- Ồ? Vô Song đại đế nắm chặt tay, hắn phát hiện ra dường như Giang Trần không phải đang nói đùa, cho nên trong lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn: - Lão đệ, lão đệ đừng có đùa giỡn ta nữa. Đệ biết tình tính của lão ca ta ra sao mà. Giang Trần gật đầu nói: - Mạch lão ca, tẩu tử. Chuyện này không phải chuyện đùa. Đệ chỉ cầu hai người giữ bí mật, bởi vì một khi tiết lộ ra ngoài, đối với Mạch lão ca mà nói, cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Vận phu nhân mím môi, nhẹ nhàng kinh hô một tiếng. Đôi mắt sáng ngời nhìn qua Giang Trần, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và bất an. Hiển nhiên nghe thấy Vô Song đại đế gặp nguy hiểm, nàng cũng không còn bình tĩnh được nữa. - Huynh đệ, nếu như đệ cảm thấy ca ca ta là người sợ nguy hiểm sao? Nhiều năm sống kiếp tán tu như vậy, nguy hiểm gì mà ta chưa từng gặp qua cơ chứ? Vô Song đại đế đĩnh đạc nói, hắn không quá chú ý tới việc này. Giang Trần lắc đầu nói: - Lần này không giống, nếu như tiết lộ ra ngoài, nói không chừng tất cả cường giả Đại đế trong thiên hạ sẽ tới làm phiền huynh. - Nghiêm trọng như vậy sao? Vô Song đại đế trợn mắt nói. - Đúng vậy, có khả năng còn nghiêm trọng hơn. Giang Trần thuận tay lật một cái, một bình ngọc nhỏ tinh xảo nằm trong tay hắn. - Mạch lão ca, đây là một giọt huyết mạch Thiên Côn thượng cổ, giọt huyết mạch này sau khi dung hợp sẽ ban tặng cho huynh một cọc cơ duyên, tấn chức Thiên vị. Đợi một thời gian, tất sẽ tấn chức Thiên Vị, trở thành cường giả Thiên Vị. Nếu như cơ duyên hữu ích mà nói, siêu việt Thiên vị cũng không biết chừng. Lời vừa nói ra, toàn thân Vô Song đại đế run lên giống như là bị điện giật, đột nhiên sắc mặt Vận phu nhân cũng thoáng cái trắng xanh, hiển nhiên cũng bị tin tức này làm cho chấn động. - Thiên Vị? Nhất định có thể tấn chức Thiên Vị sao? Vô Song đại đế là nhân vật thế nào? Thế nhưng giờ phút này cũng giống như phàm phu tục tử, trong thanh âm tràn ngập sự rung động. Giang Trần ngược lại rất bình tĩnh, gật đầu nói: - Dùng thiên phú tiến vào Đế cảnh của tán tu như Mạch lão ca, đột phá Thiên vị nhất định sẽ không có vấn đề gì. - Cái này... Thế gian này có lực lượng huyết mạch đáng sợ như vậy sao? Vô Song đại đế vẫn còn có chút bán tín bán nghi. Không phải hắn không tín nhiệm Giang Trần, mà là đây quả thực là tin tức có thể phá vỡ nhận thức của hắn. Giang Trần lại cười nói: - Thế giới võ đạo có nhiều chuyện thần kỳ vô cùng. Huyết mạch Thiên Vị ở thời kỳ thượng cổ có lẽ cũng chỉ là mặt hàng bình thường a. Vô Song đại đế thì thào thở dài: - Thượng cổ là thượng cổ, hiện tại là hiện tại. Hiện tại trong thế giới võ đạo, truyền thừa thượng cổ chỉ sợ mười không còn lấy một. Hiện tại cương vực nhân loại chỉ sợ không có nội tình bằng một phần mười thượng cổ a. Ta tung hoành cương vực nhân loại những năm qua, cũng chưa nghe nói trong cương vực nhân loại có cường giả Thiên Vị nào. Vận phu nhân khiếp sợ hồi lâu, lúc này cũng mở miệng: - Hiền đệ, huyết mạch Thiên Vị, thực sự có thể dung hợp sao? Dùng thân thể của Mạch ca, có thể chịu đựng được sao? Giang Trần cười nói: - Tẩu tử cứ việc yên tâm. Nếu như lão ca không gánh được huyết mạch Thiên Vị thì làm sao tiểu đệ lại đưa cho huynh ấy được? Huyết mạch này cường đại ở chỗ tiềm lực của nó. Đnừg nói Mạch lão ca là đại đế, coi như là cường giả Hoàng cảnh cao giai cũng có hy vọng nhất định luyện hóa huyết mạch này. Đương nhiên, Hoàng cảnh cao giai, nếu như dung hợp giọt huyết mạch này mà nói, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều. Mạch lão ca dung hợp huyết mạch này, nguy hiểm không thể nói là không có, thế nhưng thấp tới mức cơ hồ có thể xem nhẹ. - Vẫn có nguy hiểm. Vận phu nhân bị thương nhiều năm như vậy, tính tình so với người khác còn cẩn trọng, lo xa hơn người bình thường mấy phần cũng là chuyện thường. - A Vận, nàng lo lắng cái gì? Huynh đệ này của ta, đệ ấy có thể hại ta hay sao? Trong mắt Vô Song đại đế lại tràn ngập quang mang nóng bỏng. Hai tay không ngừng xoa xoa, có chút ngại ngùng cười nói: - Ta lại cảm thấy không công mà nhận lộc, không duyên không cớ mà nhận chỗ tốt lớn bực này, trong lòng có chút hổ thẹn a. Lưu Ly vương thành nhiều đại đế như vậy... - Mạch ca, Lưu Ly vương thành tuy rằng nhiều đại đế, thế nhưng cũng không phải mỗi người đều thích hợp với huyết mạch Thiên Côn. Bản thân lão ca dùng tốc độ nổi danh, bản thân lại không có lực lượng huyết mạch khác, cho nên huyết mạch Thiên Côn đối với huynh mà nói, vô cùng phù hợp. Giang Trần không thể không cân nắc đem huyết mạch Thiên Côn cho Bàn Long đại đế, Tịch Diệt đại đế. Nhưng mà cân nhắc liên tục, hắn vẫn cảm thấy tạm thời không nên đưa cho họ. Ba giọt huyết mạch Thiên Côn, Giang Trần đưa một giọt cho Khổng Tước đại đế. Độ phù hợp của huyết mạch Thiên Côn với Khổng Tước đại đế mà nói tuyệt đối là cao nhất. Giọt thứ hai này, Giang Trần suy tính thật lâu, quyết định đưa nó cho Vô Song đại đế. Thu nạp một đại đế tán tu, dùng địa vị của Vô Song đại đế tại giới tán tu, tất sẽ mang tới chỗ tốt lớn hơn nữa mà hiện tại không thển hìn thấy. Về phần giọt thứ ba, rốt cuộc cho ai, Giang Trần hiện tại còn chưa có quyết định. Bàn Long đại đế nhất định là không cần, bởi vì Bàn Long nhất tộc có huyết mạch Chân long, chỉ là tới thế hệ này đã rất hiếm. Cho nên Giang Trần mới có thể đưa máu Chân long cho Cơ Tam công tử. Cơ Tam công tử dung hợp máu Chân Long, tiềm lực võ đạo của hắn sẽ đạt tới mức độ vô cùng kinh người. - Lão đệ. Trong hai mắt Vô Song đại đế tràn ngập tinh mang, thành khẩn nhìn qua Giang Trần: - Lão đệ đưa ta cọc cơ duyên lớn như vậy, nếu như ta cự tuyệt là tự dối lòng mình. Lão ca chỉ hỏi một câu, huyết mạch Thiên Côn của đệ, đưa cho ta, vậy còn bản thân đệ thì sao? Nếu như chỉ có một giọt huyết mạc Thiên Côn, Giang Trần cũng không có sử dụng mà đưa cho hắn. Như vậy cho dù Vô Song đại đế có muốn thế nào hắn cũng tuyệt đối không thu. Đây là điểm mấu chốt làm người của Vô Song đại đế. Giang Trần cười nói: - Mạch lão ca, huynh không cần phải lo cho ta. Ta đã có thể xuất ra huyết mạch Thiên Côn cho huynh, dĩ nhiên là phải có. - Ồ? Nói như vậy lão đệ cũng có cơ duyên trùng kích Thiên Vị? Hai mắt Vô Song đại đế sáng ngời. Dù sao cũng không phải là người ngoài, lúc này cũng là lúc nên đề cao sĩ khí, thu nạp nhân tâm, Giang Trần cũng không giấu diếm, dùng giọng đã tính trước, nói: - Bản thân đệ không cần huyết mạch Thiên Côn, cũng có thể tấn chức Thiên Vị. - Tốt. Vô Song đại đế vỗ đùi, cười ha hả: - Không hổ là huynh đệ của Mạch Vô Song ta, ta thích loại tự tin này của đệ. Không thể không nói, loại tự tin này của Giang Trần đã chinh phục được Vô Song đại đế. - Nếu như vậy ta tiếp tục nhăn nhó thì quả thực là sĩ diện. Huyêt mạch Thiên Côn, ta nhận, phần ân tình to lớn này ta cũng ghi nhớ. Hai mắt Vô Song đại đế đỏ bừng, nói.