Sau khi rời khỏi Quan gia, Hàn Nghệ lại tiện đường đi đến chỗ Từ lão, nói cho Từ lão biết chuyện ngày mai phải gặp Vương Bảo ở tửu quán để giải quyết chuyện vay nợ. Từ lão là công chứng viên, nhất định phải đến đấy, bất quá lúc Hàn Nghệ đang nói, Từ lão vẫn dùng tay cầm một quyển sách tre, một bên nhìn, một bên qua loa "Ừ ừ" mấy tiếng với Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng bất đắc dĩ, cũng đã biết Từ lão là một con mọt sách chính gốc, đành phải nhắc đi nhắc lại thời gian và địa điểm nhiều lần mới rời khỏi. Đến khi Hàn Nghệ rời đi một hồi lâu rồi, Từ lão mới giật mình nhận ra, nhất thời vẻ mặt khiếp sợ, tuy trong phòng đã không còn một bóng người, vẻ mặt khiếp sợ của lão lại chuyển sang kinh hãi. … Giờ về nhà? Hay là tiếp tục ngủ bên ngoài? Ài... Ta không thể cứ ngủ ở bên ngoài mãi được, tóm lại vẫn phải về nhà. Nhưng mà nếu về nhà..., vạn nhất nàng lại đập bẹp ta làm sao bây giờ? Hàn Nghệ đứng bồi hồi dưới một cây đại thụ cách nhà khoảng trăm bước. Dù là ai nếu phải đối mặt với một lão bà có giá trị vũ lực mạnh hơn mình rất nhiều, trong khi chỉ số thông minh lại quá thấp so với mình, trong lòng đều sẽ cảm thấy sợ sệt. Đạo lý này cũng giống như việc người sợ lão hổ vậy, bởi vì lão hổ là không giảng đạo lý. Do dự một hồi lâu, Hàn Nghệ cắn răng một cái, chết thì chết thôi, kệ con mẹ nó chứ, ta đường đường là một đại nam nhân chẳng nhẽ lại bị nữ nhân đánh thành nhà cũng không dám về, quá mất mặt. Lần này nàng mà dám động thủ nữa, ta liền...liền hô cứu mạng, để cả thôn đều biết bộ mặt thật sự của nữ nhân này! Hàn Nghệ nghênh ngang về nhà, nếu đã quyết định trở lại, đương nhiên phải hung hăng một chút. Nhưng vừa mới tới cửa, liền vừa vặn nhìn thấy Tiêu Vân từ trong bếp đi ra, sắc mặt liền không khỏi căng thẳng, lập tức nảy sinh sợ hãi. "Về rồi à!" Tiêu Vân thấy Hàn Nghệ trở lại, ngoài miệng tuy vẫn lạnh như băng, thế nhưng trong mắt vẫn mang theo một chút quan tâm. Hàn Nghệ "Ừm" Một tiếng: "Ta đã ăn cơm rồi." "Ta cũng không có nấu cơm cho ngươi." "Ặc....!" Hàn Nghệ lập tức xấu hổ, nói thầm một tiếng, như vậy là tốt nhất! Sau đó liền tiến vào nhà, nửa nằm ở trên giường, trong lòng không khỏi cảm khái một câu, vẫn là nhà mình thoải mái nhất, tuy rằng hơi cũ nát. Sau đó Tiêu Vân cũng đi vào, ngồi ở đầu giường bên kia, lấy ra hai khối bánh nướng từ trong bọc quần áo bắt đầu chậm rãi ăn, bánh nướng này có người nói là loại lương khô truyền đến từ Tây Vực, là dùng bột mì cùng hạt vừng làm, mùi vị rất bình thường, tuy nhiên nàng vẫn ăn ngon lành. Tựa như chuyện bạo hành đêm qua, chưa từng xảy ra vậy. Đáng thương a! Nếu như cô không có vận dụng bạo lực với ta như thế, nói không chừng ta còn có thể mang về mấy khối thịt cho cô ăn, thế nhưng hiện tại thì còn lâu nhá. Hàn Nghệ ngồi trên giường gỗ, thấy cái bánh nướng kia rất tròn, mới hỏi: "Cái này nhất định không phải do cô làm đúng không?" "Là Trương Lục thẩm cho ta." Tiêu Vân thản nhiên hồi đáp. Dù sao khi Hàn Đại Sơn còn sống vẫn là nhân duyên khá tốt trong Mai thôn, các thôn dân tuy không có tiền, nhưng vẫn đưa ít đồ ăn đến tỏ vẻ giúp đỡ. Thì ra là thế, Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nhìn ra được." Tại phương diện nấu nướng, Tiêu Vân thực sự là biết sợ rồi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt, nói sang chuyện khác: "Hôm nay ngươi lại chạy sang nhà Dương nhị thúc ăn chực à?" "Cái gì mà ăn chực? Hôm đó ta cũng giúp thúc ấy rất tốt mà, huống hồ hôm nay ta cũng không có đi." "Vậy thì ngươi đi đâu?" "Đi ra bờ sông mài dao." Hàn Nghệ hung hăng nhìn Tiêu Vân. "Ực...khụ khụ khụ." Tiêu Vân bị sặc đến nỗi ho một trận dữ dội, vội vàng uống ngụm nước, quá một hồi lâu mới ổn định, lườm Hàn Nghệ một cái: "Lại nói bừa." Lại nhớ tới đêm qua Hàn Nghệ nói muốn đi lấy dao, kết quả là một đi không trở lại, không khỏi lại cảm thấy buồn cười. Cái nhìn này thật là phong tình vạn chủng, hơn nữa nàng ho đến hai gò má đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp, không khỏi khiến nội tâm Hàn Nghệ nhảy một cái, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, khẽ hừ một tiếng, biểu thị bất mãn với Tiêu Vân, lại nói: "Ải, đã qua nhiều ngày rồi, cô không phải nói cô có biện pháp trả nợ sao?" Tiêu Vân liếc xéo hắn một cái, nói: "Ngươi còn biết quan tâm chuyện này?" Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta có thể không quan tâm sao, nếu như không trả hết nợ, vậy chúng ta liền xong đời, cho nên ân oán giữa chúng ta tạm hoãn đã, trước tiên trả hết khoản nợ này xong rồi lại nói chuyện khác sau. Cô nói cô có biện pháp, nói nghe một chút xem." Ý lời này của hắn, đơn giản là muốn tìm về chút mặt mũi cho mình mà thôi. Ngày hôm qua cô dám đánh ta, ta còn chưa quên đâu, sao có thể bỏ qua nhẹ nhàng như thế, chẳng qua hiện tại phải đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ, ta phải lấy đại cục làm trọng. Tiêu Vân trái lại không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì nàng không thấy Hàn Nghệ có mặt mũi gì phải tìm về, đánh không lại nàng là rất bình thường, liền nhìn thẳng vào Hàn Nghệ, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai biện pháp." Oa! Còn có cơ hội lựa chọn? Có cần lợi hại như vậy hay không? Hàn Nghệ hồ nghi nói: "Biện pháp gì?" Tiêu Vân nói: "Biện pháp thứ nhất chính là giết toàn bộ nhà họ Vương, như thế, chúng ta liền không cần trả nợ." " …!" Ừ. Ta hiểu được, biện pháp thứ nhất này chính là vì tôn lên sự tinh diệu của biện pháp thứ hai, cao nhân đều làm như thế. Hàn Nghệ gật gật đầu, ừ một tiếng: "Biện pháp tốt!" Lại hỏi tiếp: "Thế còn biện pháp thứ hai?" "Bỏ trốn." Tiêu Vân nghiêm trang nói. "Ặc....!" Hàn Nghệ rất muốn chửi má nó, còn lựa chọn cái mẹ gì? Thực sự là hại ta cao hứng hụt một hồi, cô là muốn trêu đùa ta sao. Bỏ trốn? Bỏ trốn liền thành tội phạm truy nã, ông trời ơi, nữ nhân này đến cùng là có đầu óc hay không a! Tiêu Vân thấy vẻ mặt của Hàn Nghệ cứng ngắc, hơi chút lúng túng, lại phi thường tự tin nói: "Ngươi yên tâm, mặc kệ thế nào, ta nhất định bảo đảm ngươi không bị sao cả." Đây là muốn bảo vệ ta sao, cô rõ ràng là muốn đẩy ta vào lò lửa mà! Hàn Nghệ sững sờ nửa ngày, lập tức than thở: "Thôi đi, cô đi mà trốn một mình đi, việc này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Tiêu Vân khinh thường nói: "Cái loại vai không thể gánh, tay không thể nhấc, ngay cả một bài thơ cũng không thể viết như ngươi, có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ?" Phanh! Hàn Nghệ một tay đập mạnh lên bàn, nộ khí đằng đằng nhìn Tiêu Vân, ai là loại người ngay cả một bài thơ cũng không thể viết? Trong lòng nhanh chóng lẩm bẩm "Đầu giường ánh trăng rọi, mặt đất như phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương." (Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch) So easy! Ánh mắt của Tiêu Vân lạnh lùng bắn về phía Hàn Nghệ, lập tức sát khí đằng đằng, phảng phất sau một khắc sẽ có đao quang kiếm ảnh. Một người chỉ là tức giận, còn một người lại là sát khí, ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết ngay. "Dừng!" Hàn Nghệ thật sợ nàng lại một quyền đánh tới, vội vàng giơ một tay khác lên, thầm nói, nữ nhân này chắc chắn có khuynh hướng bạo lực gia đình, hảo nam nhân không đấu với nữ nhân điên, ta nhẫn! Sau đó liền chậm rãi dời bàn tay khỏi bàn. Ngân quang chợt lóe. Chỉ thấy trên bàn liền xuất hiện một thỏi bạc nhỏ. Tiêu Vân nhìn nén bạc trên bàn, sát khí nhất thời biến mất không thấy tăm hơi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, qua hết nửa ngày, nàng mới phục hồi tinh thần, vội vàng cầm lấy nén bạc, nhìn kỹ một chút, há hốc mồm hỏi: "Đây là bạc thật!" Đổ mồ hôi...! Hàn Nghệ quả thật không biết nói gì. Tiêu Vân lại hỏi: "Ngươi lấy thứ này ở đâu." Hàn Nghệ hời hợt nói: "Hôm nay ta ra bờ sông hỗ trợ chống thuyền, muốn kiếm tiền trả nợ, kết quả là lúc qua sông, có một người Phù Tang không cẩn thận ngã xuống, ta thấy thế liền nhảy xuống nước cứu ông ta lên, vì báo đáp ân cứu mạng của ta, liền cho ta thỏi bạc này làm thù lao." "Thật à?" Tiêu Vân hồ nghi nhìn Hàn Nghệ. "Cô không tin thì tự đi mà hỏi! Rất nhiều người đều nhìn thấy." Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã. Không thể không nói, công lực nói dối của Hàn Nghệ thực sự quá mạnh mẽ, Tiêu Vân đúng là tin thật, nhất thời một mặt kinh hỉ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực sữa, nở nụ cười như khói toả, lộ ra hai má lúm đồng tiền. "Sớm biết tiền có thể dễ kiếm như vậy, ta đã không cần vắt hết óc đi nghĩ biện pháp." "Cô đừng có mà tự sướng." Hàn Nghệ không lưu tình chút nào nói: "Cô vắt hết cả óc mới nghĩ ra hai cái biện pháp là giết người cùng bỏ trốn, quả thực là còn đần hơn cả lợn." Nói tới đây, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện ánh mắt của Tiêu Vân có chút không đúng, hình như mình đã từng có cảm giác thế này, thân thể không tự chủ hơi co lại: "Không phải cô lại muốn đánh ta đấy chứ?" "Đúng đấy." Tiêu Vân bình tĩnh nói Hàn Nghệ vội vàng lùi về phía sau, lại nghe Tiêu Vân nói: "Bất quá nhìn phân lượng nén bạc này, ta tạm tha ngươi lần này." Nói xong nàng nhẹ nhàng tung hứng nén bạc, đột nhiên tựa như nhớ tới điều gì, lại nhíu mày đe dọa: "Chỉ một lần này thôi đấy, nếu như lần sau ta lại nghe thấy ngươi nói ta như vậy, ta liền đánh ngươi thành đầu heo." "Cô cứ yên tâm, sẽ không có lần tiếp theo đâu." Hàn Nghệ lập tức nói. "Vậy còn tạm được." Tiêu Vân cảm thấy vô cùng hài lòng với thái độ của Hàn Nghệ. Hàn Nghệ ngẩn người, nói: "Này, cô không phải là quên đấy chứ?" Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Quên cái gì?" "Móa! Không phải cô nói trả nợ xong liền rời đi sao?" Hàn Nghệ vô cùng kích động nói.