"Sư Quái! Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng chịu trở lại. Ta còn lo lắng sẽ không được gặp ngươi nữa đấy." Nguyên Liệt Hổ gần như ngựa chưa kịp dừng đã nhảy phắt xuống, mạnh mẽ ôm chầm lấy Lư Sư Quái. "Ái ui...!" Vừa ôm một cái, Nguyên Liệt Hổ lập tức kêu thảm lên một tiếng, lập tức buông Lư Sư Quái ra, chỉ thấy cánh tay phải lủng lẳng, dường như đã mất đi cảm giác. Gã nhanh chóng vươn tay trái rút cây châm nhỏ dưới nách ra, sau đó cố gắng giật giật cánh tay phải, lại chỉ Lư Sư Quái nói: "Sư Quái, chúng ta đã 5 năm không gặp, sao ngươi lại đối xử với ta như thế?" Lư Sư Quái hừ nói: "Ta nói này, thằng nhãi nhà ngươi thực sự là không có thay đổi chút nào, gặp ai cũng tiểu tử tiểu tử. Hơn nữa, một câu hay ho ngươi cũng không nói được. Ngươi có biết hay không, sự lo lắng nhất chính là không bao giờ được thấy ngươi nữa đó." Nguyên Liệt Hổ lắc lắc cánh tay, giơ lên cái châm nhỏ, nói: "Ta không phải vẫn khỏe mạnh đây sao." Lư Sư Quái nhận lại cây châm, trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: "Ngươi cho dù mạng lớn đi nữa, thì cũng không giữ được nếu suốt ngày cứ đi tìm chết đâu." "Sư Quái, sao ngươi cứ thích tốn nước miếng vô ích vậy. Thằng nhãi này nếu có thể thay đổi, thì đã không phải là Nguyên Liệt Hổ." Chỉ thấy Trịnh Thiện Hành từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ánh mắt không cố kỵ quan sát Lư Sư Quái. Thấy khuôn mặt y đã dạn dày phong sương, Trịnh Thiện Hành không khỏi có chút xúc động, khẽ cười: "Sư Quái, ngươi cũng thật là không có nghĩa khí, trở về mà chỉ viết thư cho Liệt Hổ." Lư Sư Quái ha hả nói: "Cũng không còn cách nào cả. Ai bảo ta còn phải nhờ hắn thu lưu." Trịnh Thiện Hành vẫn chưa vừa lòng, nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể cho ngươi một chỗ trú chân sao?" Lư Sư Quái nói: "Tất nhiên là không phải. Chỉ là ta không muốn ăn cơm canh đạm bạc với ngươi, vẫn là có phúc cùng hưởng với Liệt Hổ sướng hơn." Nguyên Liệt Hổ chỉ vào Lư Sư Quái ha hả nói: "Vẫn là Sư Quái ngươi thông minh nhất." Trịnh Thiện Hành cười mắng: "Sư Quái, ngươi thay đổi rồi, yêu giàu ghét nghèo, không quân tử chút nào." "Ta không cho là vậy. Có câu là, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đây là cử chỉ của quân tử." Chỉ thấy Thôi Tập Nhận nhảy xuống lưng ngựa. Bên cạnh y còn Vương Huyền Đạo và Trưởng Tôn Diên. Lư Sư Quái cười ha hả: "Ta luôn nói là, hiểu rõ ta nhất, không ai khác ngoài Tập Nhận. Nhiều năm không gặp nhưng vẫn như xưa a." Thôi Tập Nhận chắp tay nói: "Lư huynh, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng." Vương Huyền Đạo cũng chắp tay nói: "Lư huynh, tất cả tốt chứ?" Lư Sư Quái gật đầu, cười nói: "Huyền Đạo, đãlâu không gặp. Xem ra ngươi vẫn không hay ra ngoài." Vương Huyền Đạo xấu hổ cười. Trưởng Tôn Diên cũng tiến lên, chắp tay nói: "Sư Quái ca!" Lư Sư Quái lại nhìn về phía Trưởng Tôn Diên, cười nói: "Trưởng Tôn, đã nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn là ít lời nhất đấy." Trưởng Tôn Diên cười cười. Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi có chút động dung, trong mắt đã rơm rớm. Thôi Tập Nhận cảm khái nói: "Lư huynh, huynh cũng đủ quyết tuyệt đấy. Một chuyến vừa đi là 5 năm a." Lư Sư Quái thở dài, nói: "Thật sự là ta cũng không nghĩ tới. Ta chỉ định đi ra ngoài một vòng, chưa từng nghĩ tới đi một lần đã 5 năm rồi. Thế giới quá lớn, còn ta thì quá nhỏ bé a." Nói tới đây, gã dường như nhớ ra điều gì, vội quay đầu lại, gọi: "Sư muội, Liên Nhi, còn không mau xuống ngựa, vấn an mấy vị huynh đệ của ta." Nói xong, gã tiến lên, giúp hai mẹ con xuống ngựa. Thiếu phụ xuống ngựa, nhẹ nhàng thi lễ với mấy người nọ. Nguyên Liệt Hổ ha hả nói: "Chào tẩu tẩu!" Thiếu phụ kia sợ hãi nói: "Không dám, không dám. Công tử kêu vậy, Liễu Cầm không dám nhận." Lư Sư Quái lại nói: "Vậy, sư muội nói xem, bọn họ nên gọi nàng thế nào?" Liễu Cầm sững sờ, nhìn trộm Lư Sư Quái. Thôi Tập Nhận cười ha hả, nói: "Tẩu tẩu đừng để ý. Mấy người chúng ta cũng không phải thứ gì tốt. Nếu không có nội tình gia tộc, chỉ sợ cũng không kiếm được thê tử. Tẩu chịu gả làm vợ Lư huynh, thì đó là phúc khí của Lư huynh rồi." Lư Sư Quái cười nói: "Tập Nhận, ngươi đúng là luôn nói ra được tâm tư của ta." Liễu Cầm đỏ mặt, bèn dắt con gái nhỏ đến trước mặt, nói: "Liên nhi, mau chào Thôi thúc thúc đi." Cô bé nhanh nhẹn tới chỗ đám người Thôi Tập Nhận hành lễ. Thôi Tập Nhận nói: "Lư huynh, tiểu cô nương này là..." Lư Sư Quái cười gật gật đầu, kiêu hãnh nói: "Đây là con gái ta." "Xin chúc mừng!" Năm người cùng chúc mừng Lư Sư Quái. "Chất nữ, mau lại đây, để Liệt Hổ thúc thúc ôm một cái!" Nguyên Liệt Hổ bước nhanh tới trước, nhấc lên cho cô bé cưỡi trên cổ của mình. Trịnh Thiện Hành cau mày nói: "Thằng nhãi này, cẩn thận một chút." "Yên tâm đi, không sao đâu." Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói. Cô bé không sợ chút nào. Đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu của Nguyên Liệt Hổ, cười khanh khách: "Liệt Hổ thúc thúc, thúc cao thật đấy!" Nguyên Liệt Hổ nói: "Vậy con có thích Liệt Hổ thúc thúc không?" "Thích ạ!" "Đúng rồi, con tên là gì?" "Con tên là Lư Tri Liên." "Biết hạt sen đắng, mới hiểu niềm vui của nhân sinh." Trịnh Thiện Hành rất hứng thú hỏi: "Nhưng con đã từng thưởng thức cái đắng của hạt sen chưa?" Lư Tri Liên mím môi, gật đầu: "Con đã từng ăn vụng một lần. Thật sự rất đắng ạ. Nhưng so với thuốc của phụ thân thì dễ ăn hơn nhiều ạ." Tất cả mọi người nghe xong đều bật cười ha hả. Lư Tri Liên đột nhiên nhìn con rùa đen nhỏ trên tay Vương Huyền Đạo, nói: "Huyền Đạo thúc thúc, con rùa đen nhỏ của thúc thật đáng yêu." Vương Huyền Đạo nói: "Cảm ơn con." Nguyên Liệt Hổ ha hả nói: "Quy nhân, còn không mau dâng lên con rùa đen nhỏ của ngươi đi." Vương Huyền Đạo hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ. Liễu Cầm vội vàng nói: "Liên nhi, con rùa đen nhỏ này là bảo bối của Huyền Đạo thúc thúc. Không thể cho người khác xem lung tung được." Lư Tri Liên gật gật đầu, ồ một tiếng. Vương Huyền Đạo hơi ngượng ngùng, nói: "Nếu Liên nhi thích rùa, hôm khác ta sẽ tặng cho con một con nhé." Lư Tri Liên vui vẻ: "Vâng ạ." Lư Sư Quái cười cười, đột nhiên ánh mắt đảo qua, nói: "Hình như còn thiếu một người?" Vừa nói xong, Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liếc sang nhau. Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta đã cho người báo với Vô Nguyệt, nhưng không biết y có tới hay không." Đúng lúc, nghe xa xa vang lên tiếng vó ngựa. Mấy người họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử khoác áo choàng trắng, cưỡi con ngựa đen phi như bay tới. "Đến rồi. Đến rồi." Nguyên Liệt Hổ vui sướng kêu lên. Lư Tri Liên hiếu kỳ hỏi: "Ai tới vậy thúc?" Nguyên Liệt Hổ thì thầm: "Là dì bé Độc Cô của con tới." Chỉ một lát sau, bạch y hắc mã liền lao tới chỗ Lư Sư Quái. Nam tử áo trắng xoay người xuống ngựa, bỏ mũ xuống, liền thấy một nhan sắc khuynh thành. Da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh, nhất là đôi con ngươi màu lam, càng tăng thêm vẻ yêu diễm. Người này chính là Độc Cô Vô Nguyệt. "Oa! Dì bé Độc Cô, dì đẹp quá!" Lư Tri Liên thốt lên. Vừa nói xong, sắc mặt cả bọn Trịnh Thiện Hành đều trở nên quái dị. Liễu Cầm vội vàng nói: "Liên nhi, con nói bậy gì đấy. Đây là Vô Nguyệt thúc thúc của con." "Thúc thúc ư?" Lư Tri Liên sửng sốt, mắt nhìn Độc Cô Vô Nguyệt. Nguyên Liệt Hổ cười ha hả. Nói: "Tẩu tẩu đừng trách. Là ta bảo Liên nhi nói như vậy đấy." Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Thủ hạ bại tướng chỉ được cái dẻo miệng." Nguyên Liệt Hổ nói: "Vô Nguyệt, lần trước tỷ thí rõ ràng là ta nhường ngươi. Ta thương hoa tiếc ngọc nữ nhân như vậy, sao nỡ nhẫn tâm xuống tay với ngươi." Lư Sư Quái trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: "Được rồi, ngươi có mấy cân mấy lượng, chúng ta còn không rõ hay sao." Nguyên Liệt Hổ bĩu môi, không nói nữa. Độc Cô Vô Nguyệt cũng vẻ mặt bất đắc dĩ, không để ý đến y nữa. Quay sang Lư Sư Quái chào: "Sư Quái ca, lâu quá rồi không gặp!" Lư Sư Quái cười gật gật đầu, lại nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Độc Cô Vô Nguyệt: "Ngươi thực sự không thay đổi tý nào. Còn đẹp hơn xưa!" Nói xong, liền bảo vợ con chào hỏi Độc Cô Vô Nguyệt. "Vô Nguyệt thúc thúc, con xin lỗi!" Dưới ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, Lư Tri Liên rất là ủy khuất nói lời xin lỗi. Độc Cô Vô Nguyệt khẽ mỉm cười: "Không sao. Xinh đẹp vốn là lời tán thưởng, thúc thúc vui không hết, sao lại trách con." Trịnh Thiện Hành nói: "Ta nói này Vô Nguyệt. Nếu không có chuyện Sư Quái trở về, thì e là chúng ta cũng khó được gặp ngươi đó nha." Độc Cô Vô Nguyệt cười nói: "Trịnh huynh làm người khiêm tốn như thế. Nếu ta mà ở cùng ngươi, chỉ sợ ngươi khó mà khiêm tốn được thôi." Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Che mặt đi là được." Lư Sư Quái liếc Thôi Tập Nhận, lại nói: "Tập Nhận, Vô Nguyệt. Chuyện giữa hai người, lần trước khi đi Lạc Dương ta cũng đã nghe nói. Việc này ta không muốn tham dự. Nhưng hôm nay ta vừa mới vừa trở về, ta muốn cùng huynh đệ của ta uống thoải mái một phen. Mặc kệ ngày sau các ngươi muốn làm gì, nhưng hôm nay phải cho ta chút thể diện." Thôi Tập Nhận mắt mang hận ý nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, trầm tư một lúc rồi nói: "Chỉ một ngày hôm nay thôi." Lư Sư Quái gật gật đầu, nhìn về phía Độc Cô Vô Nguyệt. Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu, đột nhiên nói: "Nhân cơ hội này, ta muốn nói một câu. Thôi huynh, ngươi có thể làm gì ta cũng được, nhưng kính xin ngươi đừng nhắm vào Độc Cô gia của ta." Thôi Tập Nhận cười nói: "Ta chẳng qua là lấy gậy ông đập lưng ông. Việc này ta chưa tính là xong đâu." Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Nếu ngươi muốn tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ phản kích. Tính mạng của Độc Cô Vô Nguyệt ta có thể cho ngươi, nhưng quyết không để ngươi làm nhục Độc Cô gia của ta." Thôi Tập Nhận cười lạnh nói: "Tùy ngươi." Bốn người Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ đều cúi đầu không nói gì. Lư Sư Quái nói: "Có phải nhất định phải nói chuyện này hôm nay không?" Thôi Tập Nhận gật đầu nói: "Xin lỗi." Độc Cô Vô Nguyệt cũng nói: "Rất xin lỗi." Lư Sư Quái thở dài, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, trước khi Ngô vương điện hạ đi, các ngươi có gặp không?" Mấy người đều lắc đầu. Lư Sư Quái thoáng trầm ngâm, lại nói: "Thế còn nữ nhân kia đâu?" Trịnh Thiện Hành cười nói: "Thúc thủ chịu trói không phải tính cách nữ nhân kia. Sáng sớm đã chạy, hiện giờ đã không biết tung tích." Nguyên Liệt Hổ nói: "Có điều nữ nhân kia cũng đủ lợi hại, trước khi đi còn nói một câu với Quốc cữu công." Lư Sư Quái nói: "Nói gì?" Nguyên Liệt Hổ cười hắc hắc, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Diên, không có lên tiếng. Lư Sư Quái thoáng nhìn qua, cũng đoán được đại khái, thở dài một tiếng: "Không thể tưởng được mới qua 5 năm, mà đã cảnh còn người mất." Trưởng Tôn Diên xin lỗi: "Thật xin lỗi Sư Quái ca!" Lư Sư Quái khoát tay: "Trưởng Tôn, ngươi chớ nói vậy. Chúng ta trước đây đã từng nói, triều đình là triều đình, bằng hữu là bằng hữu, quyết không thể nhập nhằng. Nếu không, chúng ta cũng không thể trở thành bằng hữu." Thôi Tập Nhận cười: "Đúng vậy. Nếu phải nói lời xin lỗi, thì bảy người chúng ta cũng đừng gặp mặt nữa. Bằng không, nói lời xin lỗi phải ba ngày ba đêm mới đủ được." Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta nói cả các ngươi nữa đấy. Đừng ở đây nhiều chuyện nữa. Đi, đi, tới nhà ta uống rượu." Lư Sư Quái cười ha hả: "Hôm nay ngươi làm chủ. Cứ làm như ngươi nói đi." -------- Cách đây 5 năm, lấy gia thế và danh khí của bảy người họ ở Trường An, thì cứ mỗi lần thất tử tụ hợp, chắc chắn là một chuyện động trời. Nhưng, hiện tại đã có một người lực áp thất tử, trở thành đề tài hot duy nhất lúc này của mọi người ở Trường An. Đó là Hàn Nghệ. Những đạo lý vợ chồng sống chung của Hàn Nghệ, thậm chí còn được mọi người gọi là cách đối nhân xử thế, được truyền đi rất nhanh. Tuy đều là lời lừa dối, nhưng quả thật rất có đạo lý. Hơn nữa, đạo lý ấy không phải là quan điểm cá nhân, mà nó phát sinh trên người tất cả mọi người, cho nên nó làm cho tất cả mọi người rất tin phục. Hơn nữa, qua những lần chuyện trò trực tiếp, rất nhiều con em quý tộc không còn xem Hàn Nghệ là một kẻ ti tiện mở thanh lâu nữa, mà là xem hắn như một người thầy trong sinh hoạt. Tuy mặt ngoài nhìn không ra, nhưng trong lòng lại có một tia tôn trọng. Tuy Hàn Nghệ không thể hiện ra thiên phú về thi từ ca phú, nhưng trong lời nói đều ẩn chứa triết lý, có vài phần tương tự với Luận Ngữ của Khổng Tử, rất sâu sắc. Tiếng tăm của Hàn Nghệ tăng mạnh. Rất nhiều con em quý tộc có ý muốn làm bạn với Hàn Nghệ. Chuyện này đặt vào trước kia là chuyện không thể xảy ra, dù sao thì địa vị cũng cách biệt. Nhìn từ hiện trạng trước mắt, thực sự đã vượt qua Trường An Thất Tử. Đương nhiên, Hàn Nghệ nói này nói nọ, thật ra thì cũng chỉ để thúc đẩy "Ngày phụ nữ". Hiển nhiên, một phen tuyên truyền này vô cùng thành công. Tuy còn có tranh luận, nhưng phần lớn dư luận cũng đã ngả về hướng Phượng Phi Lâu. Đó không chỉ là dư luận giữa nam nhân, mặt sau còn có một đoàn thể khổng lồ, đó là nữ nhân. Nữ nhân quý tộc hiện giờ cũng không phải là nữ nhân thời nhà Thanh. Thế lực của các nàng cũng rất lớn. Sự ra đời của "Ngày phụ nữ" đã là chuyện không thể ngăn cản.