Sau khi Cố Khuynh Thành đóng cửa phòng, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ý cười giảo hoạt, vẻ quyến rũ vừa rồi tức khắc không thấy đâu nữa, thay vào đó là một loại thần thái nghịch ngợm, vừa đi vào gian phòng đối diện, bàn tay ngọc lại vứt ra một cái túi tiền: "Hừ! Không ngờ đường đường đông chủ của Phượng Phi Lâu, xuất môn lại chỉ mang theo chút tiền như vậy, thật sự là keo kiệt mà." Hửm? Sao còn chưa đến nhỉ? Hàn Nghệ ngồi trong phòng một lát, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Cố Khuynh Thành đâu, nghĩ bụng, đi lấy lá trà thôi, không cần chính bả tự đi lấy đó chứ, mà cho dù là tự đi, thì ở đây khắp nơi đều có trà, không thể đi lâu như vậy được. Không ổn rồi, dù sao cũng là đồng nghiệp, nơi này chắc chắn có bẫy rập. Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đứng lên, chuẩn bị đi ra, nhưng vừa đến trước cửa, đột nhiên cửa lại mở ra, chỉ thấy một nữ nhân dung mạo tú lệ, môi đỏ răng trắng, thân hình thon thả đang đứng trước cửa. Nữ nhân này nhìn thấy Hàn Nghệ, dường như bị hù một cái, nhưng lập tức liền nhíu mày lại, chỉ vào Hàn Nghệ quát lên: "Tiểu tử ngươi là ai, sao lại ở trong phòng ta?" Phòng của cô? Đáng chết, trúng kế nữ nhân kia rồi. Nữ nhân này bưu hãn như thế, xem ra chính là Nha Nương mà đến công tử của Phó Tể Tướng cũng dám đánh kia rồi. Trời má! Móng tay của nàng ta thật dài nha! Hàn Nghệ nhìn ngón trỏ mà nữ nhân kia đang chỉ mình, móng tay thon dài lấp lóe hàn quang, làm hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, không phải vì hắn lo lắng, mà quan trọng là đối phương là một nữ nhân, nếu thật sự động thủ, hắn không xuống tay được, chắc chắn sẽ bị thương, lỡ như bị cào rách mặt, vậy thì tìm ai để khóc đây. Nhưng Thiên môn có một định luật, chính là chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, thì không cần phải giải thích, bởi vì giải thích chính là che giấu, vậy thì âm mưu của ngươi có khả năng sẽ bị người ta vạch trần. Dù sao tố chất tâm lý của Hàn Nghệ cũng đã vượt qua muôn ngàn thử thách, gần như không chút chần chừ nào, mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói: "Xin hỏi vị cô nương này chính là Nha Nương sao?" Nữ nhân kia cả giận nói: "Ngươi bớt dông dài cho ta, tên tặc nhân ngươi thật to gan, lại dám xông vào phòng của bổn cô nương, có tin bổn cô nương cào nát cái mặt này ra không." Dữ vậy! Cô là ca kỹ, hay là thổ phỉ hả?! Hàn Nghệ lại chắp tay lần nữa nói: "Tại hạ Hàn Nghệ, là ngưỡng mộ mà đến, nhưng tuyệt đối không phải là tự tiện xông vào, mà là đã được Tào giả mẫu đồng ý." "Hàn Nghệ?" Nữ nhân kia sửng sốt, nói: "Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ?" "Đúng vậy." Hàn Nghệ khẽ gật đầu. Nữ nhân kia thoáng đánh giá Hàn Nghệ, nói: "Ngươi nói là giả mẫu cho phép ngươi vào đây?" "Đúng vậy, đúng vậy." Hàn Nghệ nói: "Nếu cô nương không tin, có thể đi hỏi thử." Hắn đã nói thế rồi, nữ nhân này đánh phải tạm tin, nói: "Tại sao ngươi muốn đến đây?" Hàn Nghệ nói: "Dám hỏi cô nương có phải là Nha Nương không." Nữ nhân kia "Ừm" một tiếng, nữ nhân này là một trong tứ đại hoa khôi Nha Nương, tính cách cũng là đanh đá nhất. Hàn Nghệ nói: "Thật không dám giấu, tại hạ ngưỡng mộ cô nương đã lâu, hôm nay đến đây, đầu tiên là vì muốn gặp mặt cô nương, xem kịch nói chỉ là thứ yếu. Vừa rồi dưới lầu tại hạ có nói rõ ý nguyện với Tào giả mẫu, Tào giả mẫu thấy ta chân thành, thế là bảo Khuynh Thành cô nương dẫn ta lên đây tìm cô, nào ngờ cô không có ở trong phòng, nên Khuynh Thành cô nương bảo ta ở đây đợi cô đó." "Nói bậy." Nha Nương nói: "Sao Cố Khuynh Thành lại làm chuyện này chứ." "Lời tại hạ nói đều là thật." Hàn Nghệ vươn tay ra, nói: "Nha Nương mời nhìn xem." Nha Nương nhìn vào tay hắn, cả kinh nói: "Đây chẳng phải là túi hương của Cố Khuynh Thành sao, sao lại ở trong tay ngươi." Hàn Nghệ nói: "Là như vầy, vốn dĩ Tào giả mẫu bảo Khuynh Thành cô nương đi chiêu đãi ta. Khuynh Thành cô nương nói lần đầu gặp mặt tại hạ, nên tặng túi hương này cho ta xem như là quà gặp mặt." Nha Nương hồ nghi nhìn hắn, nói: "Ngươi nói đây là do Cố Khuynh Thành tặng ngươi." Hàn Nghệ gật đầu. Nha Nương nói: "Tại sao cô ta phải tặng cho ngươi?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Việc này ta cũng không biết, vừa rồi ta cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh đó." Đây là vật tùy thân của Cố Khuynh Thành, nếu cô ta không có ý tặng người, người khác căn bản không lấy được. Nha Nương khẽ cau mày, trầm ngâm một lát, lại nói: "Nếu giả mẫu đã bảo Cố Khuynh Thành đi tiếp ngươi, thì tại sao ngươi còn muốn đến chỗ ta." Hàn Nghệ nói: "Hồi nãy ta vừa nói rồi, đó là vì ta ngưỡng mộ Nha Nương cô đó, cho nên mới đặc biệt nhờ vả giả mẫu, để ta được gặp cô." Ánh mắt Nha Nương lóe lên mấy phần vui sướng, ngoài miệng lại nói: "Cố Khuynh Thành, người ta được xưng là bán cố liền khuynh thành (chỉ nhìn nửa mặt đã muốn khuynh thành), ngươi không đi ngưỡng mộ cô ta, lại chạy đến đây ngưỡng mộ ta, việc này rất khó khiến người ta tin tưởng." Từ giọng nói không khó nghe ra, cô ta có ý bất mãn với Cố Khuynh Thành. Thật ra chuyện này cũng không khó suy ra, bởi vì tứ đại hoa khôi là tề danh cùng nhau, chứ không phải là một người độc chiếm, giữa bọn họ nhất định có sự bất mãn với nhau, Hàn Nghệ cũng vì đoán trúng điểm này, nên mới dùng Cố Khuynh Thành để khen Nha Nương. Cố Khuynh Thành tính là cái gì chứ, ta không thèm cô ta, ta chỉ đến vì nàng thôi. Hàn Nghệ khẽ cười rồi nói: "Nha Nương nói vậy là sai rồi, có câu tướng do tâm sinh, tướng mạo vốn là hoa trong gương, trăng trong nước, điểm mấu chốt của một người vẫn là phẩm hạnh. Tựa như Đát Kỷ kia, tuy dung mạo như thiên tiên, nhưng lòng dạ lại rắn rết, nên ả là nữ nhân xấu xa nhất trên đời này. Tuy ta đến Trường An không lâu, nhưng cũng đã nghe nói qua rất nhiều chuyện của Nha Nương, cũng chính vì Nha Nương nên mới khiến ta thay đổi cách nhìn đối với nữ tử thanh lâu." "Vậy sao?" Nha Nương tò mò nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ cười nói: "Trước kia ta luôn cho rằng nữ tử thanh lâu đều là gặp dịp thì chơi, ra vẻ dễ thương, không thể thâm giao. Chỉ có mỗi Nha Nương cô, tính cách thẳng thắn, chân thành đối đãi, yêu ghét rõ ràng, dám là chính mình, điều này khiến tại hạ vô cùng bội phục. Nữ tử tướng mạo xinh đẹp đâu đâu cũng có, nhưng nữ tử thẳng thắn như Nha Nương cô, thật sự là long phượng sừng lân đó." Nha Nương nghe một hồi mà vẻ mặt từ giận dữ dần biến thành vui thích. Lời hay ai lại không thích nghe, hơn nữa mấy câu này của Hàn Nghệ cũng nửa thật nửa giả, phóng đại ưu điểm của Nha Nương, còn về khuyết điểm lại không nhắc tới một chữ, nghe cũng không cảm thấy giả, khóe miệng khẽ lộ nụ cười ngượng ngùng: "Thật...thật vậy sao? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy ư?" Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên, nếu không ta sẽ không ở đây rồi. Hiện giờ thấy được cô nương, tâm nguyện đã thành, tại hạ không quấy rầy cô nương nữa, tại hạ xin cáo từ trước." "Đợi... đợi đã." Nha Nương vội vàng ngăn hắn lại, cười duyên nói: "Công tử vất vả mới đến một lần, dù sao cũng phải để ta làm hết phận chủ nhà chứ, nếu không giả mẫu lại mắng ta không hiểu lễ nghĩa, công tử mời ngồi, mời ngồi." Giọng điệu vô cùng khách khí, so với Nha Nương vừa rồi giương nanh múa vuốt quả thật là tựa như hai người vậy. Hừ! Nữ nhân kia còn muốn mượn đao giết người, thật sự là quá coi thường ta rồi, nếu ngay cả một nữ nhân ta cũng không bình định được, thì cmn ta đã sớm đầu thai xuyên không tiếp rồi. Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, chắp tay nói: "Nếu Nha Nương đã có thành ý như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi." Có nữ nhân bồi tiếp, chung quy vẫn tốt hơn là đối diện với phù thủy rồi. Tuy rằng Nha Nương không có nửa gương mặt đẹp như Cố Khuynh Thành, nhưng dung mạo cũng xem như là thượng đẳng, đáng để lưu lại. Sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Nha Nương nhiệt tình pha chén trà cho Hàn Nghệ, rõ ràng là vừa rồi Cố Khuynh Thành cố ý nói không có lá trà, mượn cớ bỏ trốn. "Nha nương vừa rồi có đụng chạm công tử, thật sự xin lỗi." Nha Nương mỉm cười xin lỗi, ngồi xuống. Hàn Nghệ cười nói: "Không sao, không sao, tại hạ thưởng thức nhất chính là điểm này của cô nương." Nói rồi, hắn linh cơ khẽ động, nói: "Bởi vì ta sơ suất nên không mang lễ vật theo, thật sự là thất lễ, nếu Nha Nương không ngại, thì ta liền mượn hoa hiến phật nhé, tặng túi hương này cho cô nương." Nói xong, hắn đưa túi hương qua. Nha Nương liếc nhìn túi hương kia, khẽ cau mày nói: "Túi hương của Cố Khuynh Thành, ta mới không thèm." Nữ nhân ngốc này, cô cầm túi hương này có thể chọc tức đồng nghiệp của ta đó, xem ra phải cho cô một vài ám chỉ rồi. Hàn Nghệ hơi tỏ vẻ hối hận, nói: "Vậy cũng đúng, nếu để Khuynh Thành cô nương nhìn thấy, vậy cũng không tốt lắm." Nói rồi liền làm bộ như thu tay lại, nhưng động tác cực kỳ chậm rãi. Nha Nương nghe vậy trong mắt sáng ngời, rất nhanh vươn tay ra, cầm lấy túi thơm, cười hì hì nói: "Đa tạ công tử, mời công tử uống trà." Hàn Nghệ ha hả nói: "Nếu Nha Nương không ngại, ta muốn đối ẩm một chén rượu với Nha Nương, như vậy mới đủ sảng khoái, cũng phù hợp với tính cách của Nha Nương." Lúc này trong sương phòng đối diện kia, Cố Khuynh Thành dạo bước trong phòng, dường như đang chờ đợi gì đó. "Khuynh Thành tỷ, Khuynh Thành tỷ." Chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng gọi nhỏ. Cố Khuynh Thành vội tiến ra mở cửa, một bóng người nhanh chóng chui vào, chính là Thảo Nhi kia. Cố Khuynh Thành vội vàng hỏi: "Thế nào? Nha Nương có cào nát mặt của hắn không." Thảo Nhi lắc đầu. Cố Khuynh Thành nói: "Vậy bọn họ có đánh nhau không?" Thảo Nhi vẫn lắc đầu. "Chẳng lẽ bọn họ đang cãi nhau? Không giống tác phong của Nha Nương nha." Thảo Nhi vẫn lắc đầu. Cố Khuynh Thành hoang mang nói: "Vậy bọn họ đang làm gì?" Thảo Nhi nói: "Bọn họ đang uống rượu." "Uống rượu?" Cố Khuynh Thành kinh ngạc ngẩn ngơ: "Chuyện này... sao có thể?" Thảo Nhi nói: "Là thật đó, vừa rồi muội nhìn thấy Hoa Nhi tỷ dâng rượu vào phòng." Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến mấy tiếng chiêng trống. Thảo Nhi nói: "Khuynh Thành tỷ, sắp khai diễn rồi, tỷ ra ngoài xem không." "Đương nhiên xem chứ!" Sau khi tiếng chiêng trống vang lên, không khí huyên náo trong lầu lập tức an tĩnh lại. Hàn Nghệ và Nha Nương cũng từ trong phòng đi ra, hai người cười nói vui vẻ, tựa sát vào nhau, thoạt nhìn thân mật vô cùng. Hai người lựa chọn một góc nhìn khá tốt ngồi xuống. "Tài tử giai nhân?" Hàn Nghệ thoáng nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy trên cái giá sau sân khấu viết bốn chữ lớn "Tài tử giai nhân", cười thầm, cái tên dung tục như vậy cũng dám đấu với ta, chỉ nghe thôi đã không có sức hấp dẫn rồi! Sân khấu của Hoa Nguyệt Lâu khác với sân khấu của Phượng Phi Lâu, đầu tiên là không có vải màn màu đỏ, kế tiếp là thấp hơn rất nhiều. Hàn Nghệ thiết kế như vậy là vì có thể chiếu cố hết mọi người xem ở phía sau, nếu quá thấp thì tầm mắt sẽ đặt ngang, khán giả phía sau có thể không nhìn được. Nhưng Hoa Nguyệt Lâu không tất yếu phải thế, bởi vì bố cục khác nhau. "Đúng rồi, Nha Nương, không biết vở kịch này là ai diễn?" Hàn Nghệ hứng thú hỏi. Nha Nương nói: "Còn không phải là Giáng Chân và Uyển Nguyệt sao." Trong giọng nói ngầm mang theo ý đố kỵ. Hai người mà nàng nói là hai người trong tứ đại hoa khôi. Tuy Hàn Nghệ và Nha Nương quen nhau không lâu, nhưng cũng hiểu đại khái tính cách của nàng. Tuy tính cách Nha Nương quả thật thẳng thắn, nhưng cái tâm ghen tỵ quá nặng, nói: "Tại sao không để nàng diễn?" Nha Nương nhếch miệng nói: "Giả mẫu chê ta quá xung động, sợ ta làm hỏng việc, thế nên không cho ta diễn." Đổi lại là ta e rằng cũng sẽ an bài như vậy, trừ phi để cô diễn quá xuất bản, nếu không, cô chắc chắn sẽ làm hỏng hết. Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cũng không thể nói như vậy, ngược lại ta cảm thấy nếu Nha Nương lên diễn, nhất định sẽ vô cùng thành công." Nha Nương vui vẻ nói: "Thật sao?" Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên, kịch nói xuất phát từ tay ta, bản lĩnh chọn người ta vẫn phải có. Nha Nương tuy tính cách có hơi xung động, nhưng tuyệt đối không phải hạng người kích động mù quáng, mà cái thứ diễn kịch này một là sợ không biết diễn, hai là sợ quá biết diễn rồi. Có những người quá giỏi làm bộ làm tịch, thế nên khiến người ta cảm thấy rất giả dối, không thể dẫn người ta vào vở diễn, ngược lại những người tính cách thuần phác như Nha Nương, vừa hay lại thích hợp, kỹ năng diện tốt nhất chính là kỹ năng diễn thuần phác, như vậy mới cho người ta cảm thấy nhân sinh trong vở diễn." Tri kỷ a! Nha Nương vui mừng đầy mặt, hiện rõ không thể nghi ngờ, nâng chén nói: "Không ngờ công tử lại hiểu Nha Nương như thế, Nha Nương mời công tử một ly." Ta rõ ràng là đang lừa cô đó, hiểu biết đâu ra. Hàn Nghệ nâng chén cười nói: "Ta chẳng qua là ăn ngay nói thẳng thôi, cô yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày, giả mẫu sẽ phát hiện cô mới là người thích hợp diễn kịch nhất." "Hàn công tử, Nha Nương tỷ tỷ." Đúng lúc Hàn Nghệ và Nha Nương chuẩn bị cùng đắp chăn ngủ, nâng chén tiêu sầu, thì bên cạnh lại vang lên thanh âm của một nữ tử. Hàn Nghệ nghe thấy âm thanh này thì trong mắt lóe lên vẻ bỡn cợt.