Buổi nói chuyện của Hàn Nghệ, phảng phất như một tia sáng chưa từng tồn tại chiếu vào nội tâm bọn Dương Lâm. Kỳ thật bọn họ cũng đã là người trung niên, theo đạo lý mà nói, bọn họ lúc này hẳn là nhuệ khí đã giảm, đã không còn một cỗ bốc đồng, nhưng khi bọn họ nghe được lại xuất hiện dao động mãnh liệt, phảng phất toàn thân đều tràn đầy lực lượng, cái này là bởi vì ước mơ của bọn họ mấy chục năm nay, chỉ là sang năm có một mùa thu hoạch tốt, chưa bao giờ nghĩ tới tranh thủ càng nhiều hạnh phúc. Nhưng mà lúc này, Hàn Nghệ đã đốt lên ngọn lửa vốn tồn tại trong nội tâm họ, tất cả đều không ngoại lệ, bọn người Dương Lâm đều cho rằng có thể thử làm ra một ít thay đổi, dù sao cái này cũng không cần tiền vốn gì, bọn họ hiện tại nhàn rỗi vô cùng, vì sao lại không đi thử xem. Sau một phen thương nghị, bọn Dương Lâm rời đi, bọn họ còn phải đem chuyện này nói cho thân nhân, nói cho các thôn dân còn lại, bởi vì đây không phải là chuyện chỉ mấy người họ làm, mà là chuyện của cả Mai thôn. Hàn Nghệ tiễn bọn Dương Lâm về xong, liền trở về phòng, Tiêu Vân liền nghênh đón, hai mắt tràn đầy hoang mang, môi son khẽ mở, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại bị Hàn Nghệ đoạt trước nói: "Tiêu Vân, cô có thể giúp ta gấp một chuyện không?" Tiêu Vân lời đến bên miệng, lại nuốt xuống, nói: "Chuyện gì gấp?" Hàn Nghệ nói: "Giúp ta ghi một chút thứ." Tiêu Vân nhìn thần sắc ngưng trọng của Hàn Nghệ, chớp chớp đôi mắt đẹp, "Không phải là di thư đó chứ?" Đậu phộng! Cái bà nương này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: "Nếu là di thư, đó cũng là giúp cô ghi." ... ... Hai canh giờ sau. Tiêu Vân nhìn tấm vải bố trắng dài vài thước rậm rạp chằng chịt chữ màu đen, hai mắt tràn đầy khiếp sợ, rất khó tin tưởng một người sẽ khiếp sợ như thế đối với chữ của chính mình, Tiêu Vân cũng không có tự kỷ đến tình trạng này, nàng khiếp sợ chính là nội dung ghi ở mặt trên, phía trên này viết kỹ càng thôn dân Mai thôn làm thế nào kinh doanh cái trò mạt chược, cái bàn, cái ghế vân vân và mây mây, trong đó rất nhiều lý niệm đều là mới nghe lần đầu. Nàng đương nhiên chưa từng nghe qua, bởi vì đây là đến từ ngàn năm sau. Hàn Nghệ giả trang qua quá nhiều tinh anh giới tài chính rồi, tuy hắn chưa bao giờ làm sinh ý, nhưng hiểu được không ít mánh khóe. Nói trở lại, nếu như hắn đi buôn bán, khả năng thành công cũng rất lớn, bởi vì trong quá trình hắn hành nghề lừa gạt, nhất định phải hiểu được tùy cơ ứng biến, xử lý các loại vấn đề. Trôi qua nửa ngày, Tiêu Vân mới chậm rãi từ trong khiếp sợ đi ra, kinh ngạc nhìn qua Hàn Nghệ đang uống trà giải khát: "Cái này...những cái này đều là ngươi...ngươi nghĩ ra được?" Hàn Nghệ gật gật đầu. Hắn sở dĩ thừa nhận, là bởi vì hắn không muốn giải thích quá nhiều. Tiêu Vân nói: "Điều này sao có thể?" Hàn Nghệ cười nói: "Tại sao lại không thể, vì cái gì cô lại nói như vậy, đó là vì cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng giống Dương nhị thúc mà thôi." Tiêu Vân sửng sốt, thầm nghĩ, đúng vậy a, ta chưa bao giờ suy nghĩ qua, vì vậy mới có thể cảm thấy kinh ngạc đối với cái này, nói: "Ngươi đã sớm có một bộ kế hoạch hoàn hảo như thế, vì sao trước đó ngươi chưa bao giờ đề cập qua. Cũng không có thực hiện." Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Bởi vì ta đối với mấy cái này cũng không có hứng thú." Tiêu Vân nói: "Vậy ngươi vì sao hiện tại lại muốn làm như vậy?" Hàn Nghệ nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là vì Trần Thạc Chân a." Tiêu Vân hoang mang nhìn qua Hàn Nghệ. Hàn Nghệ thoáng chần chờ một chút, mới thở dài nói: "Ta đã nói rồi, chuyện Trần Thạc Chân khởi nghĩa để lại cho ta cảm xúc rất lớn. Nhớ đến lúc ấy, chuyện khởi nghĩa Mục Châu lan đến Dương Châu, ngoại trừ quan phủ ra, dân chúng Dương Châu cũng không có quá nhiều phản ứng, cuộc sống của bọn họ vẫn như thường ngày. Nhưng về sau, đại quân Trần Thạc Chân tập kích Dương Châu, dân chúng Dương Châu rốt cuộc có phản ứng. Là sợ hãi, là kinh hoảng, là phẫn nộ. Đến cuối cùng, phản quân toàn quân bị diệt. Mà dân chúng Dương Châu là cao hứng, là tiết hận, nhưng từ đầu đến cuối trong nội tâm bọn họ cũng không có nửa phần đồng tình cùng thương cảm hay tự hỏi, người chết cũng là đồng bào của chúng ta, cũng là con dân Đại Đường chúng ta. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua điểm này. Vì sao lại như vậy, cũng là vì hiện tại dân chúng đều là tự quét tuyết trước cửa, bọn họ quan tâm chỉ có chính mình, chỉ cần không ảnh hưởng cuộc sống của bọn họ, bọn họ sẽ không đi chú ý, trong tư tưởng bọn họ cũng chỉ có một ngụm cơm. Chẳng lẽ nhân tính chính là như thế sao? Ta thấy không phải, lý do lúc nãy ta cũng đã nói qua, là vì loại cuộc sống dựa vào vài mẩu ruộng này khiến họ như vậy, từng người dân chỉ cần coi cái mẩu ruộng như tổ địa mà chăm sóc, thì có thể có một năm an ổn rồi. Bọn họ không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào, chỉ cần dựa vào ông trời hỗ trợ, loại cách sống tự cung tự cấp này làm cho người ta trở nên lạnh lùng vô tình, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều thờ ơ. Nhưng làm người há có thể đấu lại ông trời, lúc ông trời tức giận, một người căn bản không có khả năng chống cự, chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như bó đũa, mới có thể chống cự, nếu như lúc ấy khi huyện Thanh Khê phát sinh tai nạn, dân chúng các châu huyện còn lại đều ào ào cứu viện, như vậy cho dù quan phủ không làm gì cả, cũng sẽ không phát sinh bi kịch bực này. Ta sở dĩ làm như vậy, thứ nhất, cũng là lo lắng Mai thôn sẽ phát sinh bi kịch giống huyện Thanh Khê, thứ hai, ta hi vọng thôn dân Mai thôn có thể đi ra Mai thôn, có thể minh bạch một cái đạo lý, trợ giúp lẫn nhau, trao đổi lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, đây mới là cuộc sống nhân loại nên có, trời cao ban cho chúng ta ngôn ngữ, cái này là vũ khí mạnh nhất của nhân loại, chúng ta sao có thể vứt mà không dùng?" Tiêu Vân ngơ ngẩn nhìn Hàn Nghệ đến mức xuất thần, đột nhiên lẩm bẩm nói: "Có lẽ ngươi đi Trường An là một lựa chọn tốt." Hàn Nghệ nhất thời nghe không hiểu, lên tiếng hỏi: "Cô nói cái gì?" "À, không có gì." Tiêu Vân giật mình, nói: "Nhưng nếu ngươi không có ở đây, ngươi sao có nắm chắc thôn dân Mai thôn có thể làm được sự tình như trong tưởng tượng của ngươi." Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ hi vọng bọn họ đi làm từng bước như ta nói, cái này vốn cần chính mình đi lục lọi, đi phấn đấu, bọn họ cần gặp được tất cả khó khăn lớn nhỏ, nhưng mỗi khi giải quyết một cái khó khăn, chính là đi về phía trước một bước, kỳ thật chỉ cần bọn họ nguyện ý cố gắng lần này, ta đã phi thường thỏa mãn." "Ngươi nói cũng có chút đạo lý." Tiêu Vân thở dài thườn thượt, lại nói: "Chỉ tiếc chúng ta phải lập tức rời đi, nếu như ngươi có thể dẫn dắt bọn họ cùng nhau cố gắng, vậy nhất định làm chơi ăn thật." Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Cô quá coi trọng ta rồi, ta không thích hợp." Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Vì sao?" Hàn Nghệ cười khổ nói: "Bởi vì ta cũng không phải là một người như vậy, suy nghĩ ra chủ ý thật ra cũng không tệ lắm, còn nếu làm thật ta thật sự không được." "Đây chẳng qua là tự ngươi cho là thế mà thôi, ngươi lúc nãy cũng nói rồi, ngươi không đi làm, làm sao biết không được." Tiêu Vân không cho là đúng nói. Hàn Nghệ nghe vậy như có điều suy nghĩ. Tiêu Vân lại hỏi: "Vậy ngươi đã chọn người thích hợp sao?" "Hả? Ừm." "Ai?" "Thẩm gia." ... ... Tại căn phòng tị nạn của Thẩm Tiếu. Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Hùng đệ, còn có Thẩm Tiếu, Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ, bảy người ngồi vây quanh một cái bàn chắp vá, trên bàn bày mười chén lớn đồ ăn. Vốn là bọn Tang Mộc có ý định trở lại Phù Tang, nhưng hôm nay quan phủ đã tỏ vẻ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ nữa. Đương nhiên, đây chỉ là lén hiệp nghị, nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ hiện tại đã an toàn. Chỉ cần không bị người của Vương gia phát hiện là được rồi, bọn họ cũng không muốn quay lại Phù Tang. Dù sao người cũng muốn đi tới chỗ cao, hiện nay Phù Tang quá lạc hậu rồi, căn bản không thể so sánh với Đại Đường, cho nên bọn họ có lẽ vẫn muốn lưu lại Đại Đường. Vì vậy Thẩm Tiếu liền đem căn phòng cho bọn họ mượn ở. "Hàn Nghệ, ngươi thật sự là không nể mặt, lâu như vậy mới đến thăm ta, có phải là đi theo Dương gia, liền xem thường chúng ta không." Thẩm Tiếu lúc này vừa thấy được Hàn Nghệ, liền càu nhàu, nhưng hắn đã đem Hàn Nghệ coi là đệ nhất tri kỷ đời này, nhưng Hàn Nghệ biểu hiện tựa hồ cũng không để hắn ở trong lòng, cái này làm hắn rất bực bội. "Ngươi nói cái gì vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới mấy cái này. Ta vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ." "Vậy ngươi vì sao không tới tìm ta chơi." Hàn Nghệ cũng có khổ không nói nên lời, nói: "Thật xin lỗi, những ngày nay ta có một chút ngoài ý muốn." Thẩm Tiếu hiếu kỳ nói: "Cái gì ngoài ý muốn?" Hàn Nghệ cười nói: "Một lời khó nói hết a!" Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, bởi vì y biết hiện tại Hàn Nghệ là theo chân Dương Tư Nột làm việc, đúng là có rất nhiều chuyện không tiện nói ra, nói: "Cái này ta không quan tâm, tóm lại chuyện này là do ngươi...ngươi không đúng, phạt ba chén trước, còn Tiểu Dã, Hùng Đệ, hai tên tiểu tử các ngươi cũng không phúc hậu, nhất định phải uống." Hàn Nghệ cười nói: "Rượu nhất định sẽ uống, cái này ngươi yên tâm, ngươi không cho ta uống, ta cũng tranh uống, nhưng trước đó, ta muốn nói một chuyện với ngươi trước." "Chuyện gì?" "Ta phải đi Trường An rồi." "Cái gì?" Thẩm Tiếu, Tang Mộc và những người khác đều kinh ngạc. Thẩm Tiếu nói: "Ngươi đi Trường An làm gì?" Hàn Nghệ nói: "Là Dương công an bài." Hắn nói như vậy, chẳng qua là ngăn ngừa bọn Thẩm Tiếu hỏi quá nhiều. Quả nhiên, Thẩm Tiếu nghe thấy Dương Tư Nột an bài. Những lời oán hận đều nuốt vào trong bụng, nói: "Khi nào thì đi?" Hàn Nghệ nói: "Ba ngày sau." "Nhanh vậy à?" "Ừm." Thẩm Tiếu nghe vậy không khỏi hụt hẫng, im lặng không nói. Hàn Nghệ dùng sức vỗ vai của Thẩm Tiếu nói: "Thẩm Tiếu, ngươi làm gì vậy? Ta và ngươi tuy thời gian quen biết không dài, nhưng xem như cũng từng cùng nhau đi gạt người, cũng từng cùng đi thanh lâu, không quản là đi tới đâu, ngươi đều là huynh đệ của ta. Điểm này vĩnh viễn không thay đổi." Thẩm Tiếu liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Thật không?" Hàn Nghệ nói: "Ta cần phải lừa ngươi sao?" Thẩm Tiếu lúc này mới thoáng mỉm cười, nói: "Lời này vẫn còn xuôi tai." Tang Mộc đột nhiên nói: "Hàn công tử." "Đừng gọi ta công tử, ta bây giờ nghe cái từ này liền phản cảm, ngươi hãy gọi ta là Hàn Nghệ đi." Hàn Nghệ vung tay lên nói. Tang Mộc sửng sốt, mặc dù không rõ tại sao Hàn Nghệ lại nói như vậy, nhưng cũng biết bên trong ắt hẳn là phải có nguyên nhân, vì thế nói: "Là như vậy, bọn ta ở Dương Châu cũng có nhiều bất tiện, kỳ thực đã sớm muốn rời khỏi nơi này rồi, nếu như ngài đi Trường An, có thể mang bọn ta đi cùng không?" Bởi chuyện này xảy ra bất thình lình, Đông Hạo, Tá Vụ nhất thời không có chuẩn bị, sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Hàn ân công, nếu như ngươi không chê, thì giữ chúng ta ở bên cạnh ngài làm tùy tùng." Bọn họ vốn dĩ dự định đi Trường An đấy. Hàn Nghệ liếc nhìn ba người bọn họ một cái, có chút do dự, với tính cách của hắn, hắn không thích mang theo nhiều người như vậy bên cạnh mình. Bởi vì người bên cạnh càng nhiều, trách nhiệm càng lớn. Nhưng nghĩ lại, muốn đi nơi xa như Trường An, trên đường khó tránh khỏi gặp khó khăn. Bản thân trước đây đi xa nhà đều ngồi máy bay, mà bọn Tang Mộc trên phương diện này có rất nhiều kinh nghiệm, dù sao thì bọn họ cũng vượt qua đại dương mới tới được Đại Đường, hơn nữa ba người bọn họ cũng đáng thương, người thân đều chết cả rồi. Đương nhiên, quan trọng nhất đó là ba người bọn họ trọng nghĩa khí, không phải loại tâm thuật bất chính, suy trước tính sau, Hàn Nghệ cuối cùng gật đầu nói: "Được, nếu như ngươi bằng lòng thì đi cùng ta vậy." Mấy người Tang Mộc vui mừng quá đỗi. "Đợi một chút." Thẩm Tiếu đột nhiên đưa tay ra chắn ở giữa, khó chịu nói: "Các ngươi đều đi rồi vậy ta làm thế nào, cái này không được." Hùng Đệ cười hì hì nói: "Thẩm đại ca, huynh cũng có thể đi cùng bọn ta nha." Hàn Nghệ nói: "Tiểu Béo, chớ nói lung tung." "Không không không. Tiểu Béo nói khá có đạo lý đấy." Thẩm Tiếu khà khà nói: "Kỳ thực ta sớm muốn đi Trường An mở mang kiến thức rồi, nếu không thì... Hàn Nghệ này, ngươi nhân tiện mang theo ta đi." Hàn Nghệ hừ nói: "Cái này ngươi cũng đừng nghĩ tới, ngươi là độc đinh chín đời, ngươi đi rồi, phụ thân ngươi làm sao mà yên tâm ở Dương Châu được?" "Lúc này đừng nhắc đến cha ta được không, quá mất hứng." Thẩm Tiếu gãi đầu, lại phất tay nói: "Ta chỉ nói đùa, ta biết ta không đi được." Hàn Nghệ nói: "Ngươi đừng buồn, bây giờ không có cơ hội không có nghĩa là sau này không đi được." Thẩm Tiếu chớp chớp mắt nói: "Lời này của Hàn huynh có hàm ý khác nha." Hàn Nghệ cười nói: "Ai dám cam đoan Thẩm gia các người không đi Trường An buôn bán, nói không chừng ngày nào đó nhà các người mở Đệ Nhất Lâu ở Trường An. Ngày nay nhà ngươi chỉ là Dương Châu Đệ Nhất Lâu, nếu muốn trở thành Đại Đường Đệ Nhất Lâu, vậy nhất định phải đi Trường An thử xem." "Đúng vậy." Thẩm Tiếu vỗ đùi, nhưng ngay lập tức xệ mặt xuống, buồn bực nói: "Nói thì dễ, nhưng thực hiện mới khó a. Đi Trường An mở tửu lầu đâu có đơn giản vậy." Hàn Nghệ cười nói: "Đây là đương nhiên. Tuy nhiên ta tin tưởng không gì làm khó được nhà họ Thẩm ngươi, người ngoài đều truyền rằng ngươi là bại gia tử, nhưng thực ra ngươi đều dùng tiền để giúp đỡ người khác, có thể khi người khác nhìn, cách làm của ngươi quả thật ngu xuẩn. Nhưng ta cảm thấy cách làm của ngươi là rất chính xác, ngươi mạnh hơn đám người đó cả vạn lần. Hiện giờ, Đại Đường của chúng ta cần nhất những người như ngươi. Hàn Nghệ ta tự hào khi có người bạn như ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn giúp đỡ được nhiều người hơn thì ngươi phải có nhiều tiền hơn, ta biết ngươi không thích buôn bán, bởi trong đó có rất nhiều chuyện đấm đá nhau, nhưng chẳng quan trọng. Ngươi có thể cho rằng đang giúp đỡ người khác. Đây là vì giấc mộng của mình mà cố gắng." Thẩm Tiếu hồ nghi nhìn Hàn Nghệ, dường như không tin Hàn Nghệ có thể nói ra những lời có triết lý như vậy, nói: "Ta nói này Hàn Nghệ, lời này có phải ngươi nghe trộm ở đâu ra phải không?" Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Coi như là ta trộm nghe được, vậy ngươi nghĩ như thế nào?" Thẩm Tiếu gãi gãi cổ, như thoáng chút suy nghĩ nói: "Ngược lại rất có đạo lý đấy." "Thế chẳng phải là được rồi sao?" "Nhưng ta làm buôn bán so với cha ta, đúng là kém quá xa rồi, ta có lẽ căn bản không có thiên phú." "Đây chẳng qua là ngươi chưa thử qua, ta tin tưởng ngươi nhất định làm được, bởi vì ngươi là người rất thông minh, có nhiều ý tưởng, loại tính chất đặc biệt này nhất định sẽ giúp ngươi đạt được thành công trước nay chưa từng có." Thẩm Tiếu nghe cả người nổi da gà, nói: "Hàn Nghệ, ngươi hôm nay sao thế, luôn khen ta, ta đã quen người khác chế nhạo ta, ngươi khen ta như vậy, ta thật sự không thích ứng, ngươi không phải là..." Hàn Nghệ nói: "Không phải là cái gì?" Thẩm Tiếu e ngại nói: "Không lẽ ngươi thích ta rồi?" Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười mắng: "Cút sang một bên, lão tử không có cái đam mê này." Thẩm Tiếu chà xát cánh tay của mình, nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Thằng này tư tưởng bậy bạ quá mức quy định rồi, Hàn Nghệ trong lòng bối rối, không biết là những năm này đã có chuyện như vậy hay chưa. Hàn Nghệ cũng không muốn rối rắm mãi chủ đề này, khẩn trương chuyển chủ đề nói: "Thẩm Tiếu, ngươi không nên lo lắng vì chuyện này, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội phát tài." Thẩm Tiếu ngẩn ra: "Cơ hội phát tài?" Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một quyển vải trắng đến, đặt lên bàn, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Đây là một bộ bảo điển mà ta dốc lòng biên soạn, ta lấy tên là 'Quỳ hoa bảo điển', ngươi chỉ cần học tri thức trong bảo điển này, nhiều thì ta không dám nói, nhưng chắc chắn phát tài." "Quỳ hoa bảo điển?" Thẩm Tiếu hít mạnh một hơi, kinh ngạc nói: "Ngươi còn biết viết bảo điển?" Hàn Nghệ cười nói: "Cái này có đáng gì?" "Ta...ta không tin." Thẩm Tiếu vội mở bảo điển ra xem, ngẩng đầu lên câu thứ nhất làm y sợ chết khiếp, mặt biến màu xanh, kinh ngạc: " 'Muốn luyện thần công, trước tiên tự cung'. Hàn Nghệ, ngươi ngươi điên rồi sao? Ta là chín đời đơn truyền, ngươi vậy mà bảo ta tự cung." Hàn Nghệ dường như đã sớm có chuẩn bị, cầm lấy một cái đĩa trống chắn phía trước mặt, đợi Thẩm Tiếu phun xong mới ghé đầu qua, nói: "Ngươi nghe ta nói trước đã, tự cung này không phải ngươi tự cung thật, mà chỉ là nhắc nhở ngươi. Nếu như ngươi muốn phấn đấu vì giấc mộng của mình, thì nhất định phải bỏ đi những ham muốn, bởi tinh lực của con người có hạn. Câu nói này là muốn nói cho ngươi một đạo lý, đó là có được có mất, để xem ngươi lấy hay bỏ." Thẩm Tiếu nổi cáu nói: "Vậy ngươi cũng không nên viết như thế nha, lúc nãy làm ta sợ muốn chết." Hàn Nghệ ha hả nói: "Lời mở đề, dĩ nhiên phải viết nặng một chút, nếu không làm sao ngươi nhớ sâu sắc được. Bên trong có chỗ nào không hiểu có thể đi thỉnh giáo cha ngươi, cha ngươi nhất định hiểu."