- Phục, phục. Bộ Đan Vương vô lực buông quyển trục kia xuống rồi đi tới trước mặt Giang Trần: - Chân Đan Vương, Bộ mỗ ếch ngồi đáy giếng, lần này triệt để bội phục. Về sau ngươi chính là sư tôn của Bộ mỗ. Bộ mỗ sẽ tùy ý chờ sư tôn sai khiến. Lời này vừa nói ra Bộ Đan Vương không có một chút không cam lòng nào. Chỉ có bất đắc dĩ thật sâu cùng với cảm giác thất bại mà thôi. Chưa từng có người nào khiến cho hắn thua một cách triệt để như vậy, ngay cả cơ hội cãi lý cãi cùn cũng không có. Trường phong ba này rất nhanh lan tới bảy đại đế. - Tu La đạo huynh, dưới trướng huynh lại mất đại tướng a. Tịch Diệt đại đế bài danh thứ sáu trong bảy đại đế mở miệng nói. Vẻ mặt Tu La đại đế đờ đẫn nói: - Chỉ là một chút trò nhỏ mà thôi, thi đấu đan đạo cuối cùng chỉ là món khai vị, không đáng để nhắc tới. Những đại đế khác cũng không có tiếp lời, hiển nhiên cũng nhìn ra được Tu La đại đế không cao hứng được nổi. Khổng Tước đại đế bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, nói: - Thi đấu đan đạo, thi đấu võ đạo, cuối cùng trăm sông đều đổ về một biển, cùng thuộc đại đạo. Tu La, thành kiến của ngươi còn chưa bỏ đi sao? Tu La đại đế nhướng mày nói: - Khổng Tước đạo huynh coi trọng với đan đạo như vậy sao? Khổng Tước đại đế cười tiêu sái: - Từ xưa tới nay thiên tài đan đạo thành tựu vô số, cũng không phải là bổn đế coi trọng mà sự thật là như vậy. Tu La đại đế cũng không có ý định tranh cãi, hắn nhìn qua đám thiên tài đan đạo, bỗng nhiên hỏi: - Như vậy theo ánh mắt của Khổng Tước đạo huynh, những thiên tài đan đạo này có hạt giống nào có thể thành tựu đại đế được không? Vấn đề này có chút xảo trá. Nhưng mà Khổng Tước đại đế lại không có níu mày lấy một cái, trực tiếp nói: - Có, thành tựu ngày sau của Chân Đan Vương nhất định không dưới bổn đế. Lời vừa nói ra, những đại đế khác đều chấn động. - Khổng Tước đạo huynh, phán đoán này của đạo huynh có phải quá sớm hay không? Thương Hải đại đế xếp thứ tư trong bảy đại đế nhịn không được mà hỏi. Hắn và Tu La đại đế có tình huynh đệ, hai người vẫn luôn cùng tiến cùng lui. Ánh mắt Khổng Tước đại đế bất động, cũng không nhìn Thương Hải đại đế mà nhẹ nhàng cười cười: - Không còn sớm, trái lại, phán đoán này của ta còn có chút muộn màng. Vẻ mặt Tu La đại đế ngưng trọng, bỗng nhiên nói: - Khổng Tước đạo huynh, xem ra đạo huynh đối với Chân Đan Vương này có vài phần coi trọng. Lại nói Khổng Tước đạo huynh mất đi Phiền thiếu chủ, lại có Chân Đan Vương, xem như là tái ông thất mã a. - Đúng vậy, được thiên tài này truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn cũng coi như không có rơi rụng. Khổng Tước đại đế cũng không có nói gì thêm nữa. Theo ý tứ của hắn, còn câu tiếp theo nữa là truyền thừa của Lưu Ly vương thành cũng không có rơi rụng. Nhưng mà hắn tạm thời không muốn để cho Giang Trần gánh quá nhiều trọng trách. Cũng không muốn đưa tới quá nhiều phiền toái cho Giang Trần. Chỉ là hắn vừa mới nói ra, biểu lộ của những đại đế khác đều biến đổi. - Khổng tước đạo huynh, hẳn là đạo huynh muốn lập kẻ này là người truyền thừa Khổng Tước thánh sơn? Tịch Diệt đại đế hiếu kỳ hỏi. Những đại đế khác cũng giật mình nhìn qua Khổng Tước đại đế, truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn, đây chính là chuyện lớn. CHo tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe thấy Khổng Tước đại đế đề cập qua chuyện này. Đột nhiên có manh mối như vậy xuất hiện, chẳng lẽ ... Trên mặt Khổng Tước đại đế thủy chung vẫn nở nụ cười bình tĩnh thần bí kia, làm cho trong lòng những đại đế khác suy đoán không ngừng. Tu La đại đế bỗng nhiên nói: - Khổng Tước đạo huynh, chuyện truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn, tiểu đệ vô tình hỏi tới. Chỉ là thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương này kinh người, chỉ là ở phương diện võ đạo lại không có gì nổi bật. Lập hắn làm người truyền thừa, chỉ sợ bên trong Khổng Tước thánh sơn của đạo huynh cũng không tin phục a. Trừ phi hắn có thể chứng minh thiên phú ở mặt võ đạo của mình cũng siêu quần như đan đạo. - Hắn sẽ chứng minh chính mình, cơ hội không phải đã tới sao? Trên mặt Khổng Tước đại đế nở nụ cười tràn ngập trí tuệ, cho người ta một loại cảm giác phán đoán không ra. - Cơ hội? Ý đạo huynh nói chính là thi đấu ở võ tháp sao? Những đại đế khác cũng nhao nhao nhìn qua Khổng Tước đại đế. Dù sao tin tức Khổng Tước thánh sơn lập người truyền thừa, tin tức này vô cùng trọng đại, liên quan tới tất cả mọi người. Khổng Tước thánh sơn gắn bó với số mệnh mấy ngàn năm của Lưu Ly vương thành. Nếu như Khổng Tước thánh sơn xuất hiện thay đổi, trực tiếp ảnh hưởng tới vận mệnh Lưu Ly vương thành, mọi người không thể không quan tâm. Khổng Tước đại đế không nói gì nữa, hắn chỉ mỉm cười, không nói thêm một từ. Hắn không mở miệng, những người khác cũng không tiện hỏi cái gì. Dù sao Khổng Tước đại đế là chủ nhân chính thức của Lưu Ly vương thành, những đại đế như bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là ngang hàng. Thế nhưng kỳ thực đề là phụ tá của Khổng Tước đại đế a. Trong bọn họ không ai có thể làm được như vậy, không ai có thể hiệu lệnh Lưu Ly vương thành. Nhưng mà không có Khổng Tước đại đế, không có khả năng Lưu Ly vương thành có sự phồn hoa và huy hoàng như ngày hôm nay. Điểm này, cho dù là Tu La đại đế cũng không có cách nào phủ nhận. Trên ghế trọng tài, Bộ Đan Vương nguyện đánh bạc nguyện chịu thua. Không có giãy dụa, khiến cho những Đan Vương khác vốn có địch ý với Giang Trần trong lòng đều còn cảm thấy sợ hãi. Còn cảm thấy may mắn, may mà người gây hấn với Chân Đan Vương không phải là mình. May mà mình không làm kẻ tiên phong, bằng không mà nói, chuyện xui xẻo này sẽ đổ lên đầu mình. Giang Trần nhìn thấy Bộ Đan Vương cũng không ngoan cố chống đối tới cùng, cũng thuận thế mà thu, không có đánh chó mù đường, hắn chỉ cười nhạt một tiếng: - Bộ Đan Vương ngươi đã thủ tín như vậy, Chân mỗ sẽ cố gắng nhận ngươi. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, một khi bái vào làm môn hạ của ta, một khi khi sư diệt tổ, phiền phức sẽ vô cùng lớn. - Ngươi yên tâm, lão Bộ ta đánh bạc vô cùng thủ tín. Sẽ chịu thua. Tuy rằng Bộ Đan Vương phiền muộn, nhưng không phải là loại người quỵt nợ. Bất quá hắn chỉ là một người tâm khí cao ngạo hơn một chút, tính tình thối một chút, lòng dạ cũng hẹp hòi một chút. Cũng không phải là loại vô lại chết cũng không nhận nợ. Huống chi còn có thiên địa thệ ước. Giang Trần nhìn thấy Bộ Đan Vương như thế cũng tùy ý cười cười: - Trước tiên cứ như vậy, nhưng mà ngươi cũng đừng có cảm thấy oan ức, có lẽ có một ngày ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì thua ở trong tay ta. Cũng không phải là Giang Trần nhận được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Sự thật chính là như vậy. Dùng trình độ đan đạo của hắn, Bộ Đan Vương có thể bái vào làm môn hạ của hắn đó là phúc khí hắn tu luyện mười đời cũng không có. Chỉ là hiện tại cũng không có ai biết được điểm này. Chút việc nhỏ xen giữa trôi qua, thi đấu đan tháp lại được tiếp tục. Hai cửa đầu tiên chấm dứt, cửa kế tiếp là thi đấu luyện chế đan dược.