Rất nhanh, hai hạ nhân đi tới, chuyển cái bàn sang hướng đông bắc tây nam y theo yêu cầu của Vương Huyền Đạo. Vương Huyền Đạo ngồi ở góc đông bắc, y tựa hồ vô cùng chú trọng chi tiết, trước tiên y đặt con rùa đen trong tay lên góc trái dưới của bàn cờ, rồi đưa tay đặt ngay chính giữa bàn cờ, khoảng cách giữa bàn và ghế tròn hình như cũng có tiêu chuẩn. Tóm lại, rất nhiều chuyện phiền phức. Tiểu tử ngươi thật là phiền phức, dứt khoát mặc đồ ngược lại hết đi. Hàn Nghệ nhìn thấy mà phát mệt, hắn cho rằng bài bạc là chuyện sảng khoái, kích thích, ngươi làm như vậy thì không bằng khỏi đánh. Dương Mông Hạo rất hợp với khẩu vị của Hàn Nghệ, đặt mông ngồi xuống, sau đó thì ngây ngô cười, nhưng cũng không dám thúc giục Vương Huyền Đạo. Một hồi lâu sau, Vương Huyền Đạo đột nhiên móc ra sáu đồng tiền từ trong lòng ra, cầm trong tay, đưa tay về phía trên con rùa đen, sáu đồng tiền rơi xuống giống như trân châu đứt dây, từng đồng tiền rơi lên mai con rùa đen, sau đó vung vãi trên bàn, Vương Huyền Đạo nhìn đồng tiền chăm chú hồi lâu, khẽ gật đầu, nói: "Có thể bắt đầu, ngươi đi trước đi." Dương Mông Hạo nhìn về phía Hàn Nghệ, tựa hồ đã quen để Hàn Nghệ đổ xúc xắc. Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử, nếu ngài đã chơi với Vương công tử, vậy không bằng ngài tự đổ đi." Dương Mông Hạo hình như cũng không định thắng, thế là gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt." Thế là cầm hai con xúc xắc lên thảy vào chén, hình như vận khí cũng không tệ, một con bốn, một con năm. Y cười ha ha, sung sướng di chuyển con cờ, lại nói: "Huyền Đạo ca ca, mời." Vương Huyền Đạo cười, cầm lấy hai con xúc xắc vô cùng tùy ý ném vào trong chén, hai con sáu. Nụ cười trên gương mặt Vương Mông Hạo lập tức trở nên cứng ngắc vô cùng, đôi mắt cơ linh sắp rớt xuống bàn cờ rồi, nhìn đến mức Hàn Nghệ cũng muốn bật cười. Lại loáng thoáng nghe thấy xung quanh có người nói: "Không hồ là Vương Huyền Đạo, thật sự lợi hại!" "Còn phải nói, Huyền Đạo là kỳ vương của Trường An chúng ta, e rằng Đại Đường chúng ta cũng khó có ai thắng được hắn." Vỗ mông ngựa không khỏi cũng quá lộ liễu đi, lần này thuần túy chỉ là vận khí, nếu kỳ vương đều nhờ vào vận khí, vậy còn gọi là kỳ vương cái rắm á, thật là... Hàn Nghệ chỉ cười nhạt đối với chuyện này, hắn cũng không phải là ganh tỵ, chỉ là hắn cảm thấy lần này căn bản là không thích hợp nha, bởi vì xét theo thủ pháp ném xúc xắc của Vương Huyền Đạo, thì không thể nào khống chế xúc xắc được, vậy thì chỉ có thể nói là vận khí. Vương Huyền Đạo lại tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy, không nhanh không chậm đi cờ, ngoài miệng lại nói: "Chúng ta hình như đã quên nói chuyện đặt cược rồi." Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: "Ý Huyền Đạo ca ca là sao?" Vương Huyền Đạo cười nói: "Một ván định thắng thua, đánh cược toàn bộ tiền." Dương Mông Hạo gãi đầu, sợ hãi rụt rè nói: "Nhiều...nhiều như vậy à?" Vương Huyền Đạo nói: "Nếu ngươi thắng, hôm nay ngươi mang đến bao nhiêu tiền, ta đều bồi ngươi bấy nhiêu tiền, nhưng nếu ngươi thua, ta không lấy một văn tiền của ngươi." Dương Mông Hạo cười hắc hắc nói: "Tiểu Mông sao lại không biết xấu hổ như thế." Vương Huyền Đạo nói: "Ta chỉ là đem chuyện ngươi không đi học mà đến đây đánh bạc nói cho Quan Quốc Công biết thôi." "Nói...nói..." Dương Mông Hạo sợ tới mức run lẩy bẩy, đầu lưỡi cũng run theo: "Huyền Đạo ca ca, sao huynh phải làm vậy, đệ không có đắc tội huynh mà, việc này nếu để cha đệ biết được, ổng sẽ đánh chết đệ mất." Hàn Nghệ nhìn Dương Mông Hạo hai chân run cầm cập, có chút vui sướng khi người gặp họa. Tiểu tử, bảo ngươi đừng chơi với gia hỏa này, ngươi lại cứ muốn chơi, bây giờ thì hay rồi, bị lừa rồi. Ủa mà không đúng, y làm vậy chẳng phải là nhằm về phía ta sao. Nghĩ đến đây, hắn nhíu mày nhìn Vương Huyền Đạo, nhưng mình mới đến Trường An mà, lại là một tùy tùng, cũng là lần đầu tiên chạm mặt gia hỏa này, tại sao y lại có hứng thú với mình như vậy, thật sự là quái lạ mà. Vương Huyền Đạo thưởng thức ngụm trà, chậm rãi nói: "Quan Quốc Công là trưởng bối của ta, ngươi cũng coi như đệ đệ của ta, bình thường ngươi đến đây chơi, ta dĩ nhiên vô cùng hoan nghênh, nhưng ngươi không đi học mà lén lút chạy đến đây, nếu ta không nói cho Quan Quốc Công biết, Quan Quốc Công nhất định sẽ trách ta, nhưng nếu ta nói cho Quan Quốc Công biết, hình như lại có lỗi với ngươi, ta cũng rất khó xử nha, lấy việc này làm tiền cược, ta cũng yên tâm thoải mái hơn." Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Đệ không chơi, đệ không chơi." Vương Huyền Đạo cũng không miễn cưỡng, nói với Vương bá bên cạnh: "Vương bá, ông đến phủ Quan Quốc Công một chuyến đi." "Dạ." "Đợi một lát." Dương Mông Hạo gấp đến nỗi sắp khóc, nói: "Huyền Đạo ca ca, cầu xin huynh, đừng nói cho cha đệ biết." Thần sắc Vương Huyền Đạo vô cùng bình tĩnh, nói: "Đệ tiếp tục đánh thì còn có hi vọng, nếu không đánh thì không còn chút hi vọng nào." Thế này bức cho Dương Mông Hạo không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu nói: "Đệ đánh, đệ đánh, huynh ngàn vạn lần đừng nói cho cha đệ biết." "Đệ thắng ta, ta dĩ nhiên sẽ không nói." Vương Huyền Đạo duỗi tay ra, nói: "Bây giờ đến lượt đệ đi." "À, vâng, là đệ đi." Dương Mông Hạo nuốt nước miếng, lúc đưa tay ra, chỉ thấy tay của y run rẩy, thật vất vả mới cầm xúc xắc trong tay được, có lẽ là run quá, nên vừa ném xuống thì có một con xúc xắc rớt ra ngoài, không ít người nhìn thấy, nhao nhao cười rộ lên. Thế này làm sao bây giờ? Y lập tức nhìn về phía Vương Huyền Đạo. Vương Huyền Đạo khẽ lắc đầu, nói: "Cho đệ một cơ hội nữa." "Đa tạ, đa tạ." Dương Mông Hạo lau mồ hôi, lại nhặt xúc xắc lên, đặt trong chén run run mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa, thua tiền rồi thì có thể đi mượn được, nhưng nếu để cho Dương Tư Huấn biết được chuyện này, thì y thật sự sẽ chết mất, chính vào lúc này, y đột nhiên nghĩ đến một người, quay phắt đầu nhìn sang Hàn Nghệ, trong mắt lấp lánh nước mắt, tóm lại ý tứ chỉ có một, Hàn Nghệ! Cứu mạng với! Vương Huyền Đạo hình như cũng không chút sốt ruột, rủ mắt nhìn bàn cờ chăm chú, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. "Hàn...Hàn Nghệ, bằng không... Bằng không, hay...hay là ngươi đến đi." Dương Mông Hạo run đến mức nói cũng không rõ ràng. Xem ra hắn quả nhiên là nhằm về phía ta. Cũng tốt, ta cũng muốn xem thử ngươi đang giở trò quỷ gì, Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo, mình sao lại theo tên ngu xuẩn như vậy chứ, nói: "Được thôi." Dương Mông Hạo lại nói với Vương Huyền Đạo: "Huyền Đạo ca ca, huynh thấy thế nào?" Vương Huyền Đạo ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn: "Đương nhiên có thể." Ngữ khí vốn bình đạm cuối cùng cũng có chút gợn sóng. Hàn Nghệ đi lên trước, cầm lấy xúc xắc, ném vào bên trong, một con năm, một con sáu. Xung quanh lập tức ồ lên một tiếng. Bọn họ không ngờ là Hàn Nghệ có thể nắm xúc xắc thuần thục như thế, trong lòng đều nghĩ, vận khí tiểu tử này thật tốt. Dương Mông Hạo cũng vui mừng quá đỗi, nhưng trong lòng vẫn đang vô cùng căng thẳng. Lần này không phải đang cược tiền, mà là đang cược mạng nha, y căn bản không dám nghĩ là giống như khi nãy cược với Triệu Thiên Phú, điểm số vừa có thì lập tức đi cờ, cầm con cờ lề mà lề mề, do dự không quyết. Nụ cười nơi khóe miệng Vương Huyền Đạo càng đậm, thừa dịp Dương Mông Hạo còn đang suy nghĩ, đột nhiên nói với Hàn Nghệ: "Không biết Hàn tiểu ca có tin mệnh không?" Hàn Nghệ sửng sốt, lắc đầu nói: "Không tin lắm." "Ta tin." "Ồ? Vậy sao?" Hàn Nghệ thật sự không biết y nói những chuyện này làm gì. Vương Huyền Đạo cũng không để ý, cười nói: "Có câu, người làm hết sức, rồi cứ nghe thiên mệnh. Nhưng nếu trời không tác thành, thì việc cũng không thành được, còn nếu trời muốn thành, thì việc gì cũng tất thành, rất nhiều chuyện, đã được định sẵn trong mệnh rồi." Hàn Nghệ tiếp tục nói có lệ: "Vương công tử thật cao kiến, Hàn Nghệ thụ giáo, thụ giáo." "Nào có, nào có." Vương Huyền Đạo vẫn lơ đãng như cũ, tiếp tục nói: "Quẻ tượng hôm nay nói vận khí ta rất vượng, chỉ cần ta ngồi ở phía đông bắc, đặt vật cát tường ở phía đông và vàng cùng một phía, bên trái đặt một chén nước, thì có thể đẩy vận khí của ta lên cao nhất." Hàn Nghệ đưa hai mắt ánh mắt tò mò sang, như muốn hỏi, cho nên...? Vương Huyền Đạo cuối cùng không nói nữa, vươn bàn tay cực kỳ đẹp kia ra, cầm lấy xúc xắc trong chén lên, lúc này Dương Mông Hạo đã đi xong rồi, có điều tiểu tử này cuối cùng đã học được cách suy nghĩ cẩn thận, nhìn bàn cờ chằm chằm, hoàn toàn không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì. Chỉ nghe keng keng mấy tiếng. "Oa!" Một tràn tiếng thán phục vang lên. Một cái bốn, một cái năm. Đúng là điểm số mà Vương Huyền Đạo hi vọng trên bàn cờ. Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ: "Cho nên, ta rất khó bị đánh bại." Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người trâu như vậy. Hàn Nghệ thấy vậy cũng kinh ngạc không thôi. Hắn thật sự không tin số mệnh, nhưng vận khí của Vương Huyền Đạo hình như quá tốt, mà đây còn không phải là mấu chốt, dù sao thì vận khí tốt cũng rất bình thường, mấu chốt chính là sự tự tin của Vương Huyền Đạo, đây là thứ chỉ có cao thủ đổ thuật mới có được thôi. Dân cờ bạc hoàn toàn chỉ dựa vào vận may căn bản không có được sự tự tin này, trừ phi thật sự đúng như y nói, y có thể biết được vận khí của mình vô cùng vượng, không khỏi cau mày lại, trong lòng lại nghĩ, cho dù ngươi thật sự biết bốc quẻ, cho dù vận khí của ngươi tốt thì sao chứ, lão tử là đổ thần ở nơi này, ngươi tin ông trời phải không, nói cho ngươi biết, ở nơi này, ta chính là trời, ngươi muốn tin thì tin ta đi. Đợi Vương Huyền Đạo đi xong, Hàn Nghệ cầm lấy hai con xúc xắc ném vào trong chén, song lục, cũng là điểm số mà Dương Mông Hạo đang khao khát nhất. Mọi người xung quanh nhìn đến choáng váng, thật sự là không thể tin nổi. Thực lực chính là phương thức trả lời tốt nhất. Vương Huyền Đạo khẽ cau mày lại. Ở hậu thế, người có đổ thuật cao hơn Hàn Nghệ nơi nào cũng có, nhưng ở triều Đường, Hàn Nghệ vô cùng tin tưởng một điểm, nếu hắn vuốt tóc ngược, ngậm sô cô la, thì hắn chính là đổ thần.(Hình tượng thần bài của Châu Tinh Trì) Lúc này trên những bàn khác đã không còn ai nữa, đều lần lược vây lại quan chiến, hơn nữa cả đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nín thở, chỉ nghe thấy tiếng xúc xắc chuyển động trong chén. Không khí có vẻ vô cùng căng thẳng. Tuy kỳ nghệ của Dương Mông Hạo vô cùng kém, nhưng có Hàn Nghệ trợ giúp, dưới sự dẫn dắt của điểm số mà hắn ném ra, tên ngu xuẩn này coi như là trung quy trung củ, không phạm phải sai lầm gì. Ngược lại tuy Vương Huyền Đạo kỳ đạo cao siêu, hơn nữa ngay lúc đầu hoàn toàn khống chế được toàn bộ cục diện, nhưng càng về sau, vận khí của y hình như đang từ từ suy yếu, điểm số ném ra khi thì tốt, khi thì tàm tạm, mà thần sắc trên mặt y lại càng lúc càng ngưng trọng. Hàn Nghệ cũng càng ném càng thuận tay. Cuối cùng, đến thời khắc quyết thắng, chỉ cần lần này Hàn Nghệ có thể ném ra một con bảy, thì Dương Mông Hạo liền thắng, bằng không, tiếp tục lần nữa, Vương Huyền Đạo có đường cờ để chiến thắng. Trong đại sảnh im phăng phắc, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Huyền Đạo, thấy y cúi mắt trầm ngâm, cười nói: "Vương công tử." Vương Huyền Đạo ngẩng đầu lên nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nói: "Nếu ta tin mệnh, thì e rằng ta đã chết từ sớm rồi." Nói xong, hắn vô cùng tự tin ném hai con xúc xắc ra. Chỉ thấy hai con xúc xắc xoay tròn trong chén vô cùng nhanh, với chuyển động cực nhanh này, những người quan sát xung quanh e rằng cũng không ném được. Con đầu tiên ngừng lại là một con một. Con thứ hai xoay chuyển hết mấy vòng rồi mới dừng lại, sáu điểm! Cộng lại là bảy điểm. Dương Mông Hạo sửng sốt thật lâu, xoa mắt thật mạnh, nhìn thấy rõ ràng, lại liếc sang Vương Huyền Đạo, trừng to mắt. Vương Huyền Đạo chăm chú nhìn vào chén một lát, đột nhiên như thoáng suy nghĩ nói: "Thú vị, thú vị." Ngừng một lát, y mới nói: "Ta thua rồi."