Tuy Dương Mông Hạo này thoạt nhìn đích thật khá dở hơi, nhưng y dở hơi như vậy cũng không hoàn toàn vô lý. Ở đây là triều Đường, thân là quý tộc, vốn nên thê thiếp thành đàn, bởi vì triều đình có quy định về mặt này, nạp thiếp bao nhiêu thì căn cứ vào thân phận địa vị, quý tộc có ưu thế bẩm sinh, những gia tộc khác ai mà không có đến mấy tiểu thiếp, con cháu mãn đường. Đừng nói xa xôi, cứ nói Dương Tư Nột đi, 8 nhi nữ, chắc chắn không phải chỉ do một nữ nhân sinh ra. Thế nhưng Dương Tư Huấn lại là một trường hợp hiếm, ông ta không muốn nạp thiếp, có một thê tử là đủ rồi, nhưng ông ta không giống như Phòng Huyền Linh. Phòng Huyền Linh từng có ý nghĩ muốn nạp thiếp, chỉ là Lư thị quá cường thế, là nữ nhân dám gọi thẳng Lý Thế Dân, cho nên Phòng Huyền Linh dưới tiền đề tôn trọng thê tử, mới không có nạp thiếp. Mà Nguyên thị lại không cường thế như Lư thị, nếu Dương Tư Huấn muốn nạp thiếp, bà khẳng định là phải hỗ trợ thu xếp, nhưng Dương Tư Huấn không nạp thiếp, bà đương nhiên cũng không nhiều lời. Ta đã giúp ngươi sinh hai nhi tử, ngươi cũng không phải không có hậu đại. Có điều nói gì thì nói, Dương Tư Huấn rất hiếm thấy, cũng có chút không hợp lẽ thường. Nhìn chung lịch sử năm ngàn năm của Trung Quốc, tư tưởng cởi mở nhất chỉ có hai thời kỳ, một chính là thời kỳ Xuân Thu, còn một chính là thời kỳ Đông Tấn Bắc Ngụy. Thời kỳ này tư tưởng của con người đang trong quá trình thành thục, đặc biệt là người của tập đoàn quý tộc, là vô cùng vô cùng cởi mở, không có gì không dám nghĩ, cho dù là làm Hoàng đế, quý tộc soán vị cũng không phải chưa từng có. Mà sơ Đường cũng kế thừa tư tưởng của Bắc Ngụy, cũng khá cởi mở, Võ Tắc Thiên có thể lên làm Hoàng đế, năng lực tuy là không thể nghi ngờ, nhưng thời đại cũng vô cùng quan trọng. Nếu ở thời Tống Nguyên Minh Thanh thì chính là chuyện không có khả năng, ngươi làm Hoàng hậu thì có thể nắm quyền, nhưng ngươi không thể làm đế, bởi vì tư tưởng của người thời đó đã được cố định hóa rồi. Nhưng việc này liền làm khổ Dương Mông Hạo, vấn đề vô cùng đơn giản, người ta đánh nhau, đánh không lại có thể tìm ca ca mình đến giúp đỡ, hoặc là hai ba người cùng lên, cho dù là bị trừng phạt, cũng có ba người cùng nhau chịu, mà Dương Mông Hạo là con nhỏ, tuổi tác kém ca ca y rất xa, ca ca từ lâu đã ra ngoài làm quan, cho nên y luôn cô đơn một mình. Sở dĩ y thích nói dối, thích khoác lác, đều là một thủ đoạn tự bảo vệ mình, các ngươi đừng khi dễ ta, ta rất thân quen với ai ai đó. Phủ đệ Quan Quốc Công. "Tiểu Béo, mau mau khai thật ra, rốt cuộc là chuyện gì." Vừa về đến phủ, sau khi Dương Mông Hạo đi rồi, Hàn Nghệ lập tức bắt đầu nghiêm hình bức cung với Hùng Đệ. Hắn thật sự không rõ, Hùng Đệ ngơ ngác mà tán gái lần đầu sao lại trâu như vậy. Hùng Đệ ngây ngô cười khúc khích. Hàn Nghệ nói: "Đừng cười nữa, mau nói, nhanh!" "Đệ nói, đệ nói." Hùng Đệ cười ha ha nói: "Thật ra lúc ban đầu đệ vẫn không dám nói chuyện với Oánh Oánh, là Oánh Oánh chủ động nói chuyện với đệ." "Hả? Đã gọi là Oánh Oánh rồi sao, vậy nàng nói cái gì?" "Nàng nói có phải đệ luôn nhìn lén nàng không." "Vậy đệ nói thế nào?" "Đệ nói làm sao muội biết?" "Ặc." Thiệt cho đệ theo ta lăn lộn lâu như vậy, đến nói dối cũng không biết. Hàn Nghệ lau mồ hôi, nói: "Nàng lại nói thế nào?" "Nàng lại hỏi đệ tại sao lại nhìn trộm nàng, đệ nói đệ không biết. Nàng cười đệ thật ngốc, đệ nhìn thấy nàng cười, thì cùng cười theo nàng." "Sau đó nàng lại hỏi đệ, đệ đang thì thầm gì với mọi người, đệ liền nói hết toàn bộ cho nàng biết. Nàng nói Hàn đại ca huynh thật quá giảo hoạt, bảo đệ đừng học theo huynh, còn nói làm người phải thành thật, đệ gật đầu đồng ý, nói sau này sẽ không gạt nàng nữa. Nàng hỏi đệ tên gì, đệ nói đệ tên Hùng Đệ, mọi người đều gọi đệ là Tiểu Béo, nàng bảo đệ gọi nàng là Oánh Oánh, đệ nói được thôi. Nàng lại hỏi đệ hai con thỏ này trông dễ thương không, đệ nói rất dễ thương, sau đó nàng lại nói, trong nhà nàng không cho nuôi thỏ, nàng lại rất thích hai con thỏ này, nên đệ nói rất đơn giản, đệ mua về nuôi giúp cho nàng, nếu nàng muốn thăm hai con thỏ này, thì đệ ôm đến cho nàng xem. Nàng nói đệ thật thông minh, sau đó đệ liền mua hai con thỏ này về." Nói đến đây, nó đột nhiên thấy Hàn Nghệ híp mắt nhìn nó, nói: "Hàn đại ca, huynh nhìn đệ như vậy làm gì?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tiểu Béo, không ngờ đệ là loại người này." "Hả? Đệ là người thế nào?" "Là loại vô nhân tính. Hừ, đệ nhìn thấy gái, thì liền đem ta đi bán, còn bán triệt để như vậy nữa." Hùng Đệ đảo mắt nhìn quanh mấy lượt, hình như nó chưa từng suy xét đến vấn đề này, một lát sau mới nói: "Nhưng Hàn đại ca, gạt người là không tốt mà." "Bây giờ thì lại nói gạt người không tốt, sao thời điểm ta giúp đệ bày mưu tính kế, thì đệ không nói." Hàn Nghệ hừ nói. Hùng Đệ hình như cũng ý thức được tựa hồ chính mình chưa suy nghĩ chu đáo, ngu ngơ nhìn Hàn Nghệ nói: "Vậy bây giờ làm sao?" "Làm sao?" Hàn Nghệ cười gian hai tiếng, nói: "Đương nhiên là đánh đệ, Tiểu Dã, đánh thằng nhãi vô nhân tính này." Nói xong hắn lập tức đẩy Hùng Đệ ngã xuống giường, Tiểu Dã cũng nhảy lên giường, cùng với Hàn Nghệ hai người thọc lét Hùng Đệ. "Ha ha ha, Hàn đại ca, Tiểu Dã, đệ biết sai rồi, hai người đừng thọc nữa." Ngay lúc ba người đang ầm ĩ với nhau, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Hàn Nghệ, ngươi có trong phòng không?" Là giọng của Dương Phi Tuyết. "Có." Hàn Nghệ liếc nhìn Hùng Đệ, hung hăng nói: "Tạm thời bỏ qua cho đệ." Nhưng Hùng Đệ lại không chút sợ hãi, ngược lại tươi cười hớn hở, Tiểu Dã cũng cười ngây ngô. Hai tên tiểu tử này! Hàn Nghệ đứng dậy, sửa sang lại một chút, đi tới mở cửa ra, chỉ thấy Dương Phi Tuyết đứng ngoài cửa xoa tay, vội vàng nói: "Dương cô nương, mời vào." "Cám ơn." Dương Phi Tuyết đi vào phòng, liếc mắt thấy lồng trúc trên bàn, vui vẻ nói: "Đây là thỏ của ai vậy, thật dễ thương nha!" Hùng đệ vội vàng đi đến, hưng phấn nói: "Dương tỷ tỷ, là đệ vừa mua đó, con lớn tên Đại Thố, con nhỏ hơn thì tên Nhị Thố, hì hì, có phải rất đáng yêu không?" "Ừ, hai con thỏ này thật đáng yêu." Dương Phi Tuyết đứng trước lồng thỏ, đôi mắt to lấp lánh nhìn hai con thỏ trong lồng, chỉ thấy một con vừa mập vừa lớn, con còn lại rõ ràng nhỏ gầy hơn, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau, con thỏ nhỏ gầy hơn thỉnh thoảng trêu đùa con thỏ to béo, nhưng con thỏ béo lại chỉ nghiêng đầu đi, không ngừng trốn tránh, chọc cho Dương Phi Tuyết bật cười khanh khách. Hùng Đệ thấy Dương Phi Tuyết bị chọc cười, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu, cũng cười theo. Dương Phi Tuyết đột nhiên tò mò hỏi: "Con thỏ này thường ăn gì?" "Ây da!" Hùng Đệ gãi mặt, nói: "Đệ quên mua đồ ăn cho thỏ rồi." Hàn Nghệ cười nói: "Đó là đương nhiên, đệ chỉ lo mua đồ ăn cho mình thôi." Nói rồi ánh mắt hắn liếc sang bao đồ ăn lớn bên cạnh. Vẻ mặt Hùng Đệ lập tức đỏ bừng, khẩn trương nói: "Vậy đệ...đệ bây giờ đi mua." Dương Phi Tuyết nói: "Tiểu Béo, bây giờ đã trễ thế này, sắp ăn cơm rồi, đệ còn ra ngoài làm gì." "Vậy Đại Thố và Nhị Thố làm sao đây?" Hùng Đệ vội vàng nói. Dương Phi Tuyết nói: "Đệ đến phòng bếp coi có gì có thể cho thỏ ăn hay không." "Dương tỷ tỷ nói rất đúng." Hùng Đệ lập tức chuyển buồn sang vui, vội nói: "Vậy đệ đi ngay." Tiểu Dã nói: "Đệ đi chung với huynh." Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Càn quấy, đây là phủ Quan Quốc Công, không phải nhà chúng ta." "Ừ nhỉ." Hùng Đệ lại mang vẻ mặt sầu muộn. Dương Phi Tuyết cười nói: "Các ngươi đi đi, cứ bảo là ta kêu." Hùng Đệ vui mừng nói: "Đa tạ Dương tỷ tỷ." Nói xong, nó lại liếc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ gật đầu, vừa rồi hắn nói như vậy, là vì chụp lấy câu nói của Dương Phi Tuyết. Hùng Đệ liền nhấc lồng trúc đi ra ngoài với Tiểu Dã. Dương Phi Tuyết ngồi xuống, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "Hàn Nghệ, ngươi đã giúp Tiểu Mông mua cung sao?" Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử không nói với cô sao?" Dương Phi Tuyết bĩu môi nói: "Nó vừa về thì lên giường ngủ mất, ta không đánh thức nó." Cũng đúng, trước đó tiểu tử kia chắc chắn đã mệt chết rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Sau đó thiếu công tử ngẫm lại, cảm thấy cung này quá mắc, hỏi mượn tiền ta cũng không tiện lắm, thế là quyết định không mua." "Vậy sao?" Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Không ngờ Tiểu Mông cũng rất biết điều." Dương cô nương, cô thật sự quá lương thiện mà, Hàn Nghệ khẩu thị tâm phi nói: "Đúng vậy, đúng vậy." Dương Phi Tuyết lại tràn đầy chờ mong nói: "Vậy buổi chiều các ngươi đi đâu thế?" "Đi dạo bên chợ đông." "Vậy à? Vậy ngươi mau nói xem, Trường An có gì vui không." Dương Phi Tuyết hơi kích động. Hàn Nghệ liền thuận miệng nói một ít, thật sự chỉ là thuận miệng, nhưng Dương Phi Tuyết lại nghe mà vô cùng hâm mộ, nói: "Các ngươi thật tốt, muốn ra ngoài chơi thì có thể ra ngoài, ta chỉ có thể chờ ở trong phủ. Ôi, nếu ta là thân nam nhi, thì sẽ không phiền phức nhiều như vậy, ta cũng có thể ra ngoài ngắm cảnh." Hàn Nghệ cười nói: "Nhị bá mẫu cô cũng đâu phải luôn nhốt cô trong nhà, sớm muộn gì cũng bảo người dẫn cô ra ngoài chơi." "Chỉ hi vọng thế." Dương Phi Tuyết thở dài thườn thượt, đột nhiên như nhớ ra cái gì, sau đó lại nói với Hàn Nghệ: "Đúng rồi, Hàn Nghệ, trước đó khi ta tán gẫu với nhị bá mẫu của ta, có giúp ngươi hỏi thăm rồi, xem thử nhị bá bá của ta chuẩn bị giúp ngươi kiếm một việc làm ra sao, nhưng nhị bá mẫu nói với ta, nhị bá bá ta vô cùng coi trọng phẩm hạnh cá nhân, cho nên tạm thời vẫn chưa giúp ngươi tìm việc, có điều ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, nhị bá bá nhất định sẽ giúp ngươi." Tuy Hàn Nghệ đã nói là tha thứ cho nàng rồi, nhưng nàng thủy chung vẫn cảm thấy áy náy với Hàn Nghệ, nếu Dương Tư Huấn có thể giúp Hàn Nghệ tìm một việc làm, vậy trong lòng nàng sẽ dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng Hàn Nghệ hiểu được, nhưng hắn thật sự không muốn làm việc công, có lẽ hắn không bài xích làm quan, nhưng loại tiểu quan tiểu lại giúp người ta chạy vặt hắn cũng không có hứng thú. Thật ra nếu Dương Phi Tuyết không đến, có lẽ hắn cũng sẽ không ở lại phủ Quan Quốc Công, cười nói: "Đa tạ hảo ý của Dương cô nương. Thật ra Quan Quốc Công có thể thu nhận ta, ta đã rất cảm kích rồi, nhưng ta thật sự không muốn làm việc trong quân và nha môn, cô cũng biết ta làm người làm biếng, lại không hiểu gì cả, nếu làm sai việc, thì sẽ liên lụy đến Quan Quốc Công, nếu thật sự là vậy, thì ta thật sự áy náy chết mất." Dương Phi Tuyết nghe xong, cũng không nóng lòng miễn cưỡng Hàn Nghệ, hỏi: "Vậy ngươi có dự tính gì không?" Vấn đề này hỏi làm cho Hàn Nghệ sửng sốt, đúng vậy nha, hắn rốt cuộc định làm gì? Tuy rằng hắn vẫn luôn muốn tới Trường An, nhưng chỉ là để du lịch, mà lần này hắn đến Trường An, đối với hắn mà nói cũng có chút gấp gáp, hơn nữa chuyện của Tần Vũ cũng khiến hắn cảm thấy, bây giờ hắn không thể tự do tự tại, được chăng hay chớ như trước đây nữa. Hắn phải có năng lực bảo vệ người nhà của mình, nhưng hắn cũng không muốn dựa vào Dương gia nữa, bởi vì hắn biết căn bản không không dựa được, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng sự thật tàn khốc đã nói cho hắn biết, một thường dân không thân phận không bối cảnh như hắn, rất khó trở nên nổi bật. Tiếp tục lừa đảo? Điều này hiển nhiên cũng không thực tế. Thời đại thay đổi rồi, hắn cũng không còn là hắn trước kia nữa, một khi bị bắt được, thì không phải là một mình hắn chịu tội, mà còn liên lụy không ít người nữa, hơn nữa hắn cũng không muốn dẫn theo bọn Hùng Đệ, Tiểu Dã đi lừa gạt. Nhưng ngoài trừ lừa gạt ra, hắn còn có thể làm gì chứ? Cái này hắn thật sự không biết, nhất thời không khỏi mặt mày u sầu. Dương Phi Tuyết nhìn dáng vẻ Hàn Nghệ cúi đầu không nói, vội vàng nói: "Ngươi đừng vội, bây giờ chúng ta mới đến Trường An một ngày thôi, những chuyện này từ từ rồi nghĩ đi, nói không chừng đến lúc đó nhị bá bá ta sẽ sắp xếp cho ngươi một việc tốt, dù sao thì ngươi là người mà cha ta tiến cử mà." Hàn Nghệ cười gật đầu, lại hỏi: "Không biết Dương cô nương có dự định gì không?" Vẻ mặt Dương Phi Tuyết đau khổ nói: "Ta là người thân mang tội, ngoài trừ chờ bị xử lý thì còn có thể có dự định gì." Hàn Nghệ trêu chọc nói: "Cô sẽ chờ bị xử lý." Dương Phi Tuyết cười hì hì, nói: "Thật sự là cái gì cũng không giấu được ngươi, dù sao ta cũng tính xong rồi. Nếu cha ta không giải trừ hôn ước, ta chết cũng không về. Chúng ta cũng đừng nghĩ mấy chuyện không vui này nữa, bây giờ ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo, cứ ngồi ở trong phủ, thật sự là nhàm chán." Nói rồi nàng đảo mắt, nũng nịu nói: "Hàn Nghệ." Hàn Nghệ vội vàng nói: "Cô đừng tìm ta, ta không dám làm việc này nữa đâu, cô muốn tìm thì tìm đường đệ của cô đi, hắn có rất nhiều cách." Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng Tiểu Mông là một hài tử rất thành thật, lại không thông minh như ngươi, ngươi giúp ta nghĩ cách đi." Tên ngu xuẩn kia thành thật? Hàn Nghệ nói: "Miễn bàn, cô đừng quên, ta cũng là người thân mang tội." Dương Phi Tuyết trề môi, nói: "Ngươi thật không có nghĩa khí." "Thật không biết là ai vừa nói, muốn ta biểu hiện cho tốt, lẽ nào ý của biểu hiện tốt là nghĩ cách dẫn cô ra ngoài chơi sao?" "Việc này...ta." Dương Phi Tuyết nghiêng mặt, trầm mặc chống đỡ. Hàn Nghệ cười nói: "Cô nha, vẫn thành thật ở trong phủ thì hơn, đi lấy lòng nhị bá mẫu của cô nhiều hơn, đến lúc đó cũng có vốn để đàm phán với cha cô, đợi sau khi giải trừ hôn ước rồi, bản tính của cô lại bộc lộ ra cũng chưa muộn, hà tất nóng lòng nhất thời." "Nói cũng đúng." Dương Phi Tuyết đột nhiên sửng sốt, trừng Hàn Nghệ, xì nói: "Ngươi mới bộc lộ bản tính, không nói với ngươi nữa, ta đi xem bọn Tiểu Béo cho tiểu bạch thỏ ăn." Nói xong nàng liền đi ra ngoài. Đại tiểu thư này thật là... Hàn Nghệ cười lắc đầu, nhưng lập tức lâm vào trầm tư, rốt cuộc ta nên làm gì đây?