Khổng Tước đại đế dùng ánh mắt thâm ý nhìn hắn, gật đầu nói: - Ngươi có lão sư lợi hại như vậy, lúc trước lão phu còn muốn nhậ ngươi làm đồ đệ, ngẫm lại quả thực vô cùng xấu hổ. Cuộc đời của Khổng Tước đại đế rất ít phục người khác, tung hoành Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, uy chấn bát vực. Người có thể đánh đồng với hắn cũng không nhiều, chứ đừng nói là người khiến cho hắn bội phục từ tận đáy lòng. Thế nhưng mà đối với lão sư chưa từng gặp mặt của Giang Trần, hắn thực sự lại bội phục tới mức đầu rạp xuống đất. Khổng Tước đại đế hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được đây nhất định là tuyệt thế cường giả ẩn thế, thậm chí là cảnh giới siêu việt đại đế, có thành tựu, địa vị rất cao. Không nói tới cảnh giới võ đạo người ta rốt cuộc như thế nào, chỉ đơn thuần là kỹ nghệ đan đạo, đơn thuần là kỹ nghệ khắc trận bàn, tài hoa, học rộng tài cao như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường. Tuy rằng Khổng Tước đại đế rất tự tin, nhưng cũng không cảm thấy mình có thể đạt tới độ cao này. Cho nên hắn đối với việc Giang Trần không bái hắn làm sư phụ cũng đã nghĩ thông suốt. Người ta có lão sư lợi hại như vậy, làm sao có thể bái ngươi làm sư phụ? Khổng Tước đại đế nghĩ đi nghĩ lại, Giang Trần lại không nghĩ như vậy mà cười nói: - Bệ hạ nhìn xa trông rộng. Nếu không phải vãn bối sớm có sư thừa, có thể bái vào làm môn hạ của bệ hạ cũng là phúc khí của vãn bối. Tuy rằng trong lòng Giang Trần không phải đang nghĩ như vậy, thế nhưng dù sao lời nói khách khí cũng nên nói. Một cường giả đế cấp, vuốt mông ngựa một chút, làm cho người ta vui cũng là chuyện thường tình. Khổng Tước đại đế lại cười to, nói: - Tiểu tử dối trá nhà ngươi, lời nói này rất có khả năng là khẩu thị tâm phi. Giang Trần cười hắc hắc nói: - Chắc chắn mười phần. Hiển nhiên Khổng Tước đại đế cũng không nói tới việc này, hắn gật gật đầu nói: - Nhìn thấy ngươi có thủ đoạn như vậy. Không phải bổn đế ghen ghén mà ngược lại vô cùng vui mừng. Lưu Ly vương thành tương lai giao phó cho ngươi tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. Có lẽ ma kiếp bộc phát, Lưu Ly vương thành cũng có thể không bảo vệ được. Nhưng mà chỉ cần ngươi còn, truyền thừa của Lưu Ly vương thành nhất định sẽ không diệt. Giống như Đan Kiền Cung vậy, sơn môn Đan Kiền Cung bị nghiền nát, nhưng hương khói của Đan Kiền Cung còn không bị đoạn tuyệt. Giang Trần khẽ giật mình, nhìn qua Khổng Tước đại đế. Khổng Tước đại đế cười ha hả nói: - Tiểu gia hỏa, đừng nhìn ta như vậy. Một chút chuyện của ngươi ở Thái Uyên các không giấu được Chư Thiên tuệ nhãn của ta. Giang Trần im lặng, Khổng Tước đại đế này thực sự là kỳ dị, không ngờ lại thức tỉnh được Chư Thiên tuệ nhãn. Đây chính là tuệ nhãn mà đại đa số người trong vị diện Chư Thiên cũng khó có khả năng mở ra được a. Trước mặt một người như vậy, hắn muốn làm một chuyện quả thực không dễ dàng. Cũng may Khổng Tước đại đế đối với hắn không có ác ý gì. Mà hắn đối với Khổng Tước thánh sơn cũng vô cùng hữu hảo. Đột nhiên Giang Trần cảm thấy vô cùng may mắn về lựa chọn của mình. - Bệ hạ, người yên tâm đi. Ta gia nhập vào Khổng Tước thánh sơn, chuyện công chuyện tư sẽ rõ ràng. Ta sẽ không để chuyện Đan Kiền Cung liên lụy tới Lưu Ly vương thành. Giang Trần chân thành nói. Khổng Tước đại đế lại không cho là đúng: - Không cần phân ra rõ ràng như vậy. Hiện tại ngươi đã người cùng thuyền, mọi suy nghĩ lúc trước cũng nên dứt bỏ. Liên lụy cũng tốt, không liên lụy cũng tốt. Cũng không cần phải giải thích, Lưu Ly vương thành chẳng lẽ còn sợ một Bất Diệt Thiên Đô hay sao? Những lời này của Khổng Tước đại đế mặc dù không có giả vờ làm bá vương, nhưng nói ra lời này lại có một cỗ khí độ, khiến cho không ai có thể hoài nghi. Đúng vậy, đây là Lưu Ly vương thành, tồn tại so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn a. Lưu Ly vương thành có lý do gì phải e ngại Bất Diệt Thiên Đô cơ chứ? - Bệ hạ... Không thể không nói, Giang Trần bị khí độ của Khổng Tước đại đế thuyết phục. Bất kể thế nào, người ta tỏ thái độ như vậy cũng đã cho hắn mặt mũi rồi. Đan Kiền Cung chính là tông môn tứ phẩm, không đáng để Khổng Tước đại đế nịnh nọt. Nhưng mà Khổng Tước đại đế lại có thể không so đo được những thứ này, đủ dể thấy phách lực ra sao. - Lần trước ta cũng đã nói, cho dù ngươi vận dụng lực lượng Khổng Tước thánh sơn chúng ta, mượn nhờ lực lượng Khổng Tước thánh sơn ta trùng kiến Đan Kiền Cung, lão phu cũng không phản đối. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Nếu không mà nói, ngươi không có bằng chứng, không có quyền vận dụng lực lượng Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước đại đế chăm chú nhìn qua Giang Trần: - Đừng cảm thấy bất ngờ, một khi ma kiếp bộc phát, cái gì mà bát vực, cái gì mà Vạn Tượng Cương Vực, những phân chia thế lực này chỉ sợ sẽ trở thành lịch sử. Về sau chỉ sợ sẽ phân chia thành hai chủng loại, đó chính là ma tộc và không phải ma tộc. Giang Trần than nhẹ một tiếng, hắn cũng biết chỗ đáng sợ của ma tộc, cũng biết lực phá hoại của ma tộc đối với Chư Thiên thế giới đáng sợ như thế nào. Loại tộc này hiếu chiến, thiện chiến, tính xâm lược rất mạnh, đi tới đâu cũng giống như châu chấu vậy, đi tới đâu hủy diệt tới đó. Nếu như là chủng tộc cường đại ở vị diện khác, ma tộc chưa hẳn đã ăn mòn được. Nhưng mà trong Thần Uyên đại lục lại bị chia rẽ, một khi ma tộc xâm nhập, tuyệt đối là như cá gặp nước. - Bệ hạ, trong man hoang, tuy rằng ma tộc rục rịch, thế nhưng trong ngắn hạn có lẽ còn không đến mức bộc phát. Ta suy đoán trong vòng mười năm, hai mươi năm có lẽ vẫn an toàn. Nhưng mà năm mươi năm, một trăm năm sau, vậy khó mà nói trước được. Ta đã bố trí trận pháp ở lỗ hổng man hoang, nếu như không phải cường giả đế cấp, người bình thường chỉ sợ cũng không có dễ phá hỏng như vậy. Chuyện này lần trước Giang Trần cũng đã báo cáo qua với Khổng Tước đại đế. Xem ý tứ của Khổng Tước đại đế, dường như chuẩn bị đi thủ hộ trận pháp ở cửa vào man hoang, ngăn cản các võ giả tham gia cưỡng ép phá trận, tiến vào man hoang. Ma tộc thức tỉnh trong man hoang, hiện tại đi vào chính là tương đương làm đồ ăn cho ma tộc, khiến cho tốc độ tro tàn lại cháy của ma tộc còn nhanh hơn. Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng thở dài: - Chuyện do người làm a. Giang Trần, ngươi phải nhớ kỹ, thân là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, lão phu không ở đây ngươi có quyền quyết định tất cả mọi chuyện của Khổng Tước thánh sơn. Thậm chí ngươi có quyền quyết định tất cả đại sự của Lưu Ly vương thành. Ngươi đại biểu cho lão phu, đợi tương lai ngươi siêu việt lão phu. Ngươi sẽ đại biểu cho cả Lưu Ly vương thành. Ngươi muốn làm gì không ai có thể ngăn cản ngươi. Cũng không ai có tư cách ngăn cản ngươi. Trong đầu Giang Trần chấn động, bây giờ Khổng Tước đại đế đang giao phú quyền lực cho hắn a.