Hàn Nghệ ngàn tính vạn tính cũng không tính được. Tên Dương Mông Hạo này không ngờ lại vay tiền đi đánh bạc, hắn vốn cho là đám con cháu quý tộc này khẳng định chỉ chơi cầm kỳ thi họa, hoặc là cưỡi ngựa săn thú gì đó. Nào biết rằng bọn họ chẳng khác gì với đám tục nhân. Nhưng điều này liền có thể giải thích thông suốt, việc Dương Mông Hạo lúc trước vội vã chạy về, nhất định là vì thua bạc đỏ mắt, muốn về nhà kiếm thêm chút tiền đi chơi tiếp, vừa lúc gặp phải Dương Phi Tuyết. Cho rằng Dương Phi Tuyết khẳng định mang theo không ít tiền, nhưng y nào biết rằng trên người Dương Phi Tuyết không có xu nào. Mà Dương Phi Tuyết tâm địa thiện lương, không có khái niệm gì về tiền bạc, đã lâu không gặp vị đường đệ này, không muốn đường đệ thất vọng, vì thế chạy đến hỏi mượn tiền Hàn Nghệ. Trời tuyết như vậy mà chạy đi chơi bạc, thì nghiện cỡ này đúng là đủ nặng, Hàn Nghệ thở dài trong lòng, đánh bạc đối với hắn mà nói, chỉ là giết thời gian. Hắn đã lâu không trong tình thế gian nan như thế này mà chạy đi đánh bạc rồi. Dương Mông Hạo lại nói: "Hàn nghệ, ngươi chung quy vẫn là thiếu kiến thức, cái này sao có thể coi là đánh bạc, tiền là để tăng thêm hứng thú. Nếu như không có chút tiền bạc, vậy còn gì thú vị, hơn nữa làm như vậy, còn có thể tăng thêm kỳ nghệ." Cái này còn không phải đánh bạc? Vậy cái gì mới là đánh bạc? Hàn Nghệ xem như là phục rồi, cười nói: "Thiếu công tử nói cũng đúng, thực ra ta cũng rất có hứng thú với lục bác. Vừa lúc cùng thiếu công tử đi mở mang kiến thức một phen." Dương Mông Hạo không nghĩ tới Hàn Nghệ cũng là đồng đạo của y, không khỏi mừng rỡ, nói: "Vậy tiền này!?" Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi thua bao nhiêu, đều tính cho ta." "Hàn Nghệ, bổn công tử quả không nhìn nhầm ngươi, đủ sảng khoái. Nếu như thắng thì chúng ta mỗi người một nửa. Còn nữa, ngày sau ở kinh thành nếu có chuyện gì khó cứ việc tới tìm ta." Dương Mông Hạo vỗ ngực nói. Tìn ngươi? Ngươi đến 20 quan tiền còn không lấy ra được, ta tìm ngươi để đánh nhau sao. Còn mỗi người một nửa nữa chứ, mẹ kiếp, thế mà cũng nói ra được, thua thì tính hết cho ta, thắng mỗi người một nửa, sao ngươi không đi chết đi. Hàn Nghệ tâm khẩu bất nhất cười nói: "Chỉ sợ tới lúc đó thiếu công tử lại chê ta phiền phức." Hắn có chút không hiểu, trên đường tới đây, Dương Phi Tuyết cõ nói cho hắn biết, gia giáo của Dương Tư Huấn hết sức nghiêm khắc. Trong tên có chữ "Huấn" mà. Nhưng nhìn tên Dương Mông Hạo này thấy thế nào cũng không giống là sản phẩm của gia giáo nghiêm khắc a. Kỳ thật Dương Phi Tuyết cũng không phải là gạt Hàn Nghệ. Gia giáo của Dương Tư Huấn đúng là vô cùng nghiêm khắc, giống như ca ca của Dương Mông Hạo là Dương Mông Tri, đó là một con cháu quý tộc hết sức quy củ. Làm từng bước theo con đường đã an bài của cha mẹ, hiện giờ đã ra ngoài làm quan rồi. Dương Mông Hạo bởi vì sinh muộn, vào lúc tuổi của Dương Tư Huấn và Nguyên thị đã lớn, nên rất chiều chuộng đứa con này. Bởi rất khó để sinh đứa thứ ba, hơn nữa Dương Tư Huấn còn không có thiếp, đặc biệt là sau khi Dương Mông Tri rời kinh, hai vợ chồng bèn dồn hết tình yêu thương lên người Dương Mông Hạo, vì thế gia huấn tuy không đổi, nhưng người thì thay đổi rồi. Mà Dương Mông Hạo này từ nhỏ đã khá nghịch ngợm, hơn nữa lại sinh ra đúng lúc niên đại huy hoàng của thái tử đảng, Trong thời kì Đường Thái Tông vẫn là thời kỳ dựng nước, thái tử đảng chỉ mới xuất hiện, nhưng hiện giờ, thái tử đảng năm đó đã có một người làm hoàng đế, đó là Lý Trị. Từ điểm này có thể nhìn ra, ngày nay thái tử đảng đã phát triển trưởng thành lên rồi. Dương Mông Hạo có thể nói là một ảnh thu nhỏ của Trường An. Nói xong vấn đề tiền rồi, Dương Mông Hạo xem như an tâm, đi đường nhanh như gió. May mà trên đường Tiểu Béo đã được rèn luyện, cắn chặt răng vẫn có thể chạy theo bọn họ. Đi nửa canh giờ, Dương Mông Hạo mang theo bọn Hàn Nghệ đến chợ Đông Trường An. Nơi này là nơi tập kết kinh doanh, giống như Vương Phủ Tỉnh của Bắc Kinh. Phàm là làm kinh doanh đều phải tới đây hoặc là đi chợ Tây. Đường phố bình thường không được phép làm kinh doanh, nếu như ngươi tùy ý bày bán thì quản lý sẽ bắt ngươi đến phủ nha. Bởi vậy có thể thấy, Đường triều tuy không xem nhẹ buôn bán, nhưng quy mô thương nghiệp vẫn quá nhỏ hoặc là quá hạn chế. Mặc dù tuyết rơi, nhưng chợ vẫn tấp nập người đi lại, tiểu thương rao hàng í ới, náo nhiệt vô cùng, Hùng Đệ, Tiểu Dã lập tức bị cái náo nhiệt này hấp dẫn. Đoàn người lại đi tới trước một tòa lầu hai tầng. Tuy nhà không cao, nhưng rất khí phái, điêu khắc, xây dựng rất đẹp. Mái hiên của tầng hai treo một tấm biển: Quan Kỳ Hiên. (Hiên xem cờ) Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn tấm biển này, hơi có vẻ nghi ngờ nói: "Đây hình như là phường cờ." Dương Mông Hạo gật đầu nói: "Đây chính là phường cờ mà." Hàn Nghệ nghe vậy thấy buồn bực. Cảm giác như bản thân chưa dung nhập vào Đường triều. Ví dụ như đi lầu xanh ý mà, bên trong chỉ chơi cầm kỳ thi họa. Đi tới trong phường cờ lại chơi cờ bạc, đúng là hoàn toàn không phân biệt được. Hiện giờ nếu có ai nói cho hắn, khách làng chơi thì đi tới am ni cô, có lẽ là hắn cũng tin. Vừa mới đứng ở cửa, Dương Mông Hạo đã hăng máu như gà chọi, cực kỳ kích động, liên tục thúc giục: "Đi thôi đi thôi." "Tiểu Béo, đi vào nào." Hàn Nghệ vừa mới chuẩn bị rảo bước vào cửa, chợt thấy Hùng Đệ ngu ngơ nhìn một quầy bán bánh nướng nhỏ ở phía xa. Hùng Đệ nuốt nước bọt, nói: "Hàn đại ca, đệ không muốn đi vào trong, đệ muốn đi ra chợ xem." Tiểu Dã cũng gật đầu. Đúng là đứa bé ngoan, không có hứng thú gì với cờ bạc. Hàn Nghệ cũng không phản đối, chỉ có chút lo lắng, vì thế nhìn Dương Mông Hạo. Dương Mông Hạo xua tay nói: "Cũng tốt, quá nhiều người đi vào cũng phiền toái." Hàn Nghệ nói: "Nhưng chúng nó không quen thuộc nơi này, không an toàn." "Cái này dễ thôi, ngươi có 5 văn tiền không?" "5 văn tiền?" Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức gật đầu. "Lấy ra đi." Dương Mông Hạo đưa tay ra. Tên tiểu tử này không khỏi cũng quá nghèo đi, đến 5 văn tiền cũng không có. Hàn Nghệ đúng là phục rồi, đưa 5 văn tiền cho y. Dương Mông Hạo lúc này cầm 5 văn tiền, đưa cho một tên tiểu nhị của Quan Kỳ Hiên, tuổi cũng tầm bọn Hùng Đệ, bảo gã mang theo đám người Hùng Đệ ra chợ. Tiểu nhị Quan Kỳ Hiên có rất nhiều, mấy tên tiểu nhị vốn chuyên làm việc này, làm chân chạy, chạy đi chạy lại, mua đồ vật gì đó. Tiểu nhị này cầm tiền, hớn hở đáp ứng. Hàn Nghệ vẫn có chút không yên tâm, vì thế cho Đông Hạo, Tá Vụ đi cùng. Còn hắn và Tang Mộc đi vào trong cùng Dương Mông Hạo. Đi vào bên trong, đại sảnh vô cùng lớn. Nhưng trang trí rất đơn giản, chỉ là đặt vài cái ghế. Một hàng bốn cái, có sáu hàng, một bàn vuông có thể ngồi được bốn người, bàn dài ngồi được hai người, trên bàn có đủ loại bàn cờ, trên mặt bàn có phủ tấm lụa, tấm lụa làm tôn lên đẳng cấp của bàn. Lúc này bên trong không sai biệt lắm đã ngồi kín người, mỗi người đều ăn mặc hoa lệ, nhưng tuổi còn khá trẻ. Xem ra đây là nơi tụ tập của các công tử, tuy nói chơi cờ là phải yên tĩnh, nhưng dù sao đều là các công tử trẻ tuổi. Không thể yêu cầu bọn họ hoàn toàn yên lặng được, nhưng cũng không ồn lắm, bởi đánh cờ còn cần phải suy nghĩ. "Mông Hạo, bên này bên này" Nghe được một tiếng gọi nhỏ. Hàn Nghệ theo tiếng nhìn qua. Chỉ thấy cái bàn trong cùng bên trái có một người tuổi hơi lớn hơn so với Dương Mông Hạo ngồi đó. Khuôn mặt tròn tròn, một đôi tai to. Dương Mông Hạo lập tức đi tới. Đợi Dương Mông Hạo đến gần, thiếu niên kia đã nói: "Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi không đến nữa" Dương Mông Hạo đặt mông ngồi đối diện thiếu niên đó, nói: "Dương Mông Hạo ta nói lời giữ lời, sao có thể không tới." Thiếu niên kia có vẻ không tin, nói: "Ngươi là người thế nào ta còn không biết sao, ngươi có mang tiền không?" Dương Mông Hạo hừ nói: "Thiên Phú, ngươi quá xem thường ta rồi, có chút tiền mọn, Dương Mông Hạo ta vốn không để trong mắt." Nói rồi chỉ vào vai Tang Mộc nói: "Nhìn thấy chưa? Ta một mình không mang tới được, còn phải tìm người mang giúp." Thiếu niên này họ Triệu tên Thiên Phú, con cháu Triệu gia. Hàn Nghệ nghe vậy muốn cười, tên tiểu tử này đúng là nói dối không chớp mắt. Triệu Thiên phú nói: "Ai u, đúng là mang tới không ít tiền. Ngươi kiếm đâu ra nhiều tiền vậy. Cha ngươi đâu cho ngươi nhiều tiền như này." Dương Mông Hạo ngửa đầu lên nói: "Đây đã là gì, ta tự có cách, không nói nhiều nữa, mau bắt đầu đi. Đợi lát nữa ta sẽ giết ngươi không còn mảnh giáp." Triệu Thiên phú ha hả nói: "Tiểu tử ngươi chỉ khoác lác. Ta đã sớm đợi ngươi đến phát phiền ra rồi, nếu như không phải là hẹn với ngươi, lúc nãy ta đã tìm người khác chơi rồi." Dương Mông Hạo gọi một người đến, bảo Tang Mộc đưa tiền cho y bảo quản. Tang Mộc đương nhiên là không nghe lời y, nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nhìn nơi này khí phái như vậy. Tầng hai dường như còn có phòng trang nhã, tới nơi này đều là con cháu quý tộc, chỉ là 20 quan tiền, bèn kêu Tang Mộc đưa tiền cho người này. Bên kia Triệu Thiên Phú dường như là đã đưa tiền rồi. Hoá ra đem tiền giao cho người ở đây bảo quản, chính là vì phòng ngừa hiện tượng quỵt nợ. Bọn họ đánh cờ đều dùng mảnh trúc để đếm, gọi là thẻ. Mỗi người đều có mười mảnh trúc to nhỏ không giống nhau. Mặt trước viết: thẻ một, thẻ hai, đó cũng là thẻ đánh bạc của hậu thế sau này, sau khi đánh xong thì thanh toán. Hàn Nghệ và Tang Mộc đều đứng bên cạnh, bởi trên đường tới đây đã nói là bọn họ giả trang tùy tùng của Dương Mông Hạo. Vào những nơi như này, hắn cũng hi vọng có thể khiêm tốn một chút. Kỳ thực nơi này phục vụ khá tốt, nếu như có công tử tới sẽ có chỗ ngồi để xem, đồng thời còn có người phục vụ trà. Mà bên kia Dương Mông Hạo và Triệu Thiên phú bắt đầu đánh cờ rồi. Chỉ thấy Dương Mông Hạo cầm hai viên xúc xắc làm bằng xương thú ném vào một cái bát sứ, nhìn thấy điểm số, vẻ mặt ảo não. Sau đó miễn cưỡng cầm số cờ (tương ứng với số lúc nãy) đặt vào trong bàn cờ. Sau đó Triệu Thiên phú cũng làm như vậy, ném xúc xắc sau đó đi cờ. Trò lục bác này hậu thế đã thất truyền. Nghe nói loại cờ này giống như cờ cá ngựa của hậu thế. Nhưng bên trong còn bao gồm trận pháp gì đó, rất là phức tạp. Hàn Nghệ cũng muốn nhìn lục bác chơi như nào, cho nên không cảm thấy nhàm chán, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Dù sao hắn cũng có thiên phú ở phương diện này, nhìn hai ba ván là biết chơi như thế nào. Cũng không biết là Dương Mông Hạo kỹ thuật kém hay là vận may kém. Dù sao chỉ nhìn thấy y ngồi đó ôm đầu, nghe thấy y nói gì đó như "vận may không tốt vận may không tốt." Sau mười hồi Dương Mông Hạo đã thua hơn nửa số thẻ, mắt mở to, tóc cũng loạn lên, cứ đứng đó mà kéo cổ áo, trời tuyết lạnh mà cứ nói: "Nóng quá nóng quá." Hàn Nghệ lắc đầu, thầm nghĩ, tên tiểu tử này tính tình nóng vội, đi cờ nhanh hơn so với người khác, không suy nghĩ. Như này mà thắng được tiền thì đúng là lợn biết trèo cây. Ngược lại Triệu Thiên Phú lại khá bình tĩnh, mỗi bước cờ đều suy nghĩ hồi lâu. Hàn Nghệ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy. Tuy hắn không xem trọng tiền, nhưng sau khi Dương Mông Hạo thua sạch, nhất định lại đến tìm hắn, trong lòng muốn ngăn Dương Mông Hạo. Đợi ván này kết thúc, Hàn Nghệ bước lên trước, nói nhỏ: "Thiếu công tử, cậu hôm nay vận may không tốt, hay là hôm khác lại tới?" Dương Mông Hạo liếc nhìn Hàn Nghệ, hai đầu lông mày xuất hiện một chút do dự, hắn đương nhiên không muốn về, nhưng tiền này là của Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ nói như vậy, cũng không tiện không đi. Triệu Thiên phú nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả nói: "Ta thấy tùy tùng của ngươi nói rất có lý, giữ chút tiền đi. Lúc nào cũng thắng hết tiền của ngươi, ta cũng có chút ngượng ngùng." Dương Mông Hạo vừa nghe vậy, lập tức nói: "Không phải là mấy chục quan tiền sao. Dương Mông Hạo ta còn không thua nổi à? Hừ, bây giờ thắng bại còn chưa biết đâu, đợi lát ta thắng hết tiền của ngươi cho xem. Chúng ta tiếp tục." Cứ như vậy, Hàn Nghệ bị người ta làm lơ mà đứng một bên. Triệu Thiên Phú hơi liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt thầm tỏ ý khinh thường, như đang nói: lão tử ở đây đánh cờ, tên hạ nhân như ngươi lôi thôi cái gì. Tên tiểu tử này không khỏi khinh người quá đáng, thắng người ta nhiều tiền như vậy rồi, còn không biết đủ. Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử, ta thấy ngươi phân tâm rồi, vừa phải ném xúc xắc, vừa phải đánh cờ, hay là để ta giúp ngươi ném xúc xắc. Như vậy ngươi có thể chuyên tâm đánh cờ rồi." Dương Mông Hạo liếc nhìn Hàn Nghệ, nghĩ thầm như vậy cũng tốt, để gã cũng có phần tham dự, nếu thua sạch cũng không thể trách ta được. Vì thế gật đầu nói: "Ngươi nói có lý, ta nói rồi mà, như thế nào lại thua mãi, thì ra là phân tâm." Nói cứ như là Triệu Thiên Phú không cần phân tâm vậy, nhưng hắn mặc kệ, cứ chém gió theo ý mình. Lại nhìn Triệu Thiên Phú nói: "Được không?" Triệu Thiên Phú thầm giễu cợt nói: "Đương nhiên là được, nếu ngươi mệt phát ốm, thì ai chơi với ta." Dương Mông Hạo đương nhiên hiểu được, sắc mặt hơi chút không vui. Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Đa tạ công tử thông cảm. Mời công tử đổ xúc xắc." Quy tắc là người thắng đi trước. Triệu Thiên Phú cầm hai viên xúc xắc ném vào trong bát, một viên ba, một viên bốn. Không tốt, cũng không xấu. Cách chơi của lục bát có chút giống với cờ cá ngựa ở hậu thế, xếp cờ vào hai bên bàn cờ, sau đó dùng điểm xúc xắc để đi cờ, tuy cần kỹ thuật nhưng cũng cần vận may. Ngươi phải đi đến được điểm mấu chốt mới ăn được quân đối phương. Hơn nữa hướng đi cũng cần phải có học vấn nữa, có chút liên quan tới bói toán, nhưng ăn quân lại có chút liên quan tới binh pháp, còn phải chú ý tới trận hình, khẩu quyết. Đầu tiên phải đi quân cờ tới vị trí riêng biệt, rồi đứng đó mới có năng lực ăn quân, nếu như vận may không tốt, không ném được tới vị trí đó thì không có quyền ăn quân. Nói chung là cách chơi khá phức tạp. Bất quá điểm số của lần đầu tiên đương nhiên là càng lớn càng tốt, bởi cờ của bạn càng sớm tiến vào vị trí đứng, càng có thể sớm áp chế quân cờ đối phương và có quyền chủ động. Vừa phải có vận may, vừa phải có kỹ thuật, điều này khá kích thích, phù hợp với nguyên lý của cờ bạc. Đến lượt Hàn Nghệ đổ xúc xắc, hắn cầm hai viên xúc xắc, nhìn nhìn, chế tác rất tinh xảo, sáu bên gần như giống nhau, nhìn thêm chút nữa rồi ném vào trong bát. Hai con một. Đáng tiếc là nơi này không có chơi con báo.(một loại cờ khác) Dương Mông Hạo mở to đôi mắt ngập nước, vẻ mặt buồn bực nhìn Hàn Nghệ, vận khí của ngươi còn không bằng ta a. "Thật xin lỗi." Lời tuy như thế, nhưng khóe miệng hắn ý cười càng đậm.