Trường An Thất Tử? Hàn Nghệ híp mắt lại, thầm nghĩ, xem ra ta phải xem kỹ lại Trường An Thất Tử này rồi. Bởi vì trong đám Trường An Thất Tử, có Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, và cả Lư Sư Quái mà Hàn Nghệ chưa từng gặp đều là người thuộc tập đoàn sĩ tộc Sơn Đông. Còn Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt đều là người thuộc tập đoàn Quan Lũng, hơn nữa gia tộc của bọn họ đều là thành viên trung tâm của tập đoàn Quan Lũng. Hàn Nghệ từng cho rằng bọn họ là đối địch, bởi vì hắn vừa tới Trường An đã nhìn thấy Thôi Tập Nhận đối phó Độc Cô Vô Nguyệt, nhưng hiện giờ xem ra, quan hệ giữa bọn họ còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ." Chợt nghe thấy có người gọi hắn. Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Mông Hạo chạy tới, hưng phấn nói: "Hàn Nghệ, kịch nói này của ngươi thật sự là quá hay." Hàn Nghệ cười nói: "Vậy sao, đa tạ thiếu công tử đến cổ vũ." Dương Mông Hạo cười ha hả nói: "Đừng nói như vậy, chúng ta là huynh đệ đó." Nói xong chính gã cũng giật mình, lại thấp giọng nói: "Chuyện này chúng ta biết là được, ngươi chớ có truyền ra ngoài, cũng không biết vì sao, cha ta kỳ thật cũng không cho ta đến đây, là ta lén đến đó." Hàn Nghệ cười gật gật đầu, đương nhiên hắn biết vì sao Dương Tư Huấn làm như vậy. Dương Tư Huấn tuy rằng bảo thủ, nhưng dù sao cũng xuất thân là con cháu quan lại, sao lại không nhận ra đạo lý trong này, trước mắt hết thảy vẫn chưa rõ ràng, đương nhiên ông ta không muốn bị cuốn vào trong đó. "Mông Hạo, đi thôi." "Đến đây, đến đây." Dương Mông Hạo quay sang đám hồ bằng cẩu hữu nói một câu, lại nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến cổ vũ." Hàn Nghệ gật gật đầu. "Vậy ta đi trước đây." "Uhm, về sớm chút, à, nhân tiện cho ta hỏi thăm biểu tỷ ngươi một tiếng nhé." "Biết, biết rồi." Dương Mông Hạo trả lời qua loa vài câu rồi rời đi cùng đám hồ bằng cẩu hữu. Đám Thái tử đảng kia cũng đều lần lượt rời đi, trong chớp mắt, trong sảnh đã trống trơn. Lưu Nga dường như vẫn chưa tỉnh lại từ trong sợ hãi, ngơ ngác nhìn ra cửa: "Quốc Cữu... Quốc Cữu Công cứ đi như vậy à?" "Không đi chẳng lẽ còn ở lại đây ăn cơm tối sao, vậy chúng ta sẽ lỗ chết mất." Hàn Nghệ cười, đi đến hàng ghế đầu ngồi xuống. Nếu Quốc Cữu Công chịu ở lại ăn cơm tối, vậy lỗ chết cũng đáng a! Lưu Nga đi theo sát, hỏi: "Vậy Quốc Cữu Công có nói gì với ngươi không?" Hàn Nghệ nói: "Nói gì, không phải cô đều nghe thấy rồi sao?" Lưu Nga nói: "Chỉ như vậy thôi à!" "Nếu không thì sao?" "Ta tưởng là Quốc Cữu Công sẽ còn nói thêm với ngươi mấy câu nữa." Hàn Nghệ đương nhiên minh bạch ý cô nói là gì, cười nói: "Hiện tại là chúng ta muốn cầu cạnh Quốc Cữu Công, chứ không phải ông ta cầu cạnh chúng ta, ông ta có thể không cần chúng ta, nhưng chúng ta nhất định phải dựa vào ông ta, nếu không thì tính mạng khó bảo toàn. Trước mắt chẳng ai biết được kịch nói này có bao nhiêu uy lực, một khi hết thảy còn chưa sáng tỏ, đương nhiên ông ta sẽ lựa chọn đứng ngoài cuộc, lỡ như có xảy ra nhiễu loạn, ông ta có thể phủi sạch quan hệ với chúng ta. Ông ta hiện tại chỉ có thể đưa ra một chút uy hiếp, khiến người khác không dám tùy tiện động vào chúng ta, nhưng cũng không đến mức kéo gần quan hệ với chúng ta, ông ta muốn xem rốt cuộc chúng ta có thể mang lại cho ông ta lợi ích lớn chừng nào, sau đó mới quyết định mời chào chúng ta hay không. Kể từ đó, ông ta mới còn đường sống để quay đầu, đây là tư duy cơ bản nhất của chính khách." Lưu Nga sợ hãi nói: "Ngươi nói Quốc Cữu Công tùy thời có thể vứt bỏ chúng ta sao?" "Đây là đương nhiên, ông ta dù sao cũng là Quốc Cữu Công, chúng ta chỉ là bách tính bình thường mà thôi." Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng ta sẽ không cho ông ta cơ hội này." Lưu Nga lau mồ hôi, hiện giờ nàng muốn lui cũng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể dựa vào Hàn Nghệ thôi, tùy tiện nịnh nọt vài câu: "Bất luận nói thế nào, Hàn tiểu ca đúng là liệu sự như thần, coi như ta đã phục." Hàn Nghệ cười nói: "Việc này cũng phải cảm ơn tỷ." Lưu Nga kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ: "Không biết tại sao Hàn tiểu ca nói lời này." Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Nếu không phải tỷ nói cho ta biết chuyện《 Thị tộc chí 》, thì ta cũng không dám làm như vậy." "Thị tộc chí?" Lưu Nga vẻ mặt nghi hoặc. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Hôm đó khi ta nghe tỷ nói xong về 《 Thị tộc chí 》 này, ta đã luôn cảm thấy Thái Tông hoàng đế viết 《Thị tộc chí 》vô cùng mâu thuẫn, nhưng sau đó ta liền suy nghĩ cẩn thận. Thái Tông hoàng đế biết những gia tộc cổ xưa đã đi vào lòng người, địa vị trong lòng bách tính cao hơn nhiều so với quý tộc mới nổi của Quan Trung, muốn làm suy yếu bọn họ, cần phải làm từ căn bản, nói tóm lại, chính là làm suy yếu địa vị của những sĩ tộc này trong lòng bách tính. Vậy thì hàn môn tất nhiên là một lực lượng vô cùng trọng yếu để làm suy yếu sĩ tộc, không khó lý giải vì sao Thái Tông hoàng đế nghĩ mọi cách để bắt đầu dùng hàn môn, ta cho rằng năng lực của đám con cháu hàn môn này chỉ là nguyên nhân thứ yếu, mấu chốt là ở chỗ Thái Tông hoàng đế hi vọng khơi mào tranh đấu giữa hàn môn và sĩ tộc, từ đó làm suy yếu thế lực của những sĩ tộc này. Nhưng có một điểm đáng tiếc, Thái Tông hoàng đế vẫn cần phải dựa vào thế lực quý tộc, đặc biệt là quý tộc Quan Trung, bởi vì những thế lực trung thành nhất với Thái Tông hoàng đế chính là họ, nếu như cứ một mực lung lạc hàn môn, thì có thể ngộ thương đến quý tộc Quan Trung, cho nên cô cẩn thận ngẫm lại 《 Thị tộc chí 》này đi, thật ra nó cũng không có bao gồm hàn môn sĩ tộc trong đó, bên trong chỉ có đề cao địa vị của quý tộc Quan Trung, hạ thấp sĩ tộc Sơn Đông, chứ không có bất kỳ quan hệ gì với hàn môn. Đây cũng là điểm thất bại nhất khi Thái Tông hoàng đế đưa ra 《 Thị tộc chí 》, bởi vì thứ ông ta phải băn khoăn quá nhiều." Lưu Nga nghe cái hiểu cái không, nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng việc này có liên quan gì với việc Quốc Cữu Công đến đây?" Hàn Nghệ cười nói: "Không phải cô nói quan hệ giữa Thái Tông hoàng đế và Quốc công rất tốt sao." Lưu Nga gật gật đầu. Hàn Nghệ nói: "Như vậy nói cách khác, 《 Thị tộc chí 》 này có khả năng liên quan rất lớn đến Quốc cữu công, phải biết rằng Trưởng Tôn thị chính là xếp hạng thứ hai, tuy hiệu quả không lớn, nhưng lối suy nghĩ của bọn họ cũng không có sai, muốn làm suy yếu những sĩ tộc này, chỉ có thể dựa vào hàn môn, mà kịch nói của ta cũng là kế thừa suy nghĩ này, ta xây dựng Hùng Phi là hàn môn, mục đích cũng chính là hi vọng khơi mào mâu thuẫn giữa hàn môn và sĩ tộc." Lưu Nga nói: "Nhưng cái này cũng bất lợi đối với quý tộc Quan Trung." Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cô nói không sai, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thái Tông hoàng đế lợi dụng việc mua bán hôn nhân để sáng tác 《 Thị tộc chí 》, bởi vì quý tộc Quan Trung không có đặc tính này, dựa vào một điểm này là có thể dễ dàng tách hai phe ra, ta cũng như vậy, tư tưởng hạch tâm của 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 cũng chính là ở vấn đề hôn nhân này. Khi bách tính xem được vở kịch này, nhất định sẽ liên tưởng đến sĩ tộc Sơn Đông chủ trương hôn nhân dòng dõi, mà không phải là quý tộc Quan Trung. Ta làm thế này hoàn toàn là đi theo lối suy nghĩ của Thái Tông hoàng đế và Quốc cữu công. Ta dám nói khi Quốc cữu công nghe được vở kịch này, trong lòng nhất định sẽ cho rằng đây là không mưu mà hợp với suy nghĩ của ông ta, có câu cửa miệng là, Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (kẻ không cùng chí hướng thì không thể làm việc cùng nhau). Cho nên ta mới dám khẳng định ông ta nhất định sẽ chống lưng cho chúng ta. Hiện giờ chúng ta đã trở thành khu vực giảm xóc giữa bọn họ, một bên muốn diệt trừ chúng ta, một bên muốn bảo vệ chúng ta, đây chính là điều ta hi vọng nhìn thấy, cùng với sự tranh đấu của bọn họ, địa vị của chúng ta sẽ càng ngày càng cao, nếu chưa đến thời khắc tất yếu, ai cũng không dám tùy tiện động vào chúng ta, như vậy, chúng ta có thể nhân cơ hội tranh thủ thứ mà chúng ta muốn." Lưu Nga gật gật đầu cái hiểu cái không, nói: "Thì ra là vậy." Hàn Nghệ bỗng nhiên thở dài: "Thế nhưng kết quả hôm nay quả thật khiến ta không hài lòng lắm, chung quy ta vẫn đã xem thường tên Thôi Tập Nhận kia rồi." ... ... "Gia gia, trước mắt mới vừa bắt đầu, người đã đích thân ra mặt, có phải là có chút chuyện nhỏ xé ra to rồi không, cho dù Thôi huynh có lợi hại, cũng không đến mức kinh động gia gia ra mặt chứ, kỳ thật ... Kỳ thật chỉ cần để tôn nhi ra mặt, là Thôi huynh cũng không dám vọng động rồi." Trưởng Tôn Diên ngồi trong xe ngựa, vẻ mặt buồn bực nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Thôi Tập Nhận là đồng lứa với gã, đám lão già của Thôi gia kia còn chưa ra mặt, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đích thân ra mặt, việc này khiến gã có chút cảm giác giết gà dùng dao mổ trâu, từ mặt nào đó mà nói, đó là kẻ phụ trợ như gã quá vô dụng. Trưởng Tôn Vô Kỵ sao lại không hiểu tôn nhi của mình đang nghĩ gì, cười ha ha an ủi, nói: "Diên nhi, con thật sự cho rằng gia gia đến đây là để đối phó với Tập Nhận sao? Vậy thì con cũng quá xem thường gia gia rồi đấy. Hơn nữa con cũng biết, gia gia kỳ thật cũng rất thưởng thức thằng nhóc Tập Nhận đó." Trưởng Tôn Diên nghi hoặc nói: "Vậy gia gia đến đây là vì cái gì?" "Đương nhiên là đến kiến thức cái được gọi là kịch nói đó!" "Hả?" Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, nói: "Đương nhiên gia gia biết, chỉ cần để con đến, Tập Nhận cũng tuyệt không dám vọng động, nhưng chúng ta không phải đối phó với Tập Nhận, mà là Thôi gia phía sau nó, cùng với các đại sĩ tộc Sơn Đông, mà vở kịch của Hàn Nghệ chính là một thanh vũ khí sắc bén. Mục tiêu của Hàn Nghệ có lẽ là Tập Nhận, nhưng chúng ta quyết không thể nghĩ như vậy, nếu không thì chúng ta sẽ trở thành cây đao trong tay Hàn Nghệ, cho nên chúng ta nên đặt sự chú ý vào vở kịch này, nếu như bách tính thiên hạ đều biết đương kim phó xạ cũng khen vở kịch này không ngớt, vậy thì vở kịch này sẽ nổi như cồn, sẽ có càng ngày càng nhiều người quan tâm đến vở kịch này." Nói tới đây, ông ta cười cười, nói: "Đương nhiên, mấu chốt vẫn là vở kịch này đích xác có chỗ tinh diệu của nó, có lẽ thật sự có thể hoàn toàn làm tan rã căn cơ của sĩ tộc Sơn Đông, càng có nhiều người tán thành, thì càng bất lợi đối với sĩ tộc Sơn Đông." Trưởng Tôn Diên cau mày nói: "Nhưng trong vở kịch này cũng có đề cập một số mâu thuẫn liên quan đến hàn môn và quý tộc, Trưởng Tôn gia chúng ta cũng là quý tộc, có thể cũng sẽ chịu liên lụy không nhỏ." Quý tộc Quan Trung bọn họ tuy không xem trọng hôn nhân dòng dõi như sĩ tộc Sơn Đông, nhưng bọn họ cũng có thông hôn lẫn nhau, bởi vì bọn họ không có khả năng đem nữ nhi của mình gả cho thứ dân. "Con nói rất có lý." Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, lại nói: "Nhớ khi xưa lúc Thái Tông thánh thượng sáng tác 《 Thị tộc chí 》, đã từng nói một câu: 'Sĩ tộc Sơn Đông đã suy yếu nhiều thế hệ, đã không có quan lại, mà dựa vào hôn nhân để có tiền tài, thật khó hiểu thế gian sao lại xem trọng', ý tứ trong đó chắc con minh bạch chứ? Sĩ tộc Sơn Đông sở dĩ thịnh lâu không suy, đều là vì bọn họ đã ăn sâu bén rễ trong lòng bách tính, chứ không phải bởi vì bọn họ lập bao nhiêu công lao cho Đại Đường, mặc dù trước đó có bọn Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối, nhưng cũng chỉ là liên hôn với bọn họ mà thôi, chứ không phải là người của gia tộc bọn họ. So sánh ra, quý tộc Quan Trung chúng ta đã lập biết bao công lao hiển hách cho Đại Đường, cái Thái Tông thánh thượng hi vọng chính là những bách tính kia phải tôn trọng với những người có công với quốc gia, chứ không phải là những kẻ tự đánh trống tự thổi kèn, không làm mà hưởng kia. Bất luận xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể xóa được cống hiến mà Lý gia, Nguyên gia, Hàn gia, Độc Cô gia và Trưởng Tôn gia chúng ta làm cho Đại Đường. Còn những gia tộc như Thôi gia này đa phần đều là hạng mua danh chuộc tiếng, những hàn môn kia có thể nói Thôi gia các ngươi cũng giống chúng ta, đều không có công lao, dựa vào cái gì mà đứng trên chúng ta. Nhưng bọn họ lại không thể nói những lời như vậy đối với Trưởng Tôn gia chúng ta, đây chính là điểm khác nhau giữa chúng ta và bọn họ. Điều Thái Tông thánh thượng hi vọng là bách tính tôn trọng người có công với Đại Đường, chứ không phải là đám con cháu sĩ tộc chả là gì kia. Hơn nữa Hàn Nghệ đặt trọng điểm của vở kịch này ở hôn nhân dòng dõi, cũng chính là đang né tránh điểm này, cho nên chuyện này sẽ không tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với chúng ta, cho dù có, chúng ta cũng không sợ, chỉ có đám chột dạ kia mới phải sợ." Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: "Con hiểu rồi." Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: "Nhưng thằng nhóc Tập Nhận đó cũng rất thông minh, xem ra hẳn là nó đã nghĩ đến, Hàn Nghệ bất quá chỉ là một tiểu nông phu ở Dương Châu, nếu không ai chống lưng cho hắn, nhất định hắn không dám làm như vậy, nếu như nó hơi lỗ mãng một chút, mang theo nộ khí đến chuốc phiền phức, trừ phi nó thật sự có thể ngăn cản vở kịch này, nếu không sẽ chỉ càng bôi càng đen, khiến người khác cho rằng Thôi gia bọn họ có tật giật mình, ta thấy hôm nay nó đến đây, chẳng qua chỉ là muốn thăm dò thực hư thôi." Trưởng Tôn Diên cười nói: "Con và Thôi huynh đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ngoài trừ nữ nhân đó ra, con vẫn chưa từng thấy huynh ấy chịu thiệt thòi lớn như vậy trên tay ai, gia gia à, Hàn Nghệ này quả thực là một nhân tài đó." Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: "Kỳ thật lúc đầu ta xem tấu chương từ Dương Châu trình lên, thì cũng đã chú ý đến tiểu tử này, cũng nhìn ra ý muốn đề bạt của Dương Tư Nột đối với Hàn Nghệ, nhưng không ngờ trong đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tiểu tử này quả thực có tài hơn người." Trưởng Tôn Diên nói: "Vậy có thể để cho chúng ta dùng được không?" Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Con nghĩ sao?" Trưởng Tôn Diên thoáng trầm ngâm, nói: "Tôn nhi cho rằng năng lực của một người chỉ là thứ yếu, phẩm hạnh của một người mới là quan trọng nhất, nếu một người phẩm hạnh không tốt, thì năng lực càng lớn, càng không thể thâm giao, thậm chí phải hạ thủ diệt trừ hắn trước, bởi vì kẻ tâm thuật bất chính, tất sinh mầm tai họa." Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, lắc lắc đầu. Trưởng Tôn Diên nói: "Gia gia không cho rằng như vậy sao?" Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Người trên đời, đâu có phân tốt xấu, người đều là ích kỷ, là tốt hay xấu, đều phải xem người lãnh đạo có khả năng điều khiển hay không, nếu con có năng lực, gian có thể biến thành trung, nếu con không có năng lực, trung cũng có thể biến thành gian. Lúc trước khi Thái Tông thánh thượng còn tại vị, cả triều cũng không phải toàn trung thần, trong đó không thiếu hạng người gian ác, những người này mặc dù tâm thuật bất chính nhưng năng lực tạm được, vì vậy Thái Tông thánh thượng dù biết rõ những người này phẩm hạnh không tốt, nhưng vẫn coi trọng bọn họ, bởi vì Thái Tông thánh thượng có năng lực khống chế bọn họ. Ví dụ như Hầu Quân Tập, nếu như Hầu Quân Tập sống ở thời Hán mạt, có lẽ sẽ là kiêu hùng giống Tào Mạnh Đức kia, đáng tiếc hắn sống ở thời kỳ Thái Tông thánh thượng, kết cục này đã sớm chú định rồi." Nói đến đây, ông ta vỗ nhẹ vào vai Trưởng Tôn Diên, nói: "Diên nhi, con phải nhớ kỹ, đạo dùng người, không phải căn cứ vào phẩm hạnh đối phương mà định, đó chỉ là cái cớ của kẻ bất tài tự tìm cho mình, đạo dùng người chân chính là căn cứ vào năng lực của bản thân mà định, nếu là người mình không khống chế được, thì cần phải sớm loại bỏ, quyết không thể do dự, bất luận phẩm hạnh này là trung hay gian, bởi vì con người đều dễ thay đổi, đặc biệt là trước quyền lực." Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Vâng, tôn nhi đã nhớ kỹ." Trưởng Tôn Vô Kỵ dường như cảm thấy Trưởng Tôn Diên quá nhỏ, nói những chuyện này có hơi quá, cười ha hả, lại nói: "Thật ra nếu nói đến phẩm hạnh, trong đám nhỏ trẻ tuổi, gia gia vẫn thích nhất 7 tiểu quỷ Trường An các con." Trưởng Tôn Diên lập tức tỏ vẻ rất bất mãn nói: "Gia gia, hiện giờ thành Trường An cũng không còn ai gọi chúng con như vậy rồi, người cũng đừng gọi như vậy nữa, 7 người chúng con hễ nghe đến danh xưng này là lại cảm thấy mất mặt." Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, lập tức cười ha ha nói: "Gia gia xin lỗi, xin lỗi."