt Hàn Nghệ lộ ra thần thái hưng phấn: "Lần này hẳn là đi mất mấy ngày đó!" . . . . . . . . . . Sáng sớm hôm sau Hàn Nghệ rất sớm đã ra ngoài, lần này hắn không phải là đi kiếm tiền, mà là ra ngoài tiêu tiền. Vơ vét được nhiều tiền từ Thiên Tế tự như vậy, đến nay hắn vẫn còn chưa có ăn mừng đó, đây không phải là phong cách của hắn. Nếu như là kiếp trước..., hắn kiếm ra tiền xong trước hết phải sống mơ mơ màng màng mấy ngày đã, đây chính là quy trình của hắn. Mấy ngày nay kìm nén ở nhà, hắn thực sự khó chịu đủ rồi, đã sớm không nhẫn nại được. Tuy rằng vàng tạm thời không xài được, thế nhưng còn có số tơ lụa kia, bởi vì tiền lụa là một loại tiền tệ của Đường triều, số tơ lụa này tất nhiên có thể tiêu xài, hơn nữa đều là tơ tằm thượng đẳng, lại càng phi thường đáng giá, đủ để bọn họ tiêu sái một đoạn thời gian. Trận phong ba Thiên Tế tự cũng đã qua lâu rồi, hơn nữa vừa thu hoạch vụ thu xong, do vừa phải bận rộn một trận xong, bách tính chắc cũng quên việc này rồi. Then chốt là Dương gia cũng muốn để trận sóng gió này mau chóng trôi qua, dù sao việc này cũng liên lụy đến Dương lão phu nhân. Vì vậy, việc này rất nhanh được bình ổn xuống. Đầu tiên Hàn Nghệ đi đến toà miếu đổ nát kia, hai người Hùng Đệ và Tiểu Dã đã sớm chờ ở chỗ này. Hôm nay Tiểu Dã cuối cùng cũng rửa sạch sẽ gương mặt, đổi một bộ quần áo mới, khuôn mặt non nớt, hai mắt thật to, vô cùng linh động. Còn Hùng Đệ cũng ăn mặc rất sạch sẽ, khoác một bộ áo choàng rộng lớn, cười rộ lên, con mắt híp thành một đường luôn, trông vô cùng đáng yêu. Ngày ấy sở dĩ Hàn Nghệ làm cho cả người Hùng Đệ bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mục đích chính là vì hôm nay. Chỉ nhìn vào Hùng Đệ bây giờ, ngươi cực kỳ khó có thể nhận ra y được, lại chụp thêm một cái nón tre lên đầu, căn bản có thể vạn vô nhất thất. Sau khi Hàn Nghệ đến, cũng đổi một bộ đồ mới, tuy rằng khuôn mặt hiện tại này không thể nói là đẹp trai, thế nhưng Hàn Nghệ cũng không để ý, trái lại khá là yêu thích. Kỳ thực kiếp trước hắn cũng có thể coi là đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn, vóc người thon dài cân xứng, đẹp trai đến mức có công ty giải trí mời hắn đi làm người mẫu, cái này cũng là nhân tố then chốt lớn nhất khiến hắn có được vô số cuộc tình một đêm. Thế nhưng hắn lại không thích gương mặt đó, bởi vì quá giống phụ thân hắn, từng có một đoạn thời gian hắn vô cùng căm hận gương mặt đó, đây cũng là nguyên nhân hắn không thích chụp ảnh. Quần áo của ba người tuy rằng đều không thể nói là hoa lệ, nhưng cũng không thể nói là khó coi, dù sao cũng là ra ngoài tiêu sái, bề ngoài cũng phải làm tốt mới được. Chờ Hàn Nghệ thay quần áo xong, ba người đi thẳng đến thành Dương Châu, nếu muốn tiêu sái tự nhiên là phải vào thành nha, chẳng lẽ lại đến nông thôn tiêu sái. Đây đã là lần thứ hai Hàn Nghệ vào thành, lần thứ nhất đương nhiên là vì Hùng Đệ, trong thành náo nhiệt hơn vùng ngoại ô nhiều. Thế nhưng Đại Đường vào những năm đầu, nhân khẩu cũng không quá nhiều, nói náo nhiệt kỳ thực cũng chỉ là nói vậy, tin rằng bất cứ ai đã từng đi qua Bắc Kinh, đều sẽ cảm thấy người trong thành này quá ít. Thế nhưng đối với Hùng Đệ và Tiểu Dã mà nói, nơi này đã rất náo nhiệt rồi. Hùng Đệ ôm Tiểu Dã, bô bô kể lại ít chuyện lý thú mà trước kia phụ thân nó từng kể khi dẫn nó vào thành, thế nhưng nhắc tới nhiều nhất vẫn chính là Dương Châu đệ nhất lâu, tuy rằng nó cũng chưa từng đi qua. Lại đi ước chừng một nén nhang, ba người đi tới trước một toà lầu ba tầng, chỉ thấy trên mái hiên lầu ba có treo một lá cờ, mặt trên viết năm chữ lớn. . . Dương Châu đệ nhất lâu. Chỉ nghe tên này là đủ biết là cửa hiệu lâu đời, xây dựng vào thời Sơ Tùy, chủ tiệm là một nhà họ Thẩm, lúc đó chỉ là một cái tiểu điếm, thậm chí có thể nói là một cái quán nhỏ mà thôi, mà người sáng lập Dương Châu đệ nhất lâu này cũng là một vị đầu bếp, món sở trường nhất của ông ta là vịt quay, cũng nhờ món vịt quay này mới lập nghiệp, rất nhiều quý tộc đều thích ăn vịt quay ông ta làm, tuy rằng thay triều đổi đại, thế nhưng đệ nhất lâu này lại càng làm càng lớn, tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất tửu lâu ở Dương Châu. "Chính là chỗ này, chính là chỗ này." Hùng Đệ xoa xoa bàn tay mập, con mắt cười híp đến không thấy đâu. Hàn Nghệ một tay khoác lên vai hắn: "Tiểu béo, đệ đừng mất mặt như vậy được không, hiện tại chúng ta là người có tiền mà, nhìn dáng dấp này của đệ rất giống một tên ăn mày nha." Hùng Đệ gãi đầu nói: "Thế nhưng. . . nhưng đệ chưa làm người có tiền bao giờ cả, nếu không, Hàn đại ca, đệ coi như là hạ nhân của huynh được không?" "Ách . . . Tiểu tử đệ có chút chí khí được không, làm hạ nhân, thế mà cũng nói ra được." Hàn Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhanh chân đi vào, Hùng Đệ cúi đầu, theo sát ở phía sau, nhìn thế nào cũng giống một cái chân chó. Ba người đi vào, bên trong phi thường rộng rãi, lầu một có 10 cái bàn, nhưng nhìn cũng không cao cấp lắm, bởi vì ghế của thời đại này vừa thấp vừa ngắn, cực kỳ khó bày biện xa hoa được, không cẩn thận còn nhục cái danh hiệu đệ nhất lâu này. Hơn nữa nhìn những người ngồi ăn cơm trong phòng, ăn mặc cũng không phải quá hoa lệ, cũng gần giống bọn hắn mà thôi, nhìn không ra khác biệt gì cả. Nguyên lai quý tộc Đường triều là cực ít đến tửu lâu ăn cơm, bởi vì đầu bếp tốt nhất đều ở sẵn trong nhà rồi, bọn họ làm gì phải ra ngoài nữa, đến thanh lâu còn tốt hơn đến tửu lâu nhiều. Bình thường đến tửu lâu ăn cơm, đều là tử đệ hàn môn, hàn môn cũng không phải là chỉ người nghèo, mà là chỉ tiểu địa chủ, chính là giai tầng như kiểu Vương Bảo vậy, còn loại gia tộc cỡ lớn như Dương Phi Tuyết, trừ phi là trên đường đi ngang qua, bằng không cực ít có chuyện đến tửu lâu ăn cơm. Lúc này trên quầy là một vị chưởng quỹ hơn 50 tuổi đang đón khách, liền cười hỏi: "Ba vị khách quan, muốn ăn thứ gì?" "Lão bá bá, cho mỗi người một con vịt quay." Hùng Đệ nuốt nước miếng nói. "Mỗi người một con?" Vị chưởng quỹ kia hơi sửng sốt một chút, lập tức nói: "Khách quan, vịt quay của quán chúng ta cũng không rẻ lắm, một con cũng 100 văn tiền đấy." "Chỗ này đủ chưa?" Hùng Đệ lấy từ trong ngực ra một xâu tiền, quơ quơ trước mặt vị chưởng quỹ này, ít nhất phải có 500 văn tiền, gia hỏa này khí lực lớn, cầm tiền rất tự nhiên, thời đại này người giữ tiền, không cần quá khôn khéo, mà là cần khí lực lớn. "Đủ rồi, đủ rồi." Chưởng quỹ kia liên tục gật đầu không ngừng. Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Nơi đây ngoại trừ vịt quay, các ngươi còn có món gì ngon." "Còn có cua và cá." Hàn Nghệ nói: "Như vậy đi, ba con vịt quay, một vò rượu ngon, còn lại, ngươi tự xem mà làm đi." Người có tiền a! Ba người một bữa cơm liền ăn 500 văn tiền! Chưởng quỹ này cũng coi như là một kẻ tương đối có lương tâm, liền nói: "Khách quan chỉ sợ là lần đầu tiên tới, vịt quay quán chúng ta vừa to vừa béo, mang lên ba con, ta sợ các ngươi ăn cũng không hết." Hàn Nghệ cười nói: "Ăn không hết chúng ta có thể mang về." Hùng Đệ ha hả cười nói: "Làm sao có thể không ăn hết."