Quy nhân đúng là quy nhân, cả ngày chỉ biết trốn trong phòng. Hàn Nghệ tức đến mức muốn chửi bậy trong lòng, làm bằng hữu, bây giờ ta có khó khăn, ngươi lại nói một câu như vậy, thật không giảng nghĩa khí mà. Nhưng không có cách nào, Vương Huyền Đạo không hề để ý đến ánh mắt khinh bỉ đó của Hàn Nghệ, cùng Hàn Nghệ đi đến đầu cầu thang, sau đó thì đi đến trước một cửa sổ khá kín đáo. Còn Hàn Nghệ và Tang Mộc thì bước nhanh đến cửa ngoài, chỉ thấy hàng ngũ lẽ ra nên chỉnh tề giờ đã trở nên hỗn loạn, phía trước có một nhóm người vây quanh, một công tử trong đó đang tóm lấy một thư sinh khá gầy gò, phẫn nộ mắng: "Thằng nhãi ngươi có gan nói thêm câu nữa." Thư sinh gầy gò kia thì ngẩng đầu cãi lại: "Thánh nhân nói, nhân giả bất ưu, tri giả bất hoặc, dũng giả bất cụ ( người nhân nghĩa thì không lo lắng, người hiểu biết thì không nghi ngờ, người dũng cảm thì không sợ hãi), ngươi không xếp hàng chính là ngươi không đúng, tại sao ta không dám nói." "Hay cho một 'Dũng giả bất cụ', hôm nay ta cũng muốn xem thứ dân đen nhà ngươi dũng cảm thế nào." Công tử kia tức giận mắng một câu, giơ quyền lên chuẩn bị động thủ. Hàn Nghệ vội vàng đi lên lớn tiếng nói: "Dừng tay." Công tử mặt trắng kia liếc mắt nhìn, không thèm quan tâm, liền giáng xuống một quyền. Một bàn tay to xuất thế ngang trời, bắt lấy cổ tay của công tử mặt trắng. Công tử mặt trắng kia quay đầu lại nhìn, thấy là một nam tử cao to, giận dữ nói: "Nguyên Liệt Hổ, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi tránh ra cho ta." Nguyên Liệt Hổ cười nói: "Vi nhị, ta đây là sợ ngươi bị người khác lợi dụng." Công tử này chính là nhị công tử Vi gia, Vi Phương. Xem ra Vô Kỵ huynh cũng không có mang đến quang hoàn bàn tay vàng cho ta. Hàn Nghệ vô cùng bất đắc dĩ. Chuyện này nói lên mấy vị công tử này không có để hắn trong mắt, vội vàng đi lên, nói: "Xin lỗi các vị, ta là đông chủ của Phượng Phi Lâu này, xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy?" Thư sinh gầy gò kia nhân lúc Vi Phương và Nguyên Liệt Hổ nói chuyện với nhau, khẩn trương thoát ra, mặt hướng về phía Hàn Nghệ, tay chỉ vào Vi Phương kia nói: "Ngươi đến thật đúng lúc, Vi nhị công tử này không xếp hàng, vừa đến đã đứng phía trước, vậy quá không công bằng với những người xếp hàng chúng ta, chúng ta cực khổ xếp hàng từ sáng, vốn dĩ có thể vào trong xem kịch, nhưng bây giờ có khả năng không vào được nữa rồi.". Lại có một người kêu lên: "Ngươi là đông chủ của Phượng Phi Lâu, cũng là người bảo chúng ta xếp hàng, việc này ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích." Các ngươi đứng phía trước như vậy, cho dù có thêm mấy chục người nữa đến, các ngươi cũng vẫn vào được, đúng là chẳng chuyên nghiệp một chút nào. Hàn Nghệ thầm khinh bỉ một phen, liếc mắt một lượt, thấy những người còn lại tuy không mở miệng nhưng ánh mắt đều tập trung vào hắn, trong lòng đã có tính toán, chắp tay nói: "Vị Vi công tử này, xin hỏi có chuyện này không?" Vi Phương vung tay lên, hất bàn tay to lớn của Nguyên Liệt Hổ ra, đương nhiên Nguyên Liệt Hổ cũng không có dùng sức, y sửa sang lại y phục, nhìn Hàn Nghệ với vẻ miệt thị, nói: "Có thì sao?" Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nếu đúng như vậy, thì mời Vi công tử ra phía sau xếp hàng." Vi phương tức giận nhìn Hàn Nghệ nói: "Ngươi có biết ta là ai không?" "Không rõ lắm, nhưng trong lòng có đoán được." Hàn Nghệ rất thành thực nói. Vi Phương hừ nói: "Ta mặc kệ ngươi có đoán được hay không, đây không phải chuyện của ngươi, nếu ngươi biết điều thì mau cút qua một bên cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi." Hàn Nghệ vẫn nói: "Xin lỗi, việc này e là ta làm không được, dù sao ta cũng là người bảo mọi người xếp hàng." Vi Phương một tay túm cổ áo của Hàn Nghệ, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng Quốc cữu công đến đây xem kịch thì ta sẽ sợ ngươi, trong mắt ta ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiện dân, ngươi có tin ta sẽ khiến Phượng Phi Lâu của ngươi không mở nổi nữa hay không." "Buông Hàn đại ca ra." Chợt nghe một tiếng quát non nớt, chỉ thấy một thân ảnh gầy gò từ trên trời lao xuống, một cước đá về phía Vi Phương. Biến cố bất thình lình này khiến không ít người đại kinh thất sắc. Một cước từ trên cao như vậy, lực đạo không cần nghĩ cũng biết. Vi Phương sợ đến ngây người, làm sao phản ứng lại kịp, kỳ thật cho dù có phản ứng kịp, ở trong đám đông chật chỗ như vậy cũng không tránh được. Hàn Nghệ đồng thời cũng sắc mặt cả kinh. Bỗng nhiên một cánh tay to lớn chắn trên đầu Vi Phương, "Bịch" một tiếng. "Hảo tiểu tử!" Nguyên Liệt Hổ thu tay lại, ra sức vẩy tay mấy cái, phóng ra ánh mắt hưng phấn. Từ trên trời giáng xuống vẫn luôn là chiêu độc quyền của Tiểu Dã. Tiểu Dã mượn lực từ cánh tay của Nguyên Liệt Hổ, lộn người ra phía sau, đạp lên vai của hai người, rồi lại nhảy vọt lên, một quyền đánh về phía Nguyên Liệt Hổ. Nguyên Liệt Hổ một chưởng đánh ra. Quyền chưởng đụng nhau. Nguyên Liệt Hổ chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê nhức, kích động nói: "Tiểu tử, có gan thì ra ngoài đánh với ta một trận." Tiểu Dã hạ xuống bên cạnh Hàn Nghệ, gần như ngửa đầu 180 độ, bởi vì đối phương quá cao, nhưng Tiểu Dã không hề sợ hãi chút nào, trợn trừng mắt nói: "Đánh thì đánh, sợ ngươi sao." Nguyên Liệt Hổ cúi đầu nhìn kỹ, vẫn hơi giật mình. Bởi vì lúc nãy Tiểu Dã bay qua bay lại trên không trung, bây giờ đáp xuống đất, Nguyên Liệt Hổ mới biết thì ra Tiểu Dã thấp bé như vậy, thật là có chút không hạ thủ được. Nhưng đừng nhìn Tiểu Dã thân thể nhỏ gầy, nhưng ở khí thế còn mạnh hơn Nguyên Liệt Hổ một bậc. "Tiểu Dã." Hàn Nghệ khoác một tay lên vai Tiểu Dã, lại vội vàng nói với Nguyên Liệt Hổ: "Nguyên công tử, thật sự xin lỗi, gia đệ tuổi nhỏ, không hiểu lễ nghĩa, đã mạo phạm Nguyên công tử." Hiện giờ hắn không có thực lực để đắc tội với tất cả mọi người, hiện giờ trong lòng cũng trên dưới bồn chồn. "Không sao, không sao." Nguyên Liệt Hổ cười ha hả, vươn tay ra muốn xoa đầu Tiểu Dã: "Thằng nhóc này thật đáng yêu, ngươi tên là gì?" Tiểu Dã khó chiụ dùng một tay cản bàn tay thô của Nguyên Liệt Hổ lại, nói: "Sao ta phải nói với ngươi." Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ. Tuy hắn không hiểu người này, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu Nguyên Liệt Hổ đã có tư cách nằm trong Trường An Thất Tử, nói vậy cũng không phải người bình thường, dù sao Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Thôi Tập Nhận có quen biết với y đều không phải là người bình thường, nói: "Nguyên công tử, chuyện này lát nữa ta sẽ tạ tội với huynh." "Không cần, không cần." Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta chỉ là một người thô kệch, không hiểu mấy thứ này, ngươi làm việc đi, ngươi làm việc đi." Nói xong y lại nhìn Vi Phương vẫn đang sững sờ, nói: "Vi nhị, ngươi cũng đừng cảm ơn ta, con người ta đây rất trượng nghĩa, ha ha." Vi Phương giật mình, lúc này mới hồi tỉnh lại. Đương nhiên y sẽ không cảm tạ Nguyên Liệt Hổ, nhưng Nguyên Liệt hổ quả thực là đang giúp y, có điều bị đáng chỗ đông người thế này, là nỗi nhục nhã hắn chưa từng bị, không khỏi đem cục tức này đổ hết lên đầu Hàn Nghệ, trừng mắt căm tức nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nói: "Vi công tử, gia đệ tuy có chỗ không đúng, nhưng là ngài động thủ trước." Hắn mặc kệ ngươi là người nào, bảo vệ người nhà mới là điều quan trọng nhất, Tiểu Dã là đang giúp hắn, đương nhiên hắn sẽ không trách cứ Tiểu Dã. Đột nhiên một người đi lên, nhìn Hàn Nghệ nói: "Ta cho ngươi biết, Phượng Phi Lâu này của ngươi quyết không mở cửa được." Người này chính là đại ca của Vi Phương, Vi Quý. Nguyên Liệt Hổ bật cười một tiếng, âm dương quái khí nói: "Ngươi nói không mở được thì không mở được sao." Vi Quý liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ nói: "Thì sao? Ngươi muốn giúp hắn à? Người khác đều sợ Trường An Thất Tử các ngươi, nhưng ta không sợ, Trường An Thất Tử, hừ, chẳng qua chỉ là một trò cười thôi." Nguyên Liệt Hổ nghe vậy, sắc mặt đại biến, nắm chặt hai tay, giận dữ nói: "Vi Quý, nếu ngươi còn dám nhắc đến Trường An Thất Tử, thì đừng trách ta không nể tình cảm giữa hai nhà." Chợt nghe một người nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy, xem ra ta không thể ngồi yên không quản rồi." Chỉ thấy có một người đi ra từ trong đám đông, chính là Trịnh Thiện Hành, lại là một vẻ mặt cười khổ. "Trò hay không được xem, ngược lại còn bị chọt một dao, thật đúng là xui xẻo." Lại có một người đi ra, chính là Thôi Tập Nhận. Y liếc xéo Vi Quý, chỉ vào Nguyên Liệt Hổ nói: "Chuyện của ngươi và tên thô kệch này không liên quan đến ta, Phượng Phi Lâu này không mở ta càng thích, nhưng nếu ngươi nhắc đến chuyện cũ, ta cũng sẽ cho ngươi biết tay." "Cả ta nữa." Trên lầu chợt có người nói. Mọi người đưa mắt lại nhìn, chỉ thấy Vương Huyền Đạo đứng trước cửa sổ, nhìn huynh đệ Vi thị với thần sắc không hài lòng. Nguyên Liệt Hổ kinh hãi nói: "Ầy, Vương quy nhân ngươi lên lúc nào vậy?" Vương Huyền Đạo mắng: "Ta không muốn nói chuyện với tên súc sinh nhà ngươi." Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Ai mà thèm, làm như rùa không phải giống súc sinh vậy." Phốc phốc phốc. Không ít nhân sĩ vây xem đều bật cười. "Con mẹ thằng nào cười đó." Nguyên Liệt Hổ khó chịu gào lên một tiếng, liếc mắt nhìn một lượt, chung quanh lập tức im lặng. Vi thị mới có hai huynh đệ, nhưng Trường An Thất Tử đã có bốn người đến, rõ ràng là chiếm ưu thế. Vi Phương đối mặt với bọn họ, dường như có chút sợ hãi, một chân hơi nhích về sau. Vi Quý dù sao cũng là đại ca, nhất định phải đứng ra bảo vệ đệ đệ, cười một tiếng, nói: "Ta chỉ nói sự thật thôi, lẽ nào nói sự thật cũng là sai sao." Nguyên Liệt Hổ đột nhiên một tay túm áo Vi Quý, nghiến chặt răng nói: "Ngươi có gan nói thêm câu nữa, hôm nay nếu ta không phế ngươi, thì Nguyên Liệt Hổ ta chính là một tên súc sinh." Vi Phương sắc mặt đại biến. Nguyên Liệt Hổ đã nhả ra những lời này rồi, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận với Vi Quý, dù sao Vi gia cũng không phải người dễ chọc vào. Thôi Tập Nhận liếc mắt lạnh lùng nhìn Vi Quý, nói: "Mặc dù ta vẫn luôn không tán thành việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng lần này ngươi làm quá rồi, ngươi nói lại lần nữa thử xem, hôm nay ta phải lấy cái mạng này của ngươi." Trong nháy mắt bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Lời tàn nhẫn này quăng ra dường như đã không có chừa lại bất cứ con đường lui nào cho mình. Vi Quý nhíu mày liếc nhìn Thôi Tập Nhận đang bốc hỏa, nói không sợ là điều không thể, nhưng hình như không phản kháng lại thì mất mặt rồi. Rốt cuộc Trường An Thất Tử đại diện cái gì? Hàn Nghệ tuy nghi vấn đầy đầu, nhưng hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao mọi người đều không muốn nhắc đến danh xưng này, đây quả thật là quá kinh khủng. "Dừng tay!" "Dừng tay!" Đúng lúc này, nghe thấy hai người đồng thanh kêu lên. Lại có hai người đi ra. Một người thân hình khá béo, rất trẻ tuổi, một người thân hình mảnh khảnh, hơi lớn tuổi. Tên béo này chính là Trưởng Tôn Diên, gã quay sang Nguyên Liệt Hổ chắp tay cười nói: "Vẫn mong Nguyên huynh nể mặt tiểu đệ vài phần." Nguyên Liệt Hổ thấy hai người này đến mới buông Vi Quý ra, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Diên nói: "Trưởng Tôn, ngươi vẫn nhịn được thật à." Trưởng Tôn Diên cười vẻ áy náy, không có đáp lời. Người thân hình mảnh khảnh kia thì lại quay sang Vi Quý nhíu mày nói: "Vi đại, lời lúc nãy ngươi nói có hơi quá đáng rồi." Vi Quý sửa sang lại y phục, tựa hồ có vẻ hơi chột dạ, ngoài miệng lại nói: "Bùi huynh, là gã xen vào chuyện của người khác trước." Người này chính là thế tôn của Hà Đông Bùi thị, Bùi Thanh Phong. Bùi Thanh Phong cau mày nói: "Nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng không nên nhắc lại chuyện cũ, hơn nữa, lúc nãy Liệt Hổ cũng đã cứu Vi nhị, ta nghĩ ngươi nên xin lỗi Liệt Hổ." Nguyên Liệt Hổ khua tay nói: "Cái này thì không cần, ta không thèm." Nhưng Bùi Thanh Phong vẫn nhìn Vi Quý. Vi Quý giãy giụa trong chốc lát, vẫn là chắp tay nói: "Đắc tội rồi, vẫn mong Nguyên huynh thông cảm." Vi Phương cũng chắp tay nói: "Lúc nãy đa tạ Nguyên huynh xuất thủ tương trợ." Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, Nguyên Liệt Hổ chắp tay nói: "Nhị vị Vi huynh quá lời rồi, nhưng vẫn mong nhị vị huynh đệ chớ có nhắc lại chuyện cũ, trừ chuyện này ra, những chuyện khác đều dễ nói." Bùi Thanh Phong đột nhiên nhìn về phía Thôi Tập Nhận. Thôi Tập Nhận lập tức tươi cười: "Kỳ thật chuyện này vốn không liên quan đến ta, bây giờ cũng là như vậy." Bùi Thanh Phong vừa nhìn về phía Trưởng Tôn Diên. Trưởng Tôn Diên liếc nhìn Hàn Nghệ, cụp mắt không nói. Bùi Thanh Phong đột nhiên nói với Hàn Nghệ: "Bây giờ ngươi định làm thế nào?" Vừa rồi Hàn Nghệ xem trò vui, hoàn toàn quên mất chuyện này là vì hắn mà ra, lúc này thấy Bùi Thanh Phong đột nhiên hỏi hắn, bất giác ngẩn ra, nhưng lập tức gập đầu nói: "Ta biết mình đã gây họa, không dám làm phiền các vị động thủ, Phượng Phi Lâu này ta không mở nữa."