《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đích xác hấp dẫn người, đây đã là sự thật không cần tranh cãi. Nhưng tiền vĩnh viễn là thứ hấp dẫn người ta nhất, đây là định luật kim cổ bất biến. Cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn là biết ngay. 50 văn tiền này cũng không ít, có thể mua đồ ăn vặt cả nửa tháng, xếp hàng là có thể kiếm được 50 văn tiền, còn có vụ mua bán nào nhẹ nhàng hơn thế này sao. Hiện giờ có Trình Giảo Kim ở đây giúp Hàn Nghệ cầm lái, mặc kệ những người này về sau có xếp hàng hay không, hôm nay nhất định phải xếp hàng, muốn đi cũng không đi được. Bởi vì ngươi mà đi thì người khác sẽ cười ngươi không có đầu óc, xem kịch không hiểu. Thế là những công tử này lần lượt bỏ tiền ra mua vị trí, không ít người tranh nhau bán cho bọn họ. Trình Giảo Kim cũng không ý kiến gì với chuyện này, nó vừa không phạm pháp, vừa không phải là hành vi mất đạo đức, ngươi tình ta nguyện, ai mà quản được, ngáp dài nói: "Lão phu cũng đi xếp hàng đây." Lúc nói chuyện, còn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái. Lão không phải là ám chỉ ta dẫn lão đi cửa sau đấy chứ. Hàn Nghệ cười cười vẻ ngượng nghịu, cũng đang thầm nghĩ, có phải cũng nên mời Trình Giảo Kim đi cửa sau không. Kỳ thật cho dù hắn mời Trình Giảo Kim, cũng sẽ không có ai nói thêm nửa câu, dù sao địa vị, vai vế đều đã bày ra đó. Tuy nhiên Trình Giảo Kim dường như không ý này, xoay người liền đi về vị trí của mình, là một chỗ ngồi rất gần sân khấu, đương nhiên không phải là ông ta đã đến từ sớm, mà là căn dặn người hầu đi xếp hàng, đợi gần đến giờ diễn mới đến, chỉ vì ông ta đội nón tre, cho nên không có ai chú ý đến ông ta. Nhưng nói lại, ông ta cũng không ngại chuyện xếp hàng này, ông ta chỉ là không muốn bị người khác phát hiện. Chỉ là không ngờ mới đến không lâu, đã thấy đám công tử này ngang nhiên đứng trước mặt ông ta. Việc này khiến ông ta rất tức giận, nhưng ông ta lại không muốn bại lộ thân phận, vì thế vẫn nhịn không lên tiếng, dù sao tuổi tác lớn rồi, tính khí cũng không như trước kia nữa. "Nhị công tử, túi tiền mất rồi?" "Cái gì?" "Đại công tử, túi tiền của chúng ta cũng không thấy." Đột nhiên, hai tên tùy tùng của huynh đệ Vi thị đều phát hiện túi tiền của mình đã mất. Ánh mắt kích động của những bách tính kia dần dần trở nên hồ nghi, dường như đang nói, không phải là các ngươi muốn chiếm chỗ của chúng ta mà không bỏ tiền đó chứ? Quá là vô sỉ rồi, vậy mà các ngươi cũng là quý tộc. Huynh đệ Vi thị nhìn thấy ánh mắt này của bọn họ, sao lại không hiểu, vừa tức vừa thẹn, liền chửi bới hai tên tùy tùng một trận ngay tại chỗ, hôm nay đúng là mất hết cả mặt mũi. "Đợi đã." Hàn Nghệ đột nhiên mỗi tay bắt lấy một người, chính là hai thư sinh nháo loạn lúc nãy, cười nói: "Hai vị đừng đi vội, làm phiền hai vị thay ta hỏi thăm Tào giả mẫu một tiếng nhé." "Hả? Ngươi... ngươi nói gì? Gì mà Tào giả mẫu?" Thư sinh gầy gò nháo loạn hăng nhất kia có vẻ hơi luống cuống. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi không biết Tào giả mẫu?" Thư sinh gầy gò kia lắc đầu nói: "Không biết, không biết." "Phải không?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tào giả mẫu của Hoa Nguyệt Lâu mà ngươi cũng không biết?" Thư sinh gầy gò kia gật đầu thật mạnh, nói: "Thật sự không biết, Tào giả mẫu là ai?" "Ồ, vậy sao, vậy thì thật ngại quá, có thể ta đã nhầm." Hàn Nghệ cười cười xin lỗi, nói xong hắn liền xoay người rời đi, trong lòng lại thầm cười đểu, Hoa Nguyệt Lâu chẳng có ai rồi, thế mà lại phái thứ ăn hại này đến. Ta cũng quá coi trọng chúng rồi. Thôi Tập Nhận khẽ thở dài, lắc đầu, lại nhìn Trịnh Thiện Hành, cả hai đều không ngừng cười khổ. Mấy người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, đúng lúc muốn rời đi, Vi Phương đột nhiên quát: "Đợi đã." "Vi công tử có việc gì?" Thư sinh gầy gò kia hơi hoảng nói. Vi Phương đi tới, chỉ vào gã nói: "Soát cho ta." "Vâng." Hai tên hạ nhân lập tức xông lên, một người giữ thư sinh gầy gò kia, một người lục soát khắp người gã. "Làm gì, các ngươi làm gì đó? Ta không có lấy túi tiền của các ngươi!" Thư sinh gầy gò kia vẻ mặt oan uổng kêu lên. "Nhị công tử. Túi tiền của chúng ta." Rất nhanh, một tên tùy tùng đã lục soát ra một túi tiền từ trên người thư sinh gầy gò kia. Vi Phương vừa nhìn thấy túi tiền, lập tức nổi trận lôi đình: "Thằng nhãi ngươi lại dám trộm tiền của bổn công tử." Liền một quyền đánh qua, đúng lúc bực tức nãy giờ không có chỗ trút ra, giờ thì có lý do rồi. Thư sinh kia ngã vật xuống đất, ôm mặt kêu khóc: "Nhị công tử, oan uổng! Ta oan uổng! Ta không lấy túi tiền của các ngươi." "Chuyện đến lúc này, ngươi còn dám giảo biện?" Vi Phương lại một cước đạp tới. Vi Quý chỉ vào tên thư sinh bên cạnh kia nói: "Còn gã nữa." "Vâng." Hai tên tùy tùng lại bắt đầu lục soát một thư sinh khác. Rất nhanh lại soát được túi tiền của Vi Quý trên người thư sinh này. Vi Quý hai mắt bốc lửa, đang lúc chuẩn bị kêu người động thủ, Bùi Thanh Phong đã đi đến, dùng ánh mắt ngăn cản y lại, sau đó nói: "Đưa bọn chúng lên quan phủ." Mấy người lập tức tóm chặt hai người này, sau đó áp giải bọn họ ra ngoài hẻm. "Ta không lấy túi tiền của các ngươi, chúng ta oan uổng." Hai thư sinh kia lớn tiếng kêu la, nhưng như vậy cũng chẳng ích lợi gì, cho dù những con cháu hàn môn lúc nãy còn ủng hộ bọn họ, giờ cũng đều tỏ vẻ khinh bỉ. Vi Phương dường như không hài lòng lắm với cách làm này, nói với Bùi Thanh Phong: "Bùi huynh, cứ bỏ qua cho bọn chúng như vậy sao?" Bùi Thanh Phong thản nhiên nói: "Các ngươi đã bị người khác lợi dụng một lần, lẽ nào còn muốn bị lần thứ hai sao?" Cùng với sự rời đi của hai người này, trò hề này cuối cùng cũng đã lắng xuống, thời gian cũng không sớm nữa, mọi người lần lượt xếp hàng, đợi vào trong lầu. Hừ! Chơi chiêu này với Hàn đại gia ngươi, đúng là tự tìm đường chết. Hàn Nghệ cười lạnh, túi tiền này đương nhiên là hắn lấy từ trên người tùy tùng của huynh đệ Vi thị, sau đó lặng lẽ bỏ vào người hai tên thư sinh kia. Không ai phát hiện, hết thảy đều là thần không biết, quỷ không hay. "Hàn tiểu ca, xin dừng bước." Khi Hàn Nghệ đang chuẩn bị về hậu viện, đột nhiên bị Trưởng Tôn Diên gọi lại. "Không biết Trưởng Tôn công tử có gì căn dặn?" Hàn Nghệ chắp tay nói. Trưởng Tôn Diên cười nói: "Kỳ thật lúc nãy ngươi chỉ cần lùi một bước nhỏ, là có thể một điều nhịn chín điều lành." Vậy cũng phải lui được mới tính. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Trưởng Tôn công tử nói rất đúng, nhưng nếu như Hùng Phi cũng lùi một bước, không cưới Tinh Tinh, vậy vở kịch này còn ý nghĩa tồn tại sao?" Trưởng Tôn Diên trầm ngâm một lát, cười gật gật đầu, lại nói: "Nhưng ngươi không sợ đắc tội với huynh đệ Vi thị sao? Bọn họ không phải người dễ chọc vào đâu." Hàn Nghệ thẳng thắn nói: "Nếu ta sợ đắc tội với người khác thì đã không mở Phượng Phi Lâu rồi." Trưởng Tôn Diên nói: "Nhưng mà gây thù chuốc oán tứ phía, không phải là hành vi sáng suốt." Hàn Nghệ cười khổ nói: "Trước đây chính vì ta quá thông minh, cho nên sống vô cùng uất ức, ta không muốn lại tiếp tục uất ức như vậy nữa. Nói cho cùng, cùng lắm là mất cái mạng thôi." Trưởng Tôn Diên nhíu đôi mắt nhỏ, sau đó cười nói: "Ngươi mau đi làm việc đi, chúng ta vẫn đang đợi xem kịch đấy." Ngụ ý chính là huynh đệ Vi thị sẽ không ảnh hưởng đến diễn xuất của vở kịch. "Vậy ta xin đi trước." Hàn Nghệ trong lòng khẽ thở phào, hơi gật đầu, sau đó rời đi. Hắn vừa mới rời đi, một cánh tay lớn đã khoác lên vai Trưởng Tôn Diên, một bóng người cao to xuất hiện bên cạnh Trưởng Tôn Diên: "Thế nào? Trưởng Tôn gia các ngươi coi trọng tiểu tử này à?" Chính là Nguyên Liệt Hổ. Trưởng Tôn Diên đẩy tay y xuống, thản nhiên nói: "Không phải Trưởng Tôn gia chúng ta coi trọng hắn, mà là hắn coi trọng Trưởng Tôn gia chúng ta." Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: "Tên béo nhà ngươi đúng là một chút cũng không thay đổi, nói mà chẳng khác gì chưa nói." Trưởng Tôn Diên hé mắt thoáng nhìn, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng như vậy, một chút lễ phép cũng không có, lúc nãy còn suýt nữa thì gây họa, nếu người làm gì Vi đại thật, ngươi tưởng là ngươi sống nổi sao?" "Ta không biết chạy trốn sao." Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?" Trưởng Tôn Diên khẽ than một tiếng, nói: "Tức giận thì có ích lợi gì, đó chỉ sợ là nỗi nhục mà bảy người chúng ta cả đời cũng không thể rửa sạch." ... "Tiểu Dã, cảm ơn đệ lúc nãy ra tay tương trợ." Hàn Nghệ dẫn Tiểu Dã vừa đi về phía hậu viện vừa cười ha ha nói. Tiểu Dã lắc đầu nói: "Đại ca, huynh không cần khách khí với đệ, thằng đó dám khi dễ huynh, đương nhiên đệ phải cho gã đẹp mặt." Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Nhưng mà Tiểu Dã à, đệ vừa xuất hiện, đã giành hết nổi bật của ta đi rồi." Tiểu Dã kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nói: "Với tiểu tử đó, ta hai ba chiêu là có thể đánh ngã rồi, nhưng đệ vừa ra mặt, ngược lại cho thấy ta rất vô năng, đệ phải nhớ, đệ là lá chắn cuối cùng của ta và Tiểu Béo, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, đệ đừng dễ dàng ra tay. Bởi vì chỉ cần đệ vẫn chưa ra tay, thì chúng ta vẫn còn có hy vọng." Tiểu Dã nghĩ một lát, như hiểu như không gật đầu: "Ừm, đệ đã biết." Tiểu Dã này quá trọng nghĩa khí rồi, không thể nhịn được cảnh Hàn Nghệ và Tiểu Béo bị ức hiếp, mặc kệ đối phương là ai, nó thật sự cảm thấy làm huynh đệ thì nên không tiếc mạng sống mà giúp huynh đệ. Có thể kết giao một huynh đệ như Tiểu Dã này là phúc khí của Hàn Nghệ, nhưng có đôi lúc, loại tính cách này của Tiểu Dã sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, nếu như lúc nãy không có Nguyên Liệt Hổ thì tính chất mọi chuyện đã thay đổi rồi. Nhưng Hàn Nghệ cũng không tiện nói thẳng thừng với Tiểu Dã, sợ làm tổn thương Tiểu Dã, dù sao Tiểu Dã cũng là sợ hắn bị ức hiếp, nên mới dùng phương thức đáp trả này, kỳ thật điều cần làm chỉ là để Tiểu Dã đừng quá xung động nữa. Nhưng có một câu hắn nói không sai, chính là Tiểu Dã quả thực là lá chắn cuối cùng của hắn và Tiểu Béo, bởi vì sự việc thường đến bước đường cùng, thì chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết, đó chính là lúc cần Tiểu Dã ra tay. Hai người vừa nói vừa đi qua một chỗ rẽ, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện. "Người nào?" Hàn Nghệ sợ tới mức cả kinh. "Là ta." Chỉ nghe một giọng nói yếu ớt. "Lưu tỷ?" Hàn Nghệ sửng sốt. Người tới chính là Lưu Nga. "Lưu tỷ, lần sau tỷ đi đường có thể phát ra chút tiếng động được không, dọa như thế sẽ chết người đấy." Hàn Nghệ ngượng ngùng lau mồ hôi lạnh trên trán. Lưu Nga vẻ mặt buồn bực nói: "Hàn...Hàn tiểu ca, ta cũng sắp bị ngươi dọa chết rồi." Hàn Nghệ nói: "Cho nên, đây là hành động trả thù?" Lưu Nga lắc lắc đầu. Hàn Nghệ quay sang Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, đệ đi tìm Tiểu Béo trước, ta và Lưu tỷ có chút chuyện cần nói." Tiểu Dã dạ một tiếng, sau đó rời đi. Tiểu Dã vừa đi, Lưu Nga đã vội vã nói: "Ngươi có biết người lúc nãy ngươi đắc tội với ai không?" Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: "Chuyện này ta cũng đang muốn hỏi cô, huynh đệ Vi thị và tên họ Bùi đó có lai lịch gì?" Lúc này quả thực hắn rất buồn bực, thái tử đảng của Trường An thực sự là quá nhiều, tùy tiện xuất hiện một người đều rất có lai lịch, việc khiến hắn đau đầu nhất vẫn là đám thái tử đảng này nhìn như rất đoàn kết, nhưng đôi khi lại tựa như có địch ý với nhau, hắn căn bản không biết ai với ai là cùng một phe. Tỉ như Trưởng Tôn Diên và Thôi Tập Nhận, cùng là Trường An Thất Tử, quan hệ dường như cũng không tệ, vậy thì thái độ của Trưởng Tôn Diên trong chuyện này là gì đây? Còn nữa, Nguyên gia, Trưởng Tôn gia cùng thuộc tập đoàn Quan Trung, Thôi gia, Vương gia cùng thuộc tập đoàn Sơn Đông, hẳn là nên đối địch, sao lại đi cùng với nhau. Ở đây lại xuất hiện huynh đệ Vi thị và Bùi Thanh Phong, dường như lai lịch đều không nhỏ, rốt cuộc bọn họ là ai, rồi lại đứng ở phe nào, chuyện này thật sự là quá phức tạp. Lưu Nga kinh ngạc nói: "Ngươi không biết?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu ta biết, vậy ta còn hỏi tỷ làm gì." "Ngươi không biết còn dám động vào họ." Lưu Nga đã sắp khóc rồi. Hàn Nghệ không vui nói: "Ta không có động vào bọn họ, là có người cố ý gây chuyện. Xem ra lai lịch của bọn họ đều không nhỏ a." Lưu Nga vẻ mặt đưa đám nói: "Còn không phải sao, huynh đệ bọn họ là thế tôn của Kinh Triệu Vi thị đấy." "Kinh Triệu Vi thị?" Hàn Nghệ cau mày nói. Lưu Nga nói: "Ngươi có biết không, nếu luận thế lực gia tộc, Kinh Triệu Vi thị ở Trường An có thể nói là thế lực lớn nhất." "Vậy sao?" Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Vậy bọn họ là người đứng ở bên nào?" Lưu Nga sửng sốt, không quá xác định nói: "Bọn họ chắc là ở bên Quốc cữu công, Kinh Triệu Vi thị này và Hà Đông Bùi thị, Hà Đông Liễu thị, Hà Đông Tiết thị được xưng là Quan Trung Tứ Họ, chính là bốn sĩ tộc lớn nhất địa khu Quan Trung, thế lực ở Trường An là vô cùng lớn." Không phải chứ, ta tưởng Trường An Thất Tử là trâu chó nhất Thái tử đảng, ở đây sao lại xuất hiện một Quan Trung Tứ đại gia tộc nữa, loạn quá, đúng là loạn quá. Hàn Nghệ vẻ mặt hoang mang nói: "Nhưng ta thấy bọn Thôi Tập Nhận dường như chẳng sợ huynh đệ Vi thị chút nào." Lưu Nga thoáng chần chờ, nói: "Đó là bởi vì Trường An Thất Tử này mỗi người đều rất có bản lĩnh, ngươi đừng nhìn bọn họ đều không vào triều làm quan, nhưng bọn họ đều được triều đình coi trọng, không thể vơ đũa cả nắm, nhưng nếu nói thế lực ở Trường An này, bất luận là Thôi gia, hay là Trịnh gia đều kém Quan Trung Tứ Gia."