Có câu cửa miệng thế này, quan trường sâu như biển, vào rồi từ nay thân bất do kỷ... Tuy rằng làm quan có thể được rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng làm quan cũng không phải sung sướng như trong tưởng tượng. Quan trường vô cùng tàn khốc, đừng nhìn những vị quan lớn này thắt lưng quấn bạc triệu, có được hàng vạn hàng ngàn mỹ nữ, nói không chừng vừa mới xoay lưng, là đã biến ngay thành một con chó, chỉ có điều là ngươi không nhìn thấy mà thôi. Hàn Nghệ muốn thượng vị, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý trong đó. Một khi tiến vào quan trường, nhất định phải chấp nhận bị những quy củ trói buộc, mà làm một tiểu quan, thì càng như thế, hơn nữa chức quan quá thấp, thì quá khó để bò lên, không khác gì chó cả. Nếu đã thế, thì còn không bằng làm một dân thường, ít nhất sẽ không bị những quy củ kia trói buộc, cho nên Hàn Nghệ cho rằng, hoặc là không vào, hoặc là cho ta một cơ hội lớn để có thể thể hiện khả năng của mình. Dù sao thì hắn cũng kiên quyết không làm quan nhỏ. Hắn cũng không thất vọng, cơ hội đều là do hắn tạo ra, nếu hắn đã có thể tạo ra một cơ hội, vậy thì hắn còn có thể tạo ra một cơ hội khác nữa. "Hàn tiểu ca, Quốc Cữu Công và Hữu Phó Xạ nói gì với ngươi vậy?" Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương vừa mới rời khỏi, Lưu Nga liền lặng lẽ đi tới bên Hàn Nghệ, đương nhiên, vẫn làm Hàn Nghệ giật mình như thường lệ. Nhưng nàng cũng chỉ dọa Hàn Nghệ một chút, còn Hàn Nghệ mà dọa nàng, thì toàn là dọa đến muốn mạng của nàng, hôm nay nàng không té xỉu xem như đã phát huy không tệ. Vừa rồi thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương rời đi, mà Hàn Nghệ vẫn còn nguyên si, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Hàn Nghệ nghiêm túc nói: "Hữu Phó Xạ muốn thưởng cho ta một chức quan." Lưu Nga kinh hỉ nói: "Thật...thật chứ?" Mở thanh lâu mà được chức quan, đối với nàng thật quá mộng ảo, chỉ thiếu chút nữa vui mừng đến phát khóc rồi. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thật đấy, ta lừa tỷ làm gì?" Lưu Nga vội vàng hỏi: "Vậy chức quan gì? Bao giờ thì nhậm chức?" Phảng phất như cơ hội thăng chức rất nhanh đã ở ngay trước mắt, thật sự rất vui mừng. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cái này không quan trọng." Lưu Nga gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đây thật là một việc vui lớn, Hàn tiểu ca, ngươi thực sự là lợi hại, ta xem như phục ngươi rồi." "Lưu tỷ, tỷ hiểu lầm rồi." Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: "Ý của ta là, ta đã từ chối rồi." Lưu Nga thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của mình, cái này thay đổi quá nhanh rồi, thật sự quá giật gân, nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi đã từ chối rồi?" Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng vậy!" "Vì sao? Ngươi... ngươi... trời ơi! Ta xem như bị ngươi làm tức chết rồi." Lưu Nga thật sự muốn bổ đầu của Hàn Nghệ ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì, là phân hay nước tiểu. Hàn Nghệ thấy nàng sắp phát điên, nghĩ thầm nên có chừng có mực, đừng khiến nàng phát điên, thế là cười ha hả nói: "Bởi vì nếu ta làm chức quan này, thì đó là vũ nhục Hàn Tín." "Hàn Tín?" Vẻ mặt Lưu Nga kinh ngạc. "Nói đơn giản, chính là chức quan quá nhỏ." Hàn Nghệ cười, trong lòng thầm mắng, Gia Cát Lượng người ta tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị thì vừa ra là được làm tể tướng, ta tự so mình với Hàn Tín, thì con mẹ nó không ngờ chỉ cho ta làm một chủ sự, cái này không phải đang sỉ nhục Hàn Tín sao? Sỉ khả sát bất khả nhục nha. Nhưng hắn cũng không nói tỉ mỉ: "Cơ hội còn rất nhiều, tỷ cũng đừng quá thất vọng." Nói xong, hắn đột nhiên đi về phía trước, chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến ba vị công tử." Chỉ thấy có ba người đi về phía hắn, đúng là Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ. "Ha ha!" Nguyên Liệt Hổ tiến lên, vừa tới là kẹp chặt nách Hàn Nghệ, cười khà khà nói: "Hàn Nghệ, ta xem như phục ngươi rồi, ngay cả cách này cũng nghĩ ra được, dùng máy dệt vải đi dụ dỗ phụ nữ đến, hay, thật sự là rất hay." Hàn Nghệ bị thằng này kẹp đến khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu, phí sức một hồi mới giãy thoát ra, khó chịu nói: "Ta nói này Nguyên công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, nam nam thì càng thụ thụ bất thân, ngươi đừng có thân thiết như thế, dễ làm người khác hiểu lầm." Sắc mặt Nguyên Liệt Hổ ghê tởm, nói: "Cút cút cút, lão tử không có hứng thú với nam nhân, ngoại trừ Vô Nguyệt ra." "Hửm?" Hàn Nghệ lập tức cả kinh, những câu này rất có giá trị để bàn nha. Trịnh Thiện Hành cười khổ, nói: "Liệt Hổ, ngươi bớt ở đây nói bậy đi, thanh danh của Vô Nguyệt đều bị ngươi làm hỏng hết rồi." "Không không không." Hàn Nghệ vội vàng nói: "Không dối gạt ba vị, ta cũng đã từng gặp Độc Cô công tử, cá nhân ta cho rằng Nguyên công tử nếu như có ý với Độc Cô công tử, vậy cũng hợp tình hợp lý." Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói: "Ngươi đã từng gặp Vô Nguyệt?" "May mắn được gặp một lần." "Xem đi, ngay cả Hàn Nghệ cũng nói thế đấy, ta đã sớm nói rồi, thấy Vô Nguyệt mà không động tâm, thì không phải là nam nhân." Nguyên Liệt Hổ không ngừng cười ha hả. Có gian tình, nhất định có gian tình. Trong đầu Hàn Nghệ không ngừng hiện lên hình ảnh Nguyên Liệt Hổ tay trái cầm roi da, tay phải cầm nến đỏ, quỳ trước háng Độc Cô Vô Nguyệt, mạnh mẽ oai phong rên rỉ, ngẫm lại cảm thấy cmn quá ghê tởm. Chính bản thân Hàn Nghệ cũng lạnh run, trong lòng giúp Nguyên Liệt Hổ bổ sung thêm một câu, người nào mà động tâm với Vô Nguyệt thì chắc chắn là thái giám. Trịnh Thiện Hành hoàn toàn hết chỗ để nói, cũng không muốn tiếp tục tán gẫu đề tài này nữa, cười như không cười nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ nha." Hàn Nghệ sao có thể không biết ý tứ của gã, cười ha hả nói: "Chỉ hơi giấu chút thôi, cũng không phải là không lộ, ngoại trừ ba điểm ra, thì cái gì nên lộ cũng đã lộ rồi." "Không biết là ba điểm nào?" Vương Huyền Đạo tò mò hỏi. "Ặc, ba điểm này chính là ngực trái, ngực phải, dưới háng." Hàn Nghệ thực sự không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể dựa vào tình hình thực tế để nói. Vương Huyền Đạo sửng sốt, Trịnh Thiện Hành cũng không hiểu ra sao, duy chỉ có mỗi Nguyên Liệt Hổ là lập tức cười ha hả, nói: "Hay, một cái ba điểm, thật là rất sâu sắc." Cùng với nụ cười, là một bàn tay to chuẩn bị đập tới, nhưng Hàn Nghệ sớm đã có chuẩn bị, lập tức tránh ra. Trịnh Thiện Hành lập tức hiểu ra, tức giận nói: "Ngươi thật sự càng lúc càng giống một tên mở thanh lâu rồi đấy." Hàn Nghệ trợn mắt nói: "Ta vốn đã là một tên mở thanh lâu, sao có thể càng ngày càng giống?" Hình như cũng đúng. Trịnh Thiện Hành bất đắc dĩ cười, nói: "Nhưng Hàn tiểu ca à, ngươi cũng thật không phúc hậu rồi, chúng ta chính là quan hệ hợp tác, hơn nữa hợp tác giữa chúng ta và máy dệt vải có quan hệ vô cùng lớn, ngươi sao lại giấu diếm ta." Hàn Nghệ nói: "Trịnh công tử, ngươi cho rằng ta làm máy dệt vải này thật sự là vì nội tử sao? Ta là vì ngươi đó!" Nguyên Liệt Hổ lập tức sán lại nói: "Sao lại nói lời này?" Cmn, lời từ trong miệng thằng này nói ra, nghe sao biến chất rồi. Hàn Nghệ vội vàng giải thích nói: "Trịnh công tử, ngươi không ngại ngẫm lại xem, chúng ta hợp tác bán quần áo, chứ không phải là bán vải vóc. Chênh lệch giữa vải vóc và quần áo chính là kỹ thuật, lợi nhuận của kỹ thuật này có thể lớn có thể nhỏ, nhìn từ góc độ này, thì hai thứ trên cũng không có quan hệ quá lớn. Tựa như hạt dẻ rang đường, mặc dù đều là hạt dẻ, nhưng một khi rang lên, thì giá cả cũng tăng rồi. Máy dệt vải của ta một khi phổ biến, thì giá vải nhất định sẽ giảm, như vậy đối với chúng ta mà nói, lợi nhuận sẽ càng lớn, đây chính là một việc vui lớn!" Đây là một đạo lý rất dễ hiểu, bọn họ cần vải để làm quần áo, giá vải rẻ hơn, thì càng tốt cho họ. Sắc mặt Triệu Thiện Hành vui mừng, nói: "Nói có lý." Đôi mắt Hàn Nghệ xoay chuyển, đột nhiên ha hả nói: "Trịnh công tử, qua đây nói chút chuyện." Trịnh Thiện Hành sửng sốt, lập tức gật đầu, cùng với Hàn Nghệ đi sang một bên. Vương Huyền Đạo là quân tử, đương nhiên sẽ không đi xem náo nhiệt, nhưng Nguyên Liệt Hổ thì mặc kệ, thằng này ghét nhất là nói nhỏ với nhau, thế là cũng tới. Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, trong lòng cũng vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể kệ gã, nói với Trịnh Thiện Hành: "Trịnh công tử, ta làm máy dệt vải này hoàn toàn là suy nghĩ vì hợp tác của chúng ta." Trịnh Thiện Hành cười nói: "Cái này không phải vừa rồi ngươi đã nói sao?" "Đúng đúng đúng!" Hàn Nghệ cười gật đầu, lại nói: "Máy dệt vải này sẽ phổ biến nhanh thôi, đối với chúng ta sẽ càng có lợi, cho nên ta mới đề xuất kế hoạch giúp đỡ người nghèo." Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: "Chuyện này rất tốt! Ta cũng rất tán thành!" Nguyên Liệt Hổ cũng không cam tâm làm bóng đèn, nói: "Kế hoạch giúp đỡ người nghèo của ngươi quả thật không tệ." Tán thành thôi thì được cái lông gì, ngươi cứ ngồi đó mà tỏ vẻ đi! Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng kế hoạch giúp đỡ người nghèo của ta căn bản không kiếm được tiền, còn phải bồi thêm tiền vào đó, ngươi xem, kế hoạch giúp đỡ người nghèo này vốn là vì hợp tác giữa chúng ta, số tiền bồi thêm này có phải hay không cũng nên chia đều." Trịnh Thiện Hành cuối cùng cũng hiểu ra, nếu không phải gã hàm dưỡng cao, thì thế nào cũng chửi má nó rồi, tưởng thẳng nhãi ngươi muốn nói với ta cái gì hay ho, hóa ra là muốn chia đều thiệt hại với ta, thiên hạ này nào có chuyện tốt như vậy. Gã cười đểu nói: "Nếu đã như vậy, vụ mua bán máy dệt vải của ngươi phải chăng cũng nên chia cho ta một nửa." Làm một người trong Thiên môn, ta nếu không muốn cho ngươi, thì cho dù đưa thứ đó đến trước mặt ngươi, ngươi dám lấy sao? Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Được! Chuyện này hoàn toàn có thể thương lượng." Sảng khoái như vậy sao, bên trong chắc chắn có mưu nị. Trịnh Thiện Hành quá hiểu Hàn Nghệ rồi, bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi Hàn Nghệ nói là tiền mua bán lỗ, nghĩ thầm rằng năm phần này không cần nữa, cầm là sẽ phỏng tay, cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca đừng để ý, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi. Nhưng dù sao chúng ta cũng là hợp tác mua bán quần áo, vải vóc không ở trong nhóm này, nhưng cũng có thể thương lượng, cái này về sau hãy nói đi." Hàn Nghệ cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Vậy được, sau này nói sau." Hắn cười thầm trong lòng, đến lúc đó ngươi còn không phải chạy tới mua máy dệt từ chỗ ta sao, ha ha! Sao lại sảng khoái như vậy nhỉ? Trịnh Thiện Hành nhất thời không hiểu ra sao cả. "Ta còn tưởng chuyện gì, thần thần bí bí, thì ra là chuyện này, chẳng thú vị gì cả." Nguyên Liệt Hổ lắc lắc đầu, tức giận nói. Trịnh Thiện Hành trừng mắt nói: "Chúng ta cũng không có gọi ngươi tới nghe, là chính ngươi mặt dày tự theo đuôi mà đến." Hàn Nghệ ha hả nói: "Nguyên công tử, muốn thú vị đúng không, ta có nè!" Nguyên Liệt Hổ nói: "Cái gì thú vị?" Hàn Nghệ cười nói với Trịnh Thiện Hành: "Trịnh công tử, đừng nói là ta chỉ lo việc buôn bán của mình, không để ý đến việc hợp tác của chúng ta. Đợi đến ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ lớn đủ để khiến chúng ta mở rộng thị trường quần áo, kiếm một món lời lớn." Trịnh Thiện Hành vui vẻ nói: "Thật sao?" "Ta lừa ngươi làm gì." Hàn Nghệ cười nói. Trịnh Thiện Hành nói: "Mau nói nghe một chút." Nguyên Liệt Hổ cũng gật đầu, hai mắt tràn đầy chờ mong. "Cái này... " Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Nguyên Liệt Hổ vội la lên: "Vậy còn không bằng ngươi đừng nói." Hàn Nghệ nói: "Ta không định nói, nhưng Nguyên công tử bảo không thú vị, nên ta nói cái thú vị cho ngươi nghe." Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày, cười mắng: "Tiểu tử ngươi cũng dừng giấu nữa, mau nói đi." "Chẳng qua chỉ ba ngày mà thôi, sao không để lòng mình tràn đầy chờ mong với ba ngày này?" Hàn Nghệ chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán, cố ý chơi họ một vố, chứ muốn nói đã sớm nói rồi. Trịnh Thiện Hành thấy hắn đã nói như vậy rồi, biết thằng này chắc chắn sẽ không chịu nói, trong lòng rất khó chịu, cái miệng của thằng này quả thật mất hết nhân tính, thật đúng là không bằng không nói. Đúng lúc này, một thanh niên mặc trang phục tùy tùng chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai Nguyên Liệt Hổ một câu, nhưng do Nguyên Liệt Hổ thật sự quá cao, căn bản là với không tới. Nguyên Liệt Hổ nghe thấy mừng rỡ, nói: "Thật sao?" Tùy tùng kia lấy ra một phong thư, nói: "Đây là thư của Lư công tử." Trịnh Thiện Hành nghe xong hơi nhíu mày, nói: "Sư Quái?" Nguyên Liệt Hổ ừ một tiếng, ha hả nói: "Sư Quái sắp trở về rồi." "Vậy sao?" Trịnh Thiện Hành mừng rỡ. Lư Sư Quái. Hàn Nghệ hơi nhíu mày, ta đã nói sao lại chưa từng gặp Lư Sư Quái mà, hóa ra là không ở Trường An! Nghe được tin này, ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo và Nguyên Liệt Hổ cũng không muốn ở lâu, lập tức nói lời từ biệt với Hàn Nghệ, sau đó nhanh chóng rời đi. Hàn Nghệ vốn còn muốn hỏi thăm một chút, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội, thật sự là báo ứng nhãn tiền mà, ngươi đánh vào khẩu vị của ta, ta cũng sẽ cho ngươi ăn uống không ngon. Lúc này, vừa lúc nhìn thấy Lưu Nga đứng dưới tán cây, giả dạng thành một lão bà có tuổi hóng hớt, đáng tiếc khoảng cách xa như vậy, nàng căn bản không nghe được bọn Hàn Nghệ nói cái gì. Người ở trong cung ra quả nhiên không giống với người bình thường. Hàn Nghệ đi tới, nói: "Lưu tỷ, hỏi tỷ một việc, tỷ có biết Lư Sư Quái không?" Lưu Nga gật đầu nói: "Cái này ta đương nhiên biết." Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Gã rốt cuộc là ai? Vì sao ta chưa bao giờ thấy gã?" Lưu Nga lắc đầu nói: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, đã rất nhiều năm rồi kể từ ngày Lư công tử rời khỏi Trường An." Nói tới đây, nàng đột nhiên thấp giọng nói: "Nghe nói là Lư công tử bị đuổi khỏi Lư gia rồi." Hàn Nghệ giật mình nói: "Thiệt hay giả?" Lưu Nga lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, ta cũng chỉ nghe tin vỉa hè mà thôi." Lấy cá tính của Trường An Thất Tử, quả thật rất có khả năng này, dù sao cũng toàn là lũ gợi đòn như vậy. Hàn Nghệ đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân mình còn nhiều chuyện lo không hết như vậy, bận đến ngập đầu, còn bận tâm mấy thứ này làm gì? Lưu Nga hiếu kỳ nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?" "Tùy tiện hỏi mà thôi." Hàn Nghệ qua loa một câu, lại hỏi: "Người ở bên ngoài đi hết rồi sao?" "Đều đã giải tán rồi." "Tin tức truyền ra thì sao?" "Trà Ngũ đi làm việc này, vẫn rất lợi hại." "Đúng thế, dù sao cũng là người tỷ đào tạo ra." Lưu Nga xấu hổ cười nói: "Ài, Hàn tiểu ca, ngươi nói những nữ nhân kia thật sự sẽ đến sao?" Hàn Nghệ nói: "Không mua cũng sẽ tới xem, hơn nữa những phụ nữ gia đình nghèo khổ, cơm còn không có ăn, sẽ đi để ý mấy điều này sao." Lưu Nga nói: "Người ta hỏi không phải là họ, mà là những nữ nhân quý tộc kia kìa?" Hàn Nghệ chậc chậc hai tiếng, nói: "Lưu tỷ, nhìn không ra tỷ lại là người phân biệt giàu nghèo nha." Lưu Nga ngượng ngùng cười, không lên tiếng, nàng đương nhiên hy vọng sẽ nịnh bợ được những nữ nhân quý tộc kia. Nữ nhân nhà nghèo thì có thể mang đến cái gì cho nàng chứ? Hơn nữa, Phượng Phi Lâu còn vì các nàng mà nhiều lần làm mua bán lỗ vốn. Trong lòng Hàn Nghệ cũng rõ ràng, con người chính là vậy, ai có tiền đồ thì để mắt tới người đó, cười nói: "Yên tâm đi, những nữ nhân nghèo khổ sẽ giúp các nàng mở đường, các nàng chắc chắn sẽ tới, dù sao kịch nói của chúng ta cũng không phải hữu danh vô thực, nhưng tỷ phải chuẩn bị kỹ càng một chút, kiếm mối quan hệ tốt với các nàng, đây chính là một cuộc chiến thành danh của tỷ đấy." Lưu Nga vui vẻ nói: "Biết, biết rồi, cái này ta hiểu mà."