"Muốn dẹp ngoài trước phải an nội." Câu này dĩ nhiên không phải là do lão Tưởng nói ra mà là do tể tướng khai quốc triều Tống Triệu Phổ nói. Đồng thời cũng trở thành tư tưởng chính của triều Tống mấy trăm năm liền, cho nên triều Tống không diệt vong trong tay bản thân họ, mà là diệt vong trong tay người Mông Cổ. Triều Đường chưa từng có người nói câu này, nhưng đạo lý này rất dễ hiểu, Dương Triển Phi cũng hiểu, nhưng y thà không hiểu. Bởi vì y đang rất đau đầu, vẻ mặt buồn bực nói: "Cái này đương nhiên ta biết, nhưng hiện nay sự tình cấp bách, phản quân sắp kéo đến dưới thành, thành Dương Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, e rằng tạm thời không tìm được bọn tặc khấu đó." Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử, trước đây không phải ngươi đã cử người ra ngoài thành đưa bách tính vào trong thành rồi sao?" Dương Triển Phi nghe vậy mặt biến sắc kêu lên: "Ai da, không tốt rồi, bọn tặc khấu đó khẳng định trà trộn vào bách tính để đi vào thành." "Nhị công tử nói không sai." Hàn Nghệ gật gật đầu, tiếp tục nói: "Trong bọn chúng không ít kẻ xuất thân thảo khấu, cũng không dám tùy ý vào thành. Đây chính là lý do vì sao bằng hữu của ta theo dõi bọn chúng rất lâu nhưng bọn chúng chỉ quanh quẩn ngoài thành. Nếu ta đoán không nhầm thì bọn chúng đang đợi cơ hội, mà cơ hội đó là do nhị công tử không chút do dự vừa rồi đưa ra quyết định. Thật ra quyết định này của nhị công tử không hề khó đoán, chúng ta biết, đối phương cũng biết, cho nên bọn chúng nhất định sẽ đợi khi nhị công tử triệu hồi bách tính về thành, sau đó thừa cơ hội lẻn vào thành. Nhị công tử làm như vậy đúng với tính toán của bọn chúng. Nhưng chúng ta không thể vì bọn chúng mà bỏ mặc bách tính, hơn nữa việc này đối với chúng ta cũng không hẳn hoàn toàn là chuyện xấu." "Chỉ giáo cho." Không chỉ Dương Triển Phi, ngay cả Dương lão phu nhân và Dương Phi Tuyết đều rất kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ giải thích nói: "Nếu bọn chúng ẩn nấp khắp nơi, tìm cách khác vào thành thì chúng ta không dễ tìm bọn chúng rồi. Nhưng nếu bọn chúng trốn trong bách tính tức là đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Ta tin nhị công tử không thể để cho bách tính sau khi vào thành rồi chạy loạn lên chứ! Chung quy là phải cho bọn họ đợi ở một nơi, như thế tức là cá đã ở trong lưới, muốn thoát ra cũng không được." Dương Triển Phi cau mày nói: "Nói thì như vậy, nhưng ta không hề biết trong số bọn họ ai là tặc khấu, đợi khi đại quân của đối phương tới, bọn chúng thừa loạn hành động. Khi đó chúng ta vốn nhân lực ít ỏi, chỉ sợ khó có thể chiếu cố cả trong và ngoài." Đúng, khi tặc khấu vào trong thành, ngươi có thể sai binh lính khống chế bọn chúng. Nhưng vấn đề ở chỗ, một khi chủ lực đối phương công thành, ngươi có ít người vậy thì phân binh thế nào, nhất định phải đối phó với chủ lực của đối phương. Như vậy là cho bọn tặc khấu cơ hội rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Không lẽ nhị công tử quên rồi? Bằng hữu của ta nhận ra được vài kẻ trong số đó. Chỉ cần mượn kẻ này, dụ rắn khỏi hang, bọn chúng nhất định phải hiện hình." Dương Triển Phi nghe vậy mắt sáng lên. Dương lão phu nhân lại nói: "Nhưng mà bọn chúng trà trộn vào trong bách tính, một khi sinh loạn, sợ sẽ làm tổn thương tới người vô tội." Hàn Nghệ có chút bất đắc dĩ nói: "Điều này khó tránh được, chúng ta chỉ có thể tận lực giảm thiểu thương vong, phân tán bách tính ra để sắp xếp, nếu không, khi xen lẫn vào một đống, đến lúc đó loạn lên thì khó khống chế." Dương Triển Phi nói: "Nhưng như vậy, bọn chúng cũng sẽ phân tán cùng." "Không không không." Hàn Nghệ lắc đầu: "Ta biết một trong những mục tiêu của bọn chúng là ứng cứu Cửu Đăng, phải biết rằng trong ngục còn rất nhiều đồng bọn của bọn chúng, nếu để cho bọn chúng tập hợp thì sẽ tạo thành một thế lực không nhỏ. Mặc khác, đó là phủ nha Dương châu, nếu như công phá phủ nha Dương châu thì quân ta ắt sẽ loạn, bắt giặc trước bắt vua chính là đạo lý này." Sở dĩ hắn dám chắc chắn như thế, là vì hắn tin rằng địa vị của Cửu Đăng trong đám phản quân không nhỏ. Bởi hắn phỏng đoán rằng số vàng, châu báu đó có thể dùng làm vương miện. Đồ quý trọng như vậy giao cho Cửu Đăng quản lý, như vậy địa vị của gã nhất định không nhỏ. Điều này dĩ nhiên Dương Triển Phi cũng hiểu, vấn đề là cái này có liên quan gì đến bắt giặc trước bắt vua sao, nghi hoặc nói: "Hai việc này có quan hệ sao?" "Đương nhiên là có." Hàn Nghệ nói: "Chúng ta bố trí một điểm ổn định bách tính ở gần nhà lao, mà nhà lao cách phủ nha không xa, vừa đúng hợp ý bọn chúng. Ta nghĩ bọn chúng khẳng định sẽ nghĩ cách để lẻn vào đó. Như thế, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi rồi. Hơn nưa bách tính và bọn chúng có một điểm khác biệt cực kỳ rõ ràng, đó là đa số bách tính đều mang theo người nhà, bọn chúng không thể nào mang người nhà theo được. Chúng ta tìm lý do để sắp xếp chỗ ở cho người già, phụ nữ và trẻ em. Như vậy, chúng ta sẽ thêm một bước tách nhỏ đám người ra rồi. Sau đó chúng ta có thể phái cao thủ trà trộn vào trong đó, thừa cơ hành động. Mặt khác, chúng ta có thể sắp xếp một vài cung binh ẩn nấp ở một nơi kín đáo đợi lệnh. Tuy vẫn có thể có thương vong, nhưng ta nghĩ đánh trận thì khó tránh khỏi điều này." Dương Triển Phi nghe vậy liên tục gật đầu, lại nhìn về phía Dương lão phu nhân. Dương lão phu nhân mặc dù không muốn như thế, nhưng bà cũng biết, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Dương châu, muốn làm được một người không bị thương căn bản là không thể nào, vì thế nói: "Triển nhi, phụ thân cháu đã đem Dương Châu phó thác cháu, vậy cháu toàn quyền làm chủ." "Vâng, tôn nhi đã biết." Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: "Những tên này chỉ là tôm tép nhãi nhép, chủ yếu vẫn là quân chủ lực của đối phương sắp tới. Hàn Nghệ, ta tin ngươi nhất định có cách đối phó với bọn chúng." Hiện giờ nàng đã tín nhiệm Hàn Nghệ 100%, dùng không phải là câu nghi vấn, mà dùng câu khẳng định. Dương Triển Phi mang ánh mắt hy vọng nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ hơi nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta cũng chưa bao giờ đánh giặc, hơn nữa, đối phương đến bất ngờ, ta không có cách nào tiêu diệt bọn chúng." Hắn chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, chưa từng ra chiến trường, ngươi cho hắn đi đánh trận thì có chút ép buộc hắn rồi. Lời này vừa nói ra, huynh muội Dương Triển Phi và Dương lão phu nhân đều rất thất vọng. "Bất quá..." Hàn Nghệ mặt lộ vẻ do dự. Dương Triển Phi vội hỏi: "Bất quá cái gì?" Hàn Nghệ nói: "Bất quá ta nghĩ là ta có thể giúp cho chúng ta kéo dài một hai ngày." Dương Triển Phi vui vẻ nói "Như vậy tốt quá rồi, ta đã cử người đi cầu cứu phụ thân ta, nếu có thể kéo dài được một hai ngày. Chúng ta lại liều chết cầm cự thêm một hai ngày thì viện binh có thể tới rồi. Người mau nói, ngươi có cách gì?" Hàn Nghệ cười ngượng ngùng. Dương Triển Phi ngẩn người, nói: "Ngươi cười cái gì?" Hàn Nghệ hơi có vẻ ngượng ngùng nói: "Ta chỉ muốn đấu tiên thuật với Trần Thạc Chân, xem ả lợi hại hay ta lợi hại." Dương lão phu nhân kinh ngạc nói: "Ngươi còn biết tiên thuật?" Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Thì cũng biết chút chút." Dương Phi Tuyết ở một bên đột nhiên cười khúc khích. Dương lão phu nhân kinh ngạc nhìn Dương Phi Tuyết. Dương Phi Tuyết mấp máy môi, không nói, nghĩ thầm, ngươi thì biết cái gì là tiên thuật, tám chín phần mười là lừa bịp người khác. Hàn Nghệ biết nàng ta đang nghĩ gì, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhưng ta cần rất nhiều công tượng lành nghề hỗ trợ." Dương Triển Phi vội vàng nói: "Việc này dễ thôi, ta lập tức triệu tập thợ thủ công toàn thành tới giúp ngươi." Dương lão phu nhân nói: "Việc này không nên chậm trễ, các cháu mau đi làm đi." "Vâng, tôn nhi cáo lui trước." ... ... Hai người trở ra hậu đường, Hàn Nghệ đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, nói: "Nhị công tử, có chuyện quên nói với ngươi" “Chuyện gì?” “Bằng hữu phát hiện tặc nhân kia của ta, kỳ thật ... Kỳ thật là người Phù Tang.” “Người Phù Tang?” Dương Triển Phi hơi có vẻ kinh ngạc, nói: "Chỉ cần hắn có thể giúp ta tìm ra đám cường đạo, người Phù Tang thì kệ người Phù Tang, cái này có quan hệ gì.” Hàn Nghệ ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Mấy người Phù Tang này có chút liên quan với Vương gia.” Dương Triển Phi sững sờ: "Ngươi là nói...?" Hàn Nghệ gật gật đầu. Dương Triển Phi phi thường dứt khoát nói: "Nếu như bọn hắn lúc này có thể lập công, chuyện cũ trước kia ta sẽ bỏ qua.” Hàn Nghệ nói: "Vậy thì tốt, Nhị công tử, ngươi trước hết đi tìm công tượng, để bọn họ chuẩn bị đủ nhiều bếp lò, còn có một chút đồng côn, thiết côn, tốt nhất vẫn là đồng côn, còn có một chút ván sắt, tiền đồng, ít nhất phải dài một thước. Ta đi trước tìm bằng hữu của ta." Dương Triển Phi nói: "Để ta phái người đi cùng ngươi. Dù sao, người Mai thôn các ngươi cũng muốn vào thành." Dương Triển Phi an bài hơn 20 tên cao thủ hộ tống Hàn Nghệ đi tới trước mai thôn, Đường triều cũng có không ít ngựa, thuần một sắc kỵ binh, đương nhiên, Hàn Nghệ ngồi chính là xe ngựa, hắn thật ra biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ là cưỡi ngựa ở trên sân, nếu dùng còn phải tập thử trên đường một tý, nhưng lúc này đã không thể xuất hiện sai lầm. Xe ngựa có lẽ vẫn là đáng tin cậy một chút, mà Dương Triển Phi cũng tự mình tiến đến tổ chức dân chúng vào thành rồi, mặt khác còn gọi người đi đem công tượng lành nghề trong thành tìm đến. ... ... Hàn Nghệ đầu tiên là đến ngôi miếu đổ nát, lại để cho bọn người Tiểu Dã, Tang Mộc tiếp tục chờ ở lại đây. Đợi lát nữa sau khi đi ra cùng người Mai thôn, thì lại đón thêm bọn hắn đi luôn. Thời điểm đi vào Mai thôn, lúc này đã vào đêm rồi, những quan binh kia lập tức hạ đạt mệnh lệnh phủ Thứ Sử, lại để cho dân chúng trong nhà mang theo thuế ruộng, đi theo đám bọn hắn vào thành. Dân chúng Mai thôn lúc đầu còn không kịp phản ứng, bởi vì Mai thôn là chỗ vắng vẻ, cũng ít khi ra ngoài, bọn họ thậm chí chuyện Mục Châu tạo phản cũng không biết, trong chớp mắt, đám phản quân này đã đánh tới Dương Châu rồi, chuyện này thật bất khả tư nghị. May mắn có Hàn Nghệ ở đây, liền đơn giản giải thích một phen cho bọn họ, lúc này mới nói nghe được dân chúng Mai thôn, mọi người tranh thủ thời gian về nhà cầm lấy gì đó, bọn họ chỉ có thời gian một đêm, ngày mai giờ Thìn đã bắt đầu phong bế cửa thành. Mà Hàn Nghệ bởi vì còn có việc phải xử lý, vì vậy liền về kêu Tiêu Vân và Hùng đệ, thừa lúc còn sớm lên xe ngựa rời đi, nhà bọn họ không có lương thực, chỉ có một chút vải vóc, cầm lên là có thể rời đi. ... ... Trong xe. "Chỉ bằng mấy điểu nhân này, cũng dám tạo phản, thật sự là chán sống." Tiêu Vân vừa rồi trước mặt người khác, một mực là bộ dáng tri thư đạt lễ, gả chồng theo chồng, Hàn Nghệ bảo nàng đi, nàng lập tức đi, một câu cũng không nhiều lời, nhưng vừa tiến vào trong xe, bản tính nàng liền lộ ra, chửi ầm lên. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Cô kích động như vậy làm gì?" Hùng Đệ gật gật đầu, tỏ vẻ cũng xem không hiểu. Tiêu Vân vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta có thể không kích động sao, phòng mới vừa mới làm xong, ta còn chưa kịp vào ở, đã bị bọn chúng làm nháo đến không thể về nhà, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao.” Hóa ra là vì cái này à! Hàn Nghệ căn bản cũng không có nghĩ tới điểm này, hữu khí vô lực nói: "Giờ đã đến lúc nào rồi, cô còn nói những thứ này?" Tiêu Vân lý lẽ hùng hồn nói: "Ta chỉ là nhân gia nữ lưu, ngươi có thể trông cậy ta nói cái gì chứ." Một câu nói kia làm Hàn Nghệ á khẩu không trả lời được, cùng nữ nhân nói đạo lý, vậy còn không bằng đánh đàn cho trâu nghe, chẳng muốn cãi cùng nàng nữa, xua tay nói: "Được được được, cô có lý, cô có lý.” Hùng đệ đột nhiên hỏi: "Hàn đại ca, những người kia tại sao phải tạo phản?" Hàn Nghệ thở dài: "Đương nhiên là vì không có cơm ăn rồi, sống không nổi chứ sao nữa, bằng không thì ai lại nguyện ý tạo phản chứ, có câu là duỗi đầu cũng là một đao, co đầu lại cũng là một đao.” Tiêu Vân nghe được sắc mặt tuy hơi có chút động dung, nhưng trong miệng vẫn nói: "Nhưng như thế này chỉ làm hại càng nhiều người cửa nát nhà tan, hơn nữa bọn hắn thua là chắc chắn không thể nghi ngờ." Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Cô vì sao chắc chắn như vậy?" Tiêu Vân khẽ nói: "Không phải ta khinh thường bọn hắn, từ xưa đến nay, phàm là tại lúc thái bình thịnh thế, có ai khởi nghĩa thành công đâu, hiện nay Đại Đường ta quốc lực cường thịnh, Trinh Quán Thịnh Thế, khoáng thế cổ kim, trừ phi là một ít đại gia tộc liên hợp lại, có lẽ còn có một chút khả năng, nếu không mà nói, bất luận kẻ nào tạo phản đều chỉ có đường chết, chỉ bằng những dân đói chạy nạn như bọn hắn, nhiều nhất ba tháng, ba tháng nếu không thể tiêu diệt bọn hắn, Tiêu Vân ta liền đi tìm bọn hắn nương tựa." Nói đến phần sau, âm thanh càng hữu lực, phảng phất như vừa phát lời thề độc. Phía trước Hàn Nghệ còn nghe được có chút đạo lý, nhưng nghe đến một câu sau cùng, sợ tới mức trái tim nhảy dựng, vừa nhìn xung quanh, vừa vội vàng nói: "Đại tỷ, cô nói chuyện động não cân nhắc chút được không, cô hại chính mình còn chưa đủ, đừng có liên lụy ta nha! Cái gì mà tìm bọn hắn nương tựa? Cô nói chuyện chú ý một chút đi.” Tiêu Vân đỏ mặt lên, lúng túng nói: "Ta chẳng phải tức giận vì bọn chúng sao. Trận đánh nhau này, người chết chỉ sợ còn nhiều gấp đôi nhân khẩu huyện Thanh Khê, bọn chúng nghĩ là cho dân chúng huyện Thanh Khê một đường ra, nhưng bọn chúng lại đem dân chúng những châu huyện khác bức vào tử lộ, kể cả dân chúng huyện Thanh Khê bọn chúng." Nói như nàng cũng không phải không có lý, nhưng mà... Hàn Nghệ nặng nề thở dài: "Cái này cũng không thể toàn bộ trách bọn họ, bọn họ cũng là bị buộc bất đắc dĩ, để ta nói nha, đây đều là những tên tham quan gây ra, nếu như một mực ẩn nhẫn, những tên tham quan ô lại kia chỉ sợ còn có thể làm trầm trọng thêm, lúc trước nếu không phải Trần Thắng Ngô Quảng một câu vương hầu, vương tướng, chính sách tàn bạo của Tần triều chỉ sợ sẽ càng giết hại thêm nhiều dân chúng.” Tiêu Vân ngẩn người, cũng hiểu được Hàn Nghệ nói rất có đạo lý, lại hỏi: "Vậy ngươi nói là bọn họ đúng, hay là sai đây?” Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Ta không biết." Thứ này thật đúng là không dễ nói rõ là đúng hay sai, ngươi nói sai à, là quan phủ nhà ngươi thấy chết không cứu trước, còn muốn mạnh mẽ thu thuế, ngươi đây không phải muốn giết chết bọn hắn ư, bọn hắn đương nhiên muốn phản kháng, nhưng ngươi muốn nói bọn hắn không đúng, thời nay hoàn cảnh là thái bình thịnh thế, ngươi ở chỗ này khởi nghĩa, khả năng chỉ làm chết càng nhiều người, hơn nữa, những kẻ dẫn đầu khởi nghĩa có thật đúng là hướng về việc giải cứu dân chúng thiên hạ sao? Tên Trần Thắng kia sau khi xưng vương, không phải cũng trở nên hoang dâm xa xỉ đó sao, đây chẳng qua là lại tái diễn một màn bi kịch mà thôi. Đương nhiên, Trần Thắng Ngô Quảng tuy có nhiều chỗ chưa được, nhưng bọn hắn có lẽ vẫn là đại anh hùng, bởi vì thứ bọn họ đối kháng là chính sách tàn bạo của Tần triều, nếu như không có bọn hắn, có thể còn có càng nhiều dân chúng chết dưới chính sách tàn bạo này, Lưu Bang cũng khó có thể xưng đế, càng thêm không có Đại Hán vương triều cường đại về sau, bọn hắn có lẽ vẫn là người thôi động xã hội tiến bộ. Mượn bản thân Hàn Nghệ tới nói, hắn bị buộc bất đắc dĩ trở thành kẻ lừa đảo, hắn có thể nói chính mình không có cơm ăn, mới đi làm lừa đảo, hắn có thiên phú cao, cũng tương đối may mắn, bước vào giai tầng cao cấp nhất ngành Thiên Môn, có chút tự đắc xưng là Hiệp Đạo, nhưng những người giống hắn, có càng nhiều kẻ trở thành tà phái trong Thiên Môn, những người này chuyên môn lừa gạt người già, tiểu cô nương, vậy ngươi nói những người kia là đúng hay là sai? Đúng, bọn hắn đều là vì sống sót, nhưng điều này có thể là lý do bọn hắn đi lừa gạt người già trẻ nhỏ sao? Thông thường khi mọi người nghe được một vài tên tội phạm cùng hung cực ác kể lại chuyện cũ phi thường bi thương của chúng, sẽ có chút đồng cảm, nhưng nghe kỹ rồi thì chỉ có thể tổng kết một câu, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, loại người đáng hận tất có chỗ đáng thương. Đến cùng là đúng hay sai? Kỳ thật đáp án này, Hàn Nghệ cũng phi thường muốn biết, hắn lại muốn hỏi Tiêu Vân: "Vậy cô cho rằng là đúng hay là sai?” Tiêu Vân đôi mắt đảo quanh, hỏi Hùng Đệ: "Tiểu Béo, đệ nói xem là đúng hay sai?" "A...!” Hùng đệ hai tay nâng mặt béo phì, ra hình ra dáng tự hỏi một phen, mới nói: "Đệ chỉ biết hại người là không đúng." "Nói rất đúng." Tiêu Vân liên tục gật đầu nói: "Tỷ tỷ cũng nghĩ giống đệ." Hàn Nghệ khinh bỉ nhìn Tiêu Vân, nhưng trong nội tâm lại khen, thật sự là người mạnh còn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn, ta thế nào không có nghĩ tới kéo Tiểu Béo ra để che dấu chính mình tài học sơ thiển nhỉ?