- Thiếu chủ, đây là tông chủ Cửu Dương Thiên Tông, gọi là Hạo Thiên đại đế. Tu vi một thân còn trên Mạch mỗ. Vô Song đại đế ở bên người Giang Trần truyền âm giới thiệu. Giang Trần mỉm cười, cũng tiến lên đón: - Đã nghe uy danh Hạo Thiên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông đã lâu, uy chấn bát phương, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ Giang Trần, không mời mà tới, tông chủ sẽ không để tâm chứ? Giang Trần khách khí vô cùng: - Nào có, nào có. Hạo Thiên đại đế cười nói, nắm chặt tay Giang Trần, nói: - Giang Trần thiếu chủ đại giá quang lâm, là vinh hạnh của Cửu Dương Thiên Tông chúng ta. Mau mau, mời vào trong, mời vào trong. Hai người đều vô cùng nhiệt tình, thật giống như lão bằng hữu gặp nhau nhiều năm vậy, trò chuyện vô cùng vui vẻ, vô cùng êm thấm, hòa hợp. Đám người Vô Song đại đế thì một tấc cũng không rời, đi theo sau lưng Giang Trần. Nói thật bọn họ có bốn đại đế. Hơn nữa Giang Trần có thực lực có thể đối kháng với Tu La đại đế, cho nên mặc dù là đi tới Cửu Dương Thiên Tông, trong lòng bọn họ cũng không quá kiêng kỵ. Dù sao thực lực của bốn người bọn họ cộng thêm thiếu chủ đã tương đương với năm đại đế rồi. Cả Cửu Dương Thiên Tông cũng chưa chắc có năm đại đế. Dù sao tông môn nhất phẩm bình thường cộng lại cũng chỉ có hai ba người, mới có thể tạm chống lại được Lưu Ly vương thành. Cho nên trong lòng bọn họ không chút kiêng kỵ Cửu Dương Thiên Tông. Hạo Thiên đại đế tự mình tiến lên giới thiệu những cao tầng trong tông với Giang Trần. Khi giới thiệu Thượng Quan Viêm Khanh, Giang Trần lại cười nói: - Thượng Quan tuần sát sử rất không tồi. Lần trước trên Long Hổ Phong Vân hội, Thượng Quan tuần sát sử hẳn cũng có thu hoạch a. Bổn thiếu chủ còn chưa kịp chúc mừng a. - Ha ha, đều là nhận được phúc của Giang Trần thiếu chủ. Thượng Quan Viêm Khanh cũng rất thức thời, hắn thấy Giang Trần tự xưng là Giang Trần mà không phải là Chân Thạch cho nên hắn cũng trực tiếp gọi là Giang Trần thiếu chủ chứ không phải là Chân thiếu chủ. Sau khi giới thiệu bên Cửu Dương Thiên Tông xong, Giang Trần cũng giới thiệu tượng trung một chút về bốn đại đế bên người. Mọi người thấy bốn đại đế này cung kính như chờ lệnh Giang Trần như vậy trong lòng đều nghiêm túc, đồng thời còn có chút kinh ngạc, rốt cuộc là Giang Trần này có mị lực gì, không ngờ lại có thể khiến cho những người kiệt ngạo bất tuân, những đại đế này lại tất cung tất kính nghe lệnh hắn như thế. Vừa đi vừa nói chuyện, trải qua mấy con đường đã đi vào cửa chính. Bỗng nhiên phía trước có hai đạo thân ảnh xuất hiện. Hai người này chính là Thần Lôi Thái Thượng trưởng lão và Vu Cống thái thượng trưởng lão. Trong tay hai người này đều giơ một vật, dường như là lệnh bài gì đó. Vẻ mặt hai người ngưng trọng, vẻ mặt đằng đằng sát khi ngăn lại ở phía trước. Tình cảnh này khiến cho sắc mặt Hạo Thiên đại đế lập tức trầm xuống. Giang Trần lạnh nhạt tự nhiên, như cười như không nhìn về phía trước, sau đó lại nhìn sang Hạo Thiên đại đế, nói: - Tông chủ, nhị vị này là ... Hạo Thiên đại đế gật đầu, tiến lên một bước quát: - Thần Lôi, Vu Cống, hai người các ngươi hiểu quy củ tông môn hay không? Có biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không hay không? Thần Lôi xung trận dẫn đầu, cầm lệnh bài trong tay rồi nói: - Tông chủ, đây là Thái Thượng lệnh, là đặc quyền tông môn giao phó cho chúng ta. Tông môn có quy củ, phàm là có hai Thái thượng trưởng lão nắm giữ Thái thượng lệnh thì có thể khởi động tông môn nghị quyết. Cửu Dương Thiên Tông quả thực có một nghị quyết như vậy. Hạo Thiên đại đế cuối cùng cũng là tông chủ một tông, đã quen với các loại tình thế, lúc này hắn hừ lạnh một tiếng: - Các ngươi muốn làm gì? Thần Lôi, Vu Cống, bổn tông chủ gần đây khắc chế các ngươi, chuyện hôm nay bổn tông chủ đã quyết định. Nếu như các ngươi cố ý làm trái với bổn tông chủ, tốt nhất nên nghĩ kỹ hậu quả trước khi làm. Thượng Quan Viêm Khanh cũng kêu lên: - Nhị vị Thái thượng trưởng lão, có chuyện gì cũng có thể bàn luận, các ngươi vận dụng Thái Thượng lệnh như vậy cần biết Cửu Dương Thiên Tông có bốn Thái Thượng trưởng lão, chỉ bằng vào hai người các ngươi cho dù đưa ra nghị quyết cũng không thể làm nên chuyện gì. Thần Lôi và Vu Cống nhìn nhau, bọn họ cũng biết nếu như không phải có bốn đại Thái thượng trưởng lão liên thủ, muốn bác bỏ quyết định của tông chủ, căn bản không có khả năng. Ánh mắt Thần Lôi nghiêm túc nhìn về phía hai người bên cạnh Hạo Thiên đại đế: - Tây Môn huynh, Lữ huynh, hai người các ngươi và ta cùng Vu Cống đạo hữu đều là lão nhân quật khởi của tông chủ thời đại trước. Trên người gánh vác số mệnh tông môn, chẳng lẽ các ngươi cũng cho phép bọn họ hồ đồ hay sao? Hai người này là hai Thái Thượng trưởng lão khác, một gọi là Tây Môn Hách, một là Lữ Nguyên. Bốn đại Thái thượng trưởng lão, luận tư cách quả thực so với Hạo Thiên đại đế còn già hơn một chút. Bọn họ đều là nhân vật hơn hai thời đại, trong tông môn địa vị cực cao. Tây Môn Hách kia không chút do dự lắc đầu cự tuyệt Thần Lôi: - Thần Lôi đạo hữu, lõa phu không thấy quyết định của tông chủ có vấn đề gì. Cửu Dương Thiên Tông ta làm việc từ trước tới nay đêu chú ý thời thế. Nếu như bị một chút ân oán nho nhỏ che kín tâm trí, lão phu lại lo lắng cho số mệnh tông môn. Lời nói của Tây Môn Hách nhận được sự phụ họa của Lữ Nguyên Thái thượng trưởng lão còn lại: - Đúng vậy a. Thần Lôi đạo hữu, Vu Cống đạo hữu, các ngươi vận dụng Thái Thượng lệnh, đây là quyền chúng ta. Thế nhưng mà nếu như các ngươi dây dưa việc này nữa chẳng khác nào là cố tình gây sự. Đại kế của tông môn không thể trở thành trò đùa của các ngươi như vậy được. - Đúng vậy a, nhị vị Thái thượng trưởng lão, mong nhị vị không nên như vậy. Nhị vị làm như vậy là khiêu chiến quyền lực của tông chủ. Không ổn, không ổn a. Trong lúc nhất thời, cao tầng Cửu Dương Thiên Tông nhao nhao mở miệng khuyên giải. Sắc mặt Thần Lôi và Vu Cống tái nhợt, bọn họ cũng bị cừu hận che lấp tâm trí, cho nên mới vận dụng Thái Thượng lệnh, muốn tranh thủ Tây Môn Hách và Lữ Nguyên đứng về phía bọn họ. Bác bỏ quyêt định của Hạo THiên đại đế, chữa trị quan hệ với Lưu Ly vương thành. Nào nghĩ tới Tây Môn Hách và Lữ Nguyên căn bản không ủng hộ hành động của bọn họ. Biểu lộ trên mặt Hạo Thiên đại đế lạnh nhạt, đột nhiên duỗi ra ba ngón tay: - Ta cho nhị vị thời gian ba tức, trong ba tức nếu như nhị vị lấy đại cục làm trọng, vậy chuyện trước đó bổn tông chủ sẽ bỏ qua chuyện cũ. Mọi người vẫn là người một nhà, đồng tông đồng tộc, nếu không... Sắc mặt Hạo Thiên đại đế trầm xuống, bắt đầu đếm ngược: - Ba... - Hai.. Hạo Thiên đại đế cuối cùng cũng là tông chủ một phương, thực lực siêu quần, khí phách vô song, một khi thi triển uy áp, làm cho Thần Lôi và Vu Cống lập tức có cảm giác chống đỡ không được. Nhất là Vu Cống, là người đầu tiên không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: - Bỏ đi, bỏ đi thôi. Có lẽ là lão hủ ngu ngốc. Việc này Vu Cống ta không tham dự, mặt mũi này cũng không biết đặt đâu. Như vậy ta sẽ bế quan một trăm năm, chuyện tông môn kính xin chư vị quan tâm nhiều hơn.