Đây đúng là tin nóng kinh thiên động địa nha. "Thật sao?" Đám công tử trẻ tuổi đều mang ánh mắt thương hại nhìn Hàn Nghệ... Hàn Nghệ gật gật đầu, thở dài: "Lừa các ngươi làm gì, nghĩ tới trước đây khi ta ở nhà, thực sự là rất nhiệt huyết, vừa ra ngoài kiếm tiền nuôi sống gia đinh, về nhà còn phải làm việc nhà. Đúng là từ chuyện to tới chuyện nhỏ, đều do ta làm." Đáng thương! Chỉ một câu đơn giản, nghe mà thương tâm, làm người nghe rơi lệ nha! "Không ngờ Hàn tiểu ca vậy mà thê thảm như thế." Lệnh Hồ công tử đồng cảm nói. Đối diện với ánh mắt đồng cảm của mọi người, Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: "Nhưng ta rất cảm ơn đoạn thời gian này, chính vì có những trải nghiệm này, mà ta đã học được đạo lý chung sống với nhau. Kỳ thật thê tử của ta không phải cái gì cũng tệ, nàng vẫn có ưu điểm của nàng. Mỗi khi ta cảm thấy tức giận, ta đều thúc ép chính mình nghĩ tới những chỗ tốt của thê tử, kể từ đó, ta có thể giảm bớt sự tức giận trong lòng. Nếu không tin, các người cũng có thể thử xem." Nói xong hắn liếc nhìn trái phải, phát hiện 7~8 công tử đều nhíu mày trầm ngâm, qua một lúc, đều gật gù, trong lòng cả kinh, đậu xanh, có nhiều người mang oán khí với thê tử mình vậy à, thế là tiếp tục nói: "Nhưng về sau, ta và thê tử liền thẳng thắn với nhau, thành thật mà thổ lộ. Ta mới hiểu thì ra nàng ấy cũng phải chịu rất nhiều uất ức. Cho nên đạo phu thê, quan trọng vẫn là thẳng thắn. Là đàn ông thì nên kiên nhẫn nghe thê tử thổ lộ uất ức trong lòng. Kỳ thực loại trao đổi này có trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp của các vị. Bởi vì phu thê sống chung, có thể làm cho con người trưởng thành, biết khiêm nhường, biết lắng nghe, biết thông cảm. Từ sau lần đó, ta và thê tử đều trở nên tương kính như tân, gắn bó keo sơn, làm người ngoài phải ghen tị." Một người bỗng nhiên nói: "Vậy thê tử ngươi đâu?" Khụ khụ! Hàn Nghệ thầm mắng. Thằng nhãi này cố ý đến phá đám à, ngượng ngùng nói: "Thê tử của ta về nhà mẹ đẻ rồi." "Là cãi nhau với ngươi sao?" "Đương...đương nhiên không phải." Hàn Nghệ xạo quần nói: "Là như vầy, lần đó ta và thê tử nghiên cứu ra một thứ gọi là khoảng cách sinh ra cái đẹp." "Cái gì gọi là khoảng cách sinh ra cái đẹp?" "Việc này nha, phải nói bắt đầu từ ta. Có một lần, ta và thê tử ra ruộng làm. Ta bỗng nhiên phát hiện bên đường có một cô nương dung mạo sinh đẹp bước tới. Ta không khỏi nhìn mấy lần. Cái này hẳn là mọi người đều hiểu." "Ta không hiểu gì nha." "Ta cũng không hiểu chút nào." "Đó là hành động của tiểu nhân." Một đám công tử, đều rung đùi đắc ý. Oa, đậu xanh rau má, đúng là một đám ngụy quân tử nha. Hàn Nghệ chửi thầm trong lòng, miệng lại cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Các vị đều là quân tử, ta sao dám so sánh." Nói tới hai từ "Quân tử", hắn còn cố ý tăng âm lượng, lại nói: "Nói chung là có nhìn mấy lần, nhưng không may lại bị thê tử ta nhìn thấy. Thê tử ta rất không vui, ta cũng thấy hổ thẹn. Sau đó một đại thẩm nhà bên cạnh biết chuyện liền tới hỏi ta. Bà ta nói thê tử ngươi đẹp như vậy, sao ngươi còn muốn nhìn người phụ nữ khác. Ta nói cô nương kia còn đẹp hơn thê tử ta một chút nha. Nhưng mọi người đều nói thê tử của ta đẹp hơn, điều này làm ta rất bối rối. Rốt cuộc chuyện này là sao? Vì thế ta mới đem chuyện này nói cho thê tử ta từ đầu tới cuối. Về sau ta mới phát hiện một vấn đề, đó là phụ nữ dù đẹp đến đâu, nhìn mười năm cũng chán. Vậy phải làm sao bây giờ? Cho nhau một khoảng cách thích hợp, ngược lại sẽ thúc đẩy tình cảm phu thê. Chính là không phải ngày nào cũng kề bên, suốt ngày đối mặt với nhau, điều này khó tránh sinh ra ác cảm. Cho nên ta và thê tử lựa chọn xa nhau một chút. Nàng đi về nhà mẹ đẻ của nàng." Mọi người đều gật đầu, đều tán thành. Kỳ thật thê tử của đám quý tộc này đều rất đẹp, chắc chắn đẹp hơn phần lớn các cô nương của Hoa Nguyệt Lâu. Nhưng cũ không bằng mới, đây là bản tính của đàn ông rồi. Ngay lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Nghệ nói rất đúng, Hàn Nghệ lại thở dài. "Vì sao ngươi thở dài?" "Ta phát hiện ta làm sai rồi." "Không phải chứ, bọn ta đều cảm thấy ngươi nói rất có lý." Hàn Nghệ bỗng nhiên hai mắt rưng rưng, có chút nghẹn ngào nói: "Tuy là nói thế, nhưng thời gian chia lìa quá lâu, làm cho ta rất nhớ thê tử của mình. Ta nghĩ ta đã mắc bệnh tương tư rồi. Có câu nói rất hay, chỉ có khi mất đi mới biết quý trọng." Các công tử lại gật đầu, thì thầm nói: "Chỉ có khi mất đi mới biết quý trọng." Câu này thật sự quá hay. Không ít người liên tục khen hay. "Hàn tiểu ca, ngươi chớ đau lòng, thê tử ngươi sớm muộn gì cũng trở về." "Đúng vậy, sao ngươi không cho người đi gọi thê tử ngươi về?" "Nếu như cần giúp đỡ, ta sẽ hết sức tương trợ." Đám công tử đều ra sức an ủi Hàn Nghệ. Xem ra diễn xuất vẫn chưa lụt nghề nha! Hàn Nghệ đảo mắt, nói: "Đa tạ ý tốt của các vị công tử. Ta đã cho người truyền tin rồi." Nói xong hắn lại rất nghiêm túc nói: "Đây cũng là lý do tại sao ta đưa ra 'Ngày phụ nữ'." "Hử, cái này lại có liên quan gì tới 'Ngày phụ nữ'?" Triệu công tử hiếu kỳ nói. Ngay lúc này, bên ngoài lại có tiếng gào: "Hàn Nghệ, tên dâm tặc nhà ngươi mau ra đây cho ta. Hôm nay bổn công tử không tha cho ngươi đâu." "Aaa, Tức chết ta rồi, Hàn Nghệ, ngươi mau cút ra đây." Một lát sau, thấy một đám công tử xông vào, lần này nhiều người hơn trước, ước chừng 20~30 người. Nhưng lần này không cần Hàn Nghệ mở miệng. Đám người Vu công tử đều bước lên xoa dịu. "Lý huynh, huynh hiểu nhầm Hàn tiểu ca rồi." "Đúng vậy, chúng ta đều hiểu nhầm Hàn tiểu ca rồi. Kỳ thật Hàn tiểu ca đều nghĩ cho chúng ta đấy." Đám công tử vừa vào, không khỏi ngây như phỗng. Tình huống gì vậy? Chưa để bọn họ định thần lại, đám Vu công tử đã kéo đám người này lại. Lần này Trà Ngũ đã thông minh hơn, vội vàng lấy thêm mấy cái ghế từ trong phòng ra. "Lý huynh, các người đừng vội, nghe Hàn tiểu ca nói đã. Hàn tiểu ca, ngươi mau nói đi, cái này có liên quan gì tới 'Ngày phụ nữ'?" Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám công tử này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói: "Sở dĩ ta đưa ra 'Ngày phụ nữ', hoàn toàn là suy nghĩ vì các người. Đầu tiên chính là khoảng cách sinh ra cái đẹp, nếu như thê tử của các người tối ngày đều ở nhà, vậy sớm muộn gì cũng nhìn phát chán. Nhưng thỉnh thoảng xa nhau một chút, cho mọi người không gian riêng, như vậy có thể thúc đẩy tình cảm phu thê. Ta dám vỗ ngực nói. Các người chắc chắn từng có lúc hi vọng, rằng mình có thể ở một mình để suy nghĩ chuyện gì đó. Nếu như lúc này thê tử các người bỗng nhiên xuất hiện, hỏi này hỏi kia. Các người sẽ cảm thấy hết sức bực bội." Mọi người đều gật đầu. Đây chính là nhân tính. Mỗi người đều có thời điểm như vậy. Hàn Nghệ lại nói: "Thứ hai, chính là để gia tăng chủ đề chung giữa phu thê. Nếu ngươi ngày nào cũng ở ngoài, tiếp xúc với một vài sự vật mới, mà thê tử của ngươi thì ở nhà hoàn toàn không biết gì. Ngươi về nhà nói với thê tử, nhưng thê tử không hiểu gì cả, căn bản không thể nói chuyện. Cái này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm phu thê. Tại sao mọi người đều thích các cô nương ở Hoa Nguyệt Lâu, không phải là vì bọn họ xinh đẹp, mà là bởi vì bọn họ kiến thức rộng rãi. Ngươi nói một câu gì đó, bọn họ đều có thể đáp được. Nói chuyện như vậy mới có ý tứ. Giống như 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, các người đều xem qua. Nhưng thê tử của các người đều chưa có xem. Cho nên khi các người muốn chém gió với thê tử về tình tiết gì đó không ổn trong cốt truyện, hoặc là chỗ nào đó rất hay, thì thê tử các người căn bản không hiểu được, điều này sẽ làm các ngươi rất thất vọng. Cho nên, lẽ ra phải để thê tử đi ra ngoài một chút, tiếp thu sự vật mới bên ngoài. Như vậy mọi người mới có chủ đề chung. Ta dám nói, hôm qua trong các ngươi có không ít người đều thảo luận với thê tử về kịch nói, hơn nữa thảo luận hết sức thú vị. Đúng không?" Đám công tử đều gật đầu. Thằng này đúng là như thần, dường như cái gì cũng biết. Đây kỳ thật chỉ là loại tâm lý học vô cùng đơn giản, cấp bậc nhập môn. Hàn Nghệ còn sợ nói quá thâm ảo, bọn họ nghe không hiểu, nói: "Cuối cùng, chính là muốn để cho các nữ nhân trao đổi với nhau nhiều hơn. Có câu là, ba người bước trên đường, tất có người là thầy ta. Kỳ thật các ngươi có rất nhiều điểm giống nhau, cũng có rất nhiều điểm khác biệt. Cũng giống như là Vu công tử và Lệnh Hồ công tử, tình huống của hai người hoàn toàn trái ngược. Lúc thê tử các người gặp nhau, có thể an ủi lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu. Loại trao đổi giữa nữ nhân thế này, có thể giảm nhẹ gánh nặng cho nam nhân. Nó giống như hiện giờ ta an ủi các ngươi vậy. Nếu ta là nữ nhân, ta sẽ không tìm các ngươi để an ủi, mà là tìm các chị em của mình. Hơn nữa, lúc các người có uất ức, nhất định cũng sẽ đi tìm hảo hữu để nói chuyện, phàm là bạn tốt tri kỷ, đều sẽ an ủi các người. Sau khi nói xong, các người đều cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, có phải vậy không?" "Đúng, đúng. Ta thường tìm Lệnh Hồ huynh để than phiền." "Nói rất đúng, có chút uất ức cứ giấu trong lòng sẽ không thoải mái. Nhất định phải tìm một người để nói ra, vậy mới thoải mái." "Chẳng phải vậy sao!" "Vấn đề chính là ở chỗ này." Hàn Nghệ nói: "Đàn ông chúng ta ra ngoài dễ dàng, nhưng phụ nữ ra ngoài hơi khó. Nếu như trong lòng bọn họ có uất ức, không tìm được người để nói, suy bụng ta ra bụng người, như vậy sẽ rất đáng thương, chúng ta nên thông cảm. Nhưng lễ pháp là thế, cá nhân ta cũng hết sức tôn trọng lễ pháp, cho nên ta mới đưa ra ngày phụ nữ. Mục đích là để tăng cường trao đổi giữa phụ nữ, cho bọn bọ cơ hội học tập lẫn nhau, dù sao thì mọi người đều là phụ nữ. Như vậy cũng không trái với lễ pháp. Hơn nữa, trong kịch nói của ta chỗ nào cũng là đạo lý chung sống, dạy người hướng thiện. Ta dám nói một câu, nếu như các ngươi làm một bát cháo cho thê tử ăn. Thê tử các người sẽ cảm động muốn khóc, cho dù là cháo có khó ăn tới đâu, cô ấy cũng sẽ nói là ngon. Có thể bọn họ chưa từng xuống bếp, nhưng sau khi xem xong kịch nói, bọn họ cũng sẽ học theo Thôi Tinh Tinh, cố gắng làm một bữa cơm cho các ngươi. Đạo lý chung sống này, chính là lấy lòng lẫn nhau." Một vị công tử bỗng nhiên nói: "Tuy ngươi nói khá có lý, nhưng nếu lúc nào thê tử cũng chạy ra ngoài, thì còn thể thống gì nữa?" Hàn Nghệ cười nói: "Vị công tử này nói rất đúng, đàn ông chúng ta mới là trụ cột, thê tử dĩ nhiên là phải lấy trượng phu làm chủ. Ngày nào cũng ra ngoài không để ý tới gia đình, như vậy cũng không tốt. Nhưng ta tin rằng thê tử các vị đều là dạng tri thư đạt lễ, không có chuyện đạo lý này cũng không biết. Hơn nữa ta tin tưởng điều này có thể thúc đẩy đàn ông chúng ta hiểu được làm thế nào để gìn giữ một gia đình, có thể làm chúng ta tiến bộ. Một gia đình cần phải có đàn ông, cũng cần phải có phụ nữ, thiếu một thứ cũng không được. Kỳ thực việc kiểm soát vợ cũng giống như thả diều vậy. Ngươi càng kéo căng, diều càng không bay được. Ngươi thả lỏng ra diều lại bay mất. Kéo căng hay thả lỏng hoàn toàn do các ngươi. Hơn nữa 'Ngày phụ nữ' không phải hôm nào cũng có. Nếu các ngươi hi vọng có một người lúc nào cũng ở bên cạnh, giúp đỡ mình, khích lệ mình. Vậy các ngươi đầu tiên phải coi đối phương là một con người, chứ không phải là đồ vật. Mọi người đều biết đồ vật không có cảm tình, nhưng con người thì có. Đàn ông chúng ta cần tâm sự, trao đổi lẫn nhau, mà phụ nữ cũng cần như thế, chứ không phải là ở nhà làm một bình hoa. Bình hoa dù có đẹp thế nào, cũng chỉ để nhìn mà thôi. Cho nên xin mọi người hãy tin tưởng ta. 'Ngày phụ nữ' của Phượng Phi Lâu chúng ta, kỳ thực là muốn tốt cho đàn ông đấy."