Là cao thủ Thiên môn, Hàn Nghệ thật ra cũng thông hiểu chính trị, ít nhất là dùng để lừa người là không có vấn đề gì. Nhưng hắn không hề hiểu gì về tình hình chính trị đương thời. Muốn hắn phân tích cụ thể, thì đó là không thể nào. Vì thế hắn mới tránh nặng tìm nhẹ, nói ra một phương hướng đại khái. Tiến Cùng Thời Đại. Bốn chữ này đưa vào bất kỳ thời đại nào, cũng đều không sai. "Hay! Nói rất hay!" Lý Trị nghe vậy cực kỳ vui vẻ, vỗ bàn nói: "Tiến cùng thời đại, rất đúng ý trẫm, đúng là không mưu mà hợp mà!" "Hay! Rất hay!" Trưởng Tôn Vô Kỵ nãy giờ vẫn trầm ngâm, đột nhiên đứng ra, cười ha hả nói: "Những lời này của Hàn ngự sử, nói rất hay, có thể nói là cảnh tỉnh lòng người." Lão cáo già này muốn làm gì? Hàn Nghệ không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lý Trị cũng sững sốt, ngay sau đó vui vẻ nói: "Thái úy cũng tán thành lời của Hàn Nghệ?" "Lão thần vô cùng tán thành." Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: "Không giấu bệ hạ. Từ sau thời Trinh Quán, lão thần vẫn luôn tự hỏi làm sao để Đại Đường càng thêm cường thịnh. Nhưng lão thần vô năng, chưa nghĩ ra được cách thích hợp, lại sợ phụ lòng phó thác của tiên hoàng, vì thế chỉ có thể thận trọng từng bước, không cầu có công, chỉ cầu không sai sót." Lý Trị vội vàng nói: "Thái úy quá khiêm nhường rồi, từ khi trẫm đăng cơ tới nay, may mà có thái úy ở bên phò tá, ổn định triều cương, hướng dẫn trị vì đất nước, Đại Đường ta mới có sự cường thịnh hôm nay. Công lao của thái úy là không thể bỏ qua." "Lão thần hổ thẹn không dám nhận." Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi người hành lễ, lại nói: "Nhưng hiện giờ Hàn Nghệ nói ra sách lược, tiến cùng thời đại, lão thần cảm thấy rất khả thi. Thậm chí có thể định thành kế sách trị quốc vĩnh viễn của Đại Đường ta." Lý Trị nghe vậy mừng rỡ, nói: "Thái úy nói rất đúng, trẫm cũng nghĩ như vậy." Quân thần hai người, ngươi một câu, ta một câu, những đại thần gần đó nghe đến ngây người cả ra. Cái 'Tiến cùng thời đại' này không sai. Nhưng những lời của Hàn Nghệ còn có một ý nghĩa khác, đó chính là nói chính sách hiện tại đã lỗi thời. Mà chính sách hiện thời đều là do Trưởng Tôn Vô Kỵ đặt ra, rõ ràng là muốn chỉ trích Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ không những không phản đối, mà lại còn giơ tay tán thành. Điều này thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng. Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Nhưng mà bệ hạ à, lão thần có một lời, mong bệ hạ có thể tiếp thu." Lý Trị nói: "Mời Thái úy nói." Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Bệ hạ khiêm tốn nghe khuyên, chăm lo việc nước, quả là phúc của bách tính. Nhưng mà bệ hạ, ngài có nhớ Dương đế của tiền triều?" Lý Trị sửng sốt, nói: "Cái này đương nhiên là trẫm nhớ. Không biết những lời này của thái úy là có ý gì?" Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Mọi người đều nói là giành được giang sơn khó, nhưng không phải ai cũng biết là giữ giang sơn còn khó hơn. Bệ hạ có thể làm được, đó là điều đáng quý. Nhớ tới Tùy triều trước kia, lúc thời kỳ Văn đế, đó là sự cường thịnh tới mức nào, nhưng tới thời Dương đế, thì một đế quốc hùng mạnh lại đột nhiên sụp đổ. Bệ hạ cũng nên lấy đó làm gương. Thời kỳ đầu khi Tùy Dương đế chấp chính, cũng hi vọng có thể trị vì đất nước tốt, đưa ra rất nhiều cải cách, trong đó không thiếu lương sách trị quốc. Nhưng tới hậu kỳ, ông ta lại không thỏa mãn với hiện trạng. Trong lòng luôn nghĩ tới làm việc lớn và lập đại công, xem trọng cái lợi trước mắt. Vì thế nên ông ta luôn muốn mở mang bờ cõi, cực kỳ hiếu chiến. Nào là thân chinh Thổ Cốc Hồn, ba lần chinh phạt Cao Lệ, lạm dụng sức dân, thế nên mới gieo gió gặp bão. Thái Tông Thánh Thượng từng nói qua không chỉ một lần. Lấy lịch sử làm gương, có thể biết được hưng suy về sau. Bệ hạ chăm lo việc nước quả thật là chuyện rất tốt. Nhưng cũng không thể chỉ nhìn cái lợi trước mắt, mà phải làm từ từ. Ổn trung cầu biến, thay đổi từ từ, mới là chính đạo. Hiện giờ quốc thái dân an, tứ hải thái bình. Nếu như hiện giờ triều đình ta thay đổi chính sách, có thể sẽ trở nên lớn mạnh hơn, nhưng cũng có thể bước vào vết xe đổ của thời hậu Tùy. Lão thần thân là cố mệnh đại thần, cần phải đứng ra khuyên nhủ bệ hạ, trị quốc không phải là chuyện một ngày, nhất định không thể chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt." Cáo già đúng là cáo già nha! Hàn Nghệ nghe vậy thầm khen trong lòng. Những lời này nghe như khuyên nhủ Lý Trị, nhưng kỳ thực là đang khen ngợi chính mình. Giành giang sơn khó, giữ giang sơn còn khó hơn. Lý Trị ngươi cho rằng tình huống đất nước hiện tại dễ có lắm sao? Không phải đâu. Hiện giờ còn khó hơn nhiều so với lúc đầu Thái Tông đánh hạ giang sơn. Nếu như không phải có Trưởng Tôn Vô Kỵ ta ở bên cạnh phò tá ngươi. Ngươi có được như hôm nay sao? Ngươi còn chưa thỏa mãn sao? Chử Toại Lương lập tức đứng dậy, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng thái úy nói rất phải. Hiện giờ Đại Đường ta biên giới ngàn dặm, thay đổi một chút có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn cục, lúc này hẳn là nên thận trọng trị quốc." "Chúng thần tán thành." Lại có một đám đại thần đứng dậy. Thế này đối với Lý Trị mà nói, quả thật đúng là dội một thùng nước lạnh từ đầu xuống chân. Nhưng y cũng không phản bác. Y thực sự muốn chăm lo việc nước, thoát khỏi cái bóng thời Trinh Quán, cho nên sự sầu lo của Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thật là thích đáng. Ngươi là hoàng đế, nếu đem thái độ này đi trị quốc, như vậy sẽ xảy ra đại loạn, cười nói: "Lời của thái úy, như thể hồ quán đỉnh, trẫm chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng." Dừng một chút, y lại nói: "Nhưng lời của Hàn Nghệ cũng không sai. Đạo lý trị quốc cũng giống như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Trẫm vẫn hi vọng chư vị ái khanh có thể làm giống như thời kỳ Trinh Quán, thượng tấu thảo luận tình hình chính trị đương thời, nghị luận cái chưa đúng của triều đình. Trẫm nói trước, các ngươi càng phê bình trẫm, trẫm càng vui vẻ, tuyệt đối sẽ không vì thế mà trách tội các ngươi." Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức hô to nói: "Bệ hạ thánh minh." Quần thần lập tức hô to theo. Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Bệ hạ, Hàn Nghệ quả thực có tài trị quốc, hẳn là nên cho hắn tham dự nghị luận trong triều. Sao không thăng hắn lên làm Trung thư xá nhân." Lời vừa ra, quần thần khiếp sợ. Lúc này vừa mới nhậm chức Giám Sát Ngự Sử, thánh chỉ bổ nhiệm còn chưa hạ nhiệt, nay đã đòi thăng làm Trung thư xá nhân. Ngay cả đám Chử Toại Lương cũng kinh hãi không dứt. Hàn Nghệ cũng ngây ngốc, vụ này chơi thế nào vậy. Hắn tin rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ tuyệt đối không phải vì hắn là nội ứng mà đề bạt hắn. Lý Trị lại ngây ra như phỗng. Thôi Nghĩa Trung lập tức đứng ra nói: "Bệ hạ, không thể làm như vậy được. Hàn Nghệ được bổ nhiệm làm Giám Sát Ngự Sử đã là phá lệ rồi. Hiện giờ còn chưa đưa tin xuống quan nha, vậy mà lại thăng ba cấp, thế này là trái với triều cương. Đến lúc đó các quan viên khác sẽ nghĩ thế nào? Nhưng sĩ tử muốn vào triều làm quan sẽ nghĩ thế nào?" Trưởng Tôn Vô Kỵ xua tay nói: "Lời của Thôi học sĩ có chút không ổn. Nếu đã là nhân tài, thì nên phá lệ đề bạt. Nếu cứ câu nệ quy tắc cũ thì làm sao được. Mã Chu khi xưa không phải cũng như vậy sao?" Thôi Nghĩa Trung nói: "Thái úy, Hàn Nghệ sao thể so với Mã Chu. Kỳ văn trước kia của Mã Chu, câu nào cũng đánh trúng chỗ yếu hại, lập nên công lao hãn mã cho triều ta. Còn Hàn Nghệ chỉ nói một câu tiến cùng thời đại, kết quả là thăng liền ba cấp. Đây chẳng khác nào trò đùa." Trung thư xá nhân? Cái chức quỷ này ta có biết làm đâu. Ta vẫn thích làm Giám Sát Ngự Sử hơn. Hàn Nghệ vội nói: "Cảm ơn thái úy để mắt, chỉ là Hàn Nghệ tuổi còn nhỏ, còn thiếu kinh nghiệm, trọng trách như vậy, Hàn Nghệ không đảm đương được." Lý Trị cũng cảm thấy có chút khoa trương, nói: "Hàn Nghệ tuy có tài cán, nhưng vẫn cần phải rèn luyện nhiều thêm. Chuyện này không nên bàn nữa." "Chúng thần tuân mệnh." "Hôm nay tới đây thôi. Bãi triều đi!" "Chúng thần cung tiễn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Sau khi bãi triều. Quần thần vẫn không ngừng nghị luận. "Thái úy rốt cuộc là có ý gì?" "Đúng vậy, Đới Kế không phải cũng là người của ông ta sao. Hàn Nghệ làm cho Hộ bộ mất mặt, ông ta lại đi đề bạt Hàn Nghệ. Đúng là nghĩ không ra mà." "Việc này không đơn giản đâu. Bên trong chắc chắn có ẩn khuất. Ta thấy nên quan sát rõ ràng rồi nói, miễn cho rơi vào vũng nước đục này." "Không sai, không sai. Chúng ta vẫn là nên yên lặng theo dõi diễn biến." Chử Toại Lương nghe đám quần thần thì thầm, thì nhỏ giọng nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: "Phụ Cơ huynh, vì sao lúc nãy huynh lại đề bạt Hàn Nghệ. Hắn không phải xuất thân tiến sĩ, có thể làm Giám Sát Ngự Sử đã là phá lệ rồi. Huynh còn muốn đề bạt hắn vào Trung Thư Tỉnh, như vậy chẳng phải là làm cho người khác chê cười sao." Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cố ý bước chậm lại, sau khi đợi đám người kia đi xa, khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta đây chẳng phải là bị các ngươi ép sao?" "Chúng ta ép huynh khi nào?" Chử Toại Lương không hiểu ra sao. Trưởng Tôn Vô Kỵ giận nói: "Hiện giờ bệ hạ nóng lòng thi ân cho đại thần, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra sao? Tên Hàn Nghệ này là do một tay bệ hạ vất vả nâng lên. Bất luận thế nào, bệ hạ cũng sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn, dựng hắn làm gương. Đới Kế thì hay rồi, vừa mới ban chiếu xuống đã đi tố cáo Hàn Nghệ. Như vậy chẳng phải là cố tình làm cho bệ hạ khó chịu sao. Nếu như quần thần cứ nhắm vào Hàn Nghệ như vậy, không đến mấy ngày, Hàn Nghệ chắc chắn sẽ thăng liền ba cấp. Đến lúc đó muốn ngăn cản cũng không được." Lai Tể gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi. Thái úy làm như vậy chính là để chặn con đường phía trước của Hàn Nghệ. Nói trước để chặn miệng bệ hạ. Đồng thời cũng mượn đó để cảnh cáo quần thần, đừng có buộc tội Hàn Nghệ nữa." Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: "Vốn dĩ ta cũng không muốn nói ra những lời này. Kỳ thật ta là bị các ngươi ép tới không có cách nào. Tại sao Hàn Nghệ lại nhiều lần được hậu đãi như thế, đến bổ nhiệm cũng là thực hiện trên đại điện, còn ban cho lệnh bài. Không phải là do các ngươi ép ra sao. Các ngươi càng phản đối, bệ hạ sẽ càng muốn làm tới cùng. Chẳng phải chỉ là một Giám Sát Ngự Sử thôi sao, có gì phải sợ. Một mình Hàn Nghệ có thể lật trời sao, cứ thuận theo bệ hạ là được rồi." Lai Tể nói: "Thái úy nói rất phải, chuyện này không nên bàn nữa. Một đám tể tướng chúng ta, lại chỉ nhằm vào một Giám Sát Ngự Sử, rất khó để không khiến người ta cho rằng chúng ta đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe." "Lời này của Lai Tể rất có lý." Đám người Chử Toại Lương cũng đều gật đầu. Hàn Viện đột nhiên nói: "Quốc cữu công. Những lời ban đầu hoàng thượng nói, không phải là nhằm vào chúng ta đó chứ?" Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Cái này ta cũng không rõ, nhưng ít nhiều cũng có một chút. Hoàng thượng hiện giờ đang lúc nhiệt huyết, chắc chắn cũng muốn làm nên một phen sự nghiệp. Ta và các ngươi ban đầu chẳng phải cũng như vậy sao. Ai mà không muốn kiến công lập nghiệp. Thái Tông Thánh Thượng khi ở độ tuổi này đã lập lên vô số chiến công rồi. Đây là chuyện thường tình của con người, các ngươi cũng không cần phải thấy kỳ quái. Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc bệ hạ làm càn. Nếu bệ hạ tin nhầm lời gièm pha, một lòng muốn thay đổi pháp luật, muốn vội vã lập công, có thể là sẽ sinh ra đại loạn." Hàn Nghệ đứng ở trước cửa đại điện, nhìn đám lão giả trước mặt, cười ha hả mấy tiếng. "Lấy lui làm tiến, xem ra ta còn nhiều cái phải học a." Đang lúc này, Trương Thiếu Giám bỗng nhiên bước tới, nói: "Hàn Ngự sử, bệ hạ triệu kiến ngươi."