Nếu như để cho bạn tốt Peter Zhu của Hàn Nghệ nghe thấy lời này, thể nào cũng phải đi tìm Hàn Nghệ lý luận. Mẹ kiếp, có nhiều bài văn có thể đạo như vậy, mắc gì lại đi trộm biệt hiệu của lão tử. Hàn Nghệ ở hậu thế tuy hẹn hò vô số, nhưng đó là vì hắn có khuôn mặt điển trai, hơn nữa còn tiêu tiền như nước. Nhưng nếu như nói về việc lý giải nữ nhân, thì hắn so ra vẫn kém Peter Zhu. Dù sao thì Peter Zhu cũng là một nhà tâm lý học rất trâu bò. Sức quan sát hết sức tỉ mỉ, chỉ một động tác nhỏ của nữ nhân, là gã có thể biết được đối phương muốn làm gì. Chẳng qua là tính cách quyết định vận mệnh, gã không phải là một nhà tâm lý học đứng đắn, mà là một nghiên cứu viên rất "Hoạt bát". Vì thế mới trở thành đồng bọn với Hàn Nghệ. Hàn nghệ chỉ là theo đuổi tình thú một đêm. Còn Peter Zhu lại theo đuổi một mối quan hệ lâu dài. Khắp nơi trên thế giới đều có bạn là nữ giới. Là danh xứng với thật cái tên 'Người bạn của chị em phụ nữ'. Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng học lỏm trên người của gã không ít. Là một nam nhân, sao có thể chỉ dựa vào cái mặt để kiếm cơm, còn phải biết một số thủ đoạn khác nữa. Nhưng hiện giờ Peter Zhu không có ở đây, hơn nữa nam nhân hiện giờ hoặc là hạ lưu, hoặc là quân tử. Loại tính cách vừa chính vừa tà này của Hàn Nghệ vừa khéo có thể xưng vương xưng bá. Hắn sở dĩ nhắc tới biệt hiệu này, cũng là có nguyên nhân. Bởi vì hắn biết hẹn hò là không có khả năng, cho dù đối phương có đồng ý, hắn cũng không dám, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành bằng hữu. Kỳ thật đây là một loại ám chỉ, hoặc là một gợi ý. Hiển nhiên, bây giờ hắn mới nhận ra được, con đường của Peter Zhu mới là chính đạo. Nếu đã hô lên danh hiệu này, thì dĩ nhiên không thể làm chị em phụ nữ thất vọng. Hàn Nghệ sử dụng hết bản lĩnh của bản thân, thao thao bất tuyệt, ai đến cũng không cự tuyệt, đĩnh đạc mà nói. Cũng một phần là vì hắn xuất thân hèn mọn, bộ dạng cũng bình thường, không khiến cho bọn họ quá phòng bị. Ban đầu bọn họ chỉ coi Hàn Nghệ là hạ nhân, hoặc là nói chuyện như nói với kẻ hèn mọn. Nhưng càng về sau, bọn họ càng xem Hàn Nghệ như một tri kỷ. Bởi nữ nhân hiện tại đều quá đơn thuần, nên Hàn Nghệ chỉ tuỳ tiện thử vài câu, bọn họ đã trong lúc vô tình nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Hàn Nghệ lại căn cứ vào suy nghĩ trong lòng họ, để ở bên an ủi. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy Hàn Nghệ quá hiểu phụ nữ, gãi đúng chỗ ngứa, nói chuyện với bọn họ tới quên cả trời đất. Càng về sau, đã không còn người ngồi trên máy dệt nữa, mà đều vây quanh Hàn Nghệ, líu ríu không dứt. Lưu Nga đứng dưới đài quan sát, trong lòng vô cùng hâm mộ. Đây chính là cảnh tượng mà nàng kỳ vọng nha, vậy mà lại phát sinh trên người Hàn Nghệ. Kỳ thực Hàn Nghệ đã cho nàng thời gian đủ nhiều, đại bộ phận đều là để nàng chiêu đãi. Hàn Nghệ chỉ có một cơ hội lộ mặt duy nhất này, nhưng chỉ có một chút như vậy, Hàn Nghệ đã trở thành tâm điểm. Ngay cả sự hấp dẫn của máy dệt cũng bị hắn tranh mất rồi. Điều này làm cho Lưu Nga rất là buồn bực, rốt cuộc thì Hàn Nghệ có mị lực gì, lại có thể làm các phu nhân quý tộc kia si mê. Điều này thật sự làm người ta không thể hiểu nổi. Nhưng bất kể là phụ nữ của thời đại nào, một khi đã nói chuyện, thì giống như hồng thuỷ, căn bản không thể dừng lại được. Hàn Nghệ vốn dĩ nhìn ngực của đám nữ nhân kia cũng khá vui, rất happy, nhưng càng về sau, dần dần không chịu được nữa, mấu chốt là quá khát nước, hơn nữa còn không có ai tới viện trợ hắn, vì thế nói: "Các vị nương tử, lúc này không còn sớm nữa, phía dưới còn có nhiều người như vậy chờ xem kịch nói, hay là để lần sau nói tiếp đi, bây giờ xem kịch nói trước." Vừa nhắc tới kịch nói, chúng nữ lúc này mới chợt nhớ ra mục đích tới đây, lại nhìn thấy đám nữ nhân phía dưới ngơ ngác nhìn bọn họ, thế là tức khắc phản ứng lại, không khỏi mặt mày đỏ bừng, nhưng cả đám vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin bước xuống đài. Má ơi! Cuối cùng cũng chịu đi rồi. Hàn Nghệ liền thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy không ít nữ nhân đang nhìn hắn mệt nhừ trên đài, miệng như trộm cười, thế là vội vàng đứng thẳng lên, mang theo nụ cười nghề nghiệp bước lên trước, nói: "Được rồi, chủ đề về máy dệt hôm nay tới đây kết thúc. Nếu như mọi người không vội trở về, thì có thể thưởng thức một chút tiểu phẩm độc hữu của Phượng Phi Lâu chúng ta và 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Bởi vì các vị đều là lần đầu tiên tới Phượng Phi Lâu, sau khi tiểu phẩm kết thúc, chúng ta còn chuẩn bị cho các vị cơm trưa để tỏ lòng cảm ơn. Tại hạ xin cáo lui trước." Nói xong hắn chắp tay chào rồi đi xuống đài. Vải đỏ cũng từ từ hạ xuống. Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên. Vừa miễn phí xem kịch, vừa được tặng cơm trưa miễn phí. Trên đời không còn thương nhân nào tốt hơn thế này rồi. Tuy cơm trưa cho nhiều người như vậy, tính ra cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng Hàn Nghệ biết tương lai đám nữ nhân này sẽ đem tới cho hắn càng nhiều của cải hơn, nên chuyện này là đáng giá. Đương nhiên, bữa cơm trưa đó cũng không đắt tiền lắm, chỉ là một ít cơm nắm, bên trong có trộn một ít thuỷ sản, tuy rằng không đắt, nhưng hết sức tinh tế. Những nông phụ kia vốn dĩ là định đi về, nhưng nghe nói có cơm trưa ăn, thế là lập tức ở lại. "Phù, lâu quá không rèn luyện, nhất thời ứng phó với nhiều nữ nhân như vậy, đúng là có chút mệt mỏi." Hàn Nghệ bước xuống sân khấu, có chút thở hổn hển. Bỗng nhiên, một thân ảnh beo béo xuất hiện bên cạnh Hàn Nghệ: "Hàn đại ca, huynh không phải ngày nào cũng rèn luyện sao?" Hàn Nghệ sợ tới mức nhảy dựng lên, nói: "Ta nói này Tiểu Béo, đệ sao càng ngày càng giống Lưu tỷ vậy, đi đường cũng không phát ra tiếng động." "Rõ ràng là do Tiểu Nghệ ca không chú ý." Mộng Nhi bước tới, cười hì hì nói: "Tiểu Nghệ ca, thật không ngờ huynh lại được nữ nhân yêu thích như vậy." Không ngờ? Đậu phộng, lại là trông mặt mà bắt hình dong, không, là lấy văn chương nhìn người. Hàn Nghệ đĩnh đạc nói: "Làm gì có chuyện đó, ta ngày nào cũng ở cùng cô, cô cũng đâu có thích ta, không phải nói là lâu ngày sinh tình sao nhỉ?" Mộng Nhi đỏ mặt lên, mắng: "Tiểu Nghệ ca, sao huynh nói chuyện với bọn ta thì không có câu nào đứng đắn vậy?" Hàn Nghệ cười mỉm, nói: "Cô nói như vậy, là do cô chưa từng nhìn thấy lúc ta đứng đắn." Hùng Đệ cười khà khà nói: "Đệ thấy rồi." "Đệ thấy rồi?" Hàn Nghệ sửng sốt. Hùng Đệ nói: "Chính là lúc ở Dương Châu, khi chúng ta đi phố Trì Liễu." Hàn Nghệ đại kinh thất sắc, liền dùng một tay che miệng Hùng Đệ, ánh mắt lạnh ngắt: "Tiểu Béo, ta vẫn luôn cảm thấy đệ là người có nghĩa khí." Hùng Đệ sợ tới mức cứ gật đầu. Hàn Nghệ nói: "Không được bán đứng huynh đệ, hiểu không?" Hùng Đệ lại gật gật đầu. Hàn Nghệ chậm rãi buông tay khỏi miệng nó. Hùng Đệ vội tỏ vẻ trung thành, vô cùng nghiêm túc nói: "Hàn đại ca yên tâm, đệ tuyệt không nói cho bất cứ ai là huynh đi phố Trì Liễu tìm ca kỹ." Lời vừa nói ra, bản thân Hùng Đệ cũng kinh hãi, vội vàng dùng tay che miệng lại. Hàn Nghệ nghe vậy thiếu chút cắn vào lưỡi. Đậu xanh đệ trêu ta phải không, lại nhìn thấy bốn phía quăng tới ánh mắt khinh bỉ, liền cười ha hả nói: "Chính là bởi vì có lần đó, ta mới có ý tưởng mở thanh lâu, các cô mới trở nên nổi bật. Các cô hẳn là nên cám ơn ta vì chuyện này nha. Được rồi, ta đi uống chén trà, nói nhiều như vậy cũng khát rồi." Nói rồi hắn liền đảo mắt, bước lùi về sau. Vừa ngồi xuống chưa kịp uống hết một chén trà, Đông Hạo bỗng nhiên bước tới, cười hắc hắc nói: "Ân công, ngài thật lợi hại, dạy ta mấy chiêu đi." Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Dạy ngươi cái gì?" Đông Hạo nhìn xung quanh. Nhỏ giọng nói: "Là làm thế nào để nói chuyện với phụ nữ đó." Thằng cờ hó, giấu kỹ quá nha, bình thường nhìn không ra đấy. Không ngờ trong lòng ngươi lại dâm đãng như vậy. Hàn Nghệ cười nói: "Đông Hạo, hay là ta cho ngươi làm nam chính nhé, như vậy sẽ có rất nhiều phụ nữ thích ngươi." Trong mắt Đông Hạo thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nói: "Ta có được không?" Hàn Nghệ nói: "100% được, loại kịch nói mới này của ta chính là làm cho ngươi." Đông Hạo tò mò nói: "Kịch mới?" "JAV." "JAV là gì?" Hàn Nghệ ngoắc ngoắc ngón tay. Đông Hạo vội đưa lỗ tai lại. Hàn Nghệ ghé vào lỗ tai gã hưng phấn nói. Đông Hạo nghe hắn nói, khuôn mặt nháy mắt trở thành màu gan heo, vội rụt đầu lại, hết sức ngượng ngùng, nói: "Ân công, ngài nói đùa à?" "Không có nha!" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta rất nghiêm túc, không lẽ ngươi không thích sao?" Đông Hạo nói: "Ta đi làm việc đây." Nói xong gã lập tức rời đi. Toát mồ hôi! Người Phù Tang không phải thích món đó sao? Đúng là không hiểu được. Hàn Nghệ lắc đầu. Đông Hạo vừa đi ra, Lưu Nga liền đi vào, cười nịnh nói: "Hàn tiểu ca, mệt lắm không?" Hàn Nghệ nhìn Lưu Nga tươi cười, trong lòng liền minh bạch, ha hả nói: "Lưu tỷ, không phải tỷ cũng muốn học mấy chiêu đó chứ?" Lưu Nga kinh ngạc nói: "Hàn tiểu ca, chẳng lẽ ngươi thật sự có thể đoán được lòng phụ nữ?" Cái mặt cô như vậy, nếu như ta còn không biết, vậy không phải là ta gạt người, mà là người gạt ta rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Nói đùa, tỷ cho rằng biệt hiệu 'Người bạn của chị em phụ nữ' là do ta bịa ra sao?" Lưu Nga gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ánh mắt mang chút chờ mong nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ đột nhiên nghiêm túc nói: "Lưu tỷ, kỳ thật vừa rồi ta luôn quan sát tỷ nói chuyện với bọn họ. Tỷ phạm vào một sai lầm rất chí mạng. Đúng, bọn họ là khách của chúng ta, chúng ta nhất định phải tiếp đón tốt bọn họ. Nhưng đó chỉ là công việc, đây chỉ là một loại thái độ trong công việc. Chúng ta không cần phải khom lưng uốn gối lấy lòng các nàng. Tỷ càng khúm núm nịnh nọt bọn họ, bọn họ càng xem thường tỷ. Cần phải tự tin lên, tỷ có thể dùng thái độ của bằng hữu để nói chuyện với bọn họ. Tỷ nhất định phải động não một chút, vừa để cho bọn họ cảm thấy tỷ không mạo phạm bọn họ, vừa khiến bọn họ nguyện ý xem tỷ là bằng hữu." Lưu Nga nghe vậy cau mày, trầm tư hồi lâu, nghi hoặc nói: "Vậy rốt cuộc ta phải làm thế nào?" Cái này đối với nàng mà nói, thật sự là quá khó rồi. Dù sao nàng cũng làm ca kỹ nửa đời, lúc nhìn thấy đám quý tộc, nàng sẽ lập tức cất tôn nghiêm đi. Ngươi bảo nàng làm thế nào sửa được trong thời gian ngắn chứ. Hàn Nghệ đương nhiên cũng hiểu, hơi trầm ngâm, nói: "Làm một vị thính giả." "Thính giả?" Lưu Nga kinh ngạc nói. Hàn Nghệ nói: "Không sai, tỷ đừng nhìn thấy đám nữ nhân lúc nãy trên mặt rất vui vẻ. Kỳ thật trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều nỗi niềm. Bọn họ cần một đối tượng nguyện ý nghe họ dốc bầu tâm sự." Lưu Nga nói: "Cho dù là thế, bọn họ cũng sẽ không tìm ta nha!" Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tỷ nói không sai, nhưng cái này cần tỷ đi nỗ lực, phương pháp đơn giản nhất, chính là tỷ than phiền với bọn họ trước. Các người đều là phụ nữ, tuy thân phận chênh lệch rất nhiều, nhưng chung quy vẫn phải có chỗ tương tự, cũng có thể gặp phải những khó khăn giống nhau. Nếu như tỷ đem những nỗi niềm của tỷ nói ra trước, khiến cho họ đồng cảm, chỉ cần có đồng cảm, bọn họ sẽ không kìm lòng mà nói hết với tỷ. Lúc này tỷ chỉ cần đứng về phía bọn họ, cùng bọn họ than phiền này nọ, bất kể là bọn họ nói đúng hay sai. Đây chính là cách an ủi tốt nhất, đây cũng chính là tình hữu nghị giữa phụ nữ. Một khi loại hiện tượng này phát sinh, vậy đối phương sẽ coi tỷ là bằng hữu. Tỷ hiểu bọn họ càng nhiều, tình hữu nghị giữa các tỷ sẽ càng nồng hậu, cứ kéo dài như vậy. Bọn họ sẽ không thể rời xa tỷ. Đây thật ra cũng là một môn học vấn đấy!" Kỳ thực thứ hắn nói chính là tâm lý học. Cái này cũng là do hắn học được từ Peter Zhu. Hơn nữa hắn thấy Peter Zhu lần nào cũng thành công. Peter Zhu có một câu nói rất hay: 'Thượng đế sở dĩ không càm ràm, chỉ vì ổng là đàn ông'. Trong lòng Lưu Nga đột nhiên bừng sáng, bởi nàng cũng là nữ nhân. Kỳ thật lúc nàng ở trong cung, loại hiện tượng này cũng thường phát sinh, chỉ là nàng không chú ý tới. Hiện giờ nghe Hàn Nghệ nói vậy, bỗng nhiên hiểu ra, hai mắt sáng ngời, nói: "Ta biết phải làm thế nào rồi." Hàn Nghệ nói: "Nhưng tỷ phải chú ý, tỷ không chỉ là một nữ nhân, mà còn là một thương nhân. Mà thương nhân thì phải biết ăn nói thận trọng, đặc biệt là với nữ nhân. Nếu như tỷ không thể giấu kín bí mật trong bụng, thì tỷ không cần đi thử nữa. Bởi như thế chỉ đem lại tai họa cho tỷ." "Ừm, ta nhớ kỹ rồi." Lưu Nga gật đầu nói. Hàn Nghệ cười, nói: "Vậy tỷ còn đứng đây làm gì, bọn họ nhất định là đang tò mò với kịch nói, đây là một cơ hội cho tỷ đấy."