Sâu trong nội tâm, trong lòng Vũ Vân đã có một cái ý nghĩ, tuy rằng nàng không cách nào khẳng định làm như vậy có thể hóa giải hận thù đông tây phương hay không, cũng không biết mình có cơ hội hay không. Nhưng mà đây cũng là một ít biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ đến để hòa giải quan hệ đông tây đang căng thẳng. ... Biệt thự Long Vực sau mấy tháng quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hẳn lên, Tề Nhạc trở lại, Như Nguyệt trở lại, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng mười hai tiểu đội Sinh Tiếu cũng đều trở về rồi. Khi bọn hắn một lần nữa trở lại hiện đại, trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác tái thế làm người. Tạm biệt thời kì Viễn Cổ Cự Thú xinh đẹp, đồng thời cũng tạm biệt giết chóc cùng chiến tranh, khi bọn hắn một lần nữa trở về đây chỉ có không khí đục ngầu ô nhiễm của hiện đại, trên mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ vui mừng. Tề Nhạc cam đoan với bọn hắn hoàn toàn thực hiện, thực lực của bọn hắn đâu chỉ dừng lại ở gia tăng gấp đôi. Hiện tại mười hai tiểu đội Sinh Tiếu thậm chí đã quên mất gia tộc tương ứng của chính mình, trong lòng thành viên mỗi một tiểu đội đều chỉ có đội trưởng của mình, cũng chỉ có Tề Nhạc là lão đại. Tề Nhạc mang tới cho họ rất nhiều bài học, nếu không có Tề Nhạc thì họ không biết đã chết như thế nào. Sĩ vi tri kỷ giả tử (vô tư tài bồi cho người tri kỷ/ người mình tín nhiệm) Mục đích của Tề Nhạc đã hoàn toàn đạt tới, hiện tại người nào trong quân đoàn Sinh Tiếu không phải vui lòng phục tùng hắn đâu? Cho dù Tề Nhạc muốn đám người lập tức hi sinh tánh mạng cũng không ai vi phạm mệnh lệnh của hắn. Rốt cục đã trở lại rồi, nhưng mà chuyện đợi Tề Nhạc phải xử lý còn có rất nhiều, bởi vì quá nhiều người nên không thể nghỉ ngơi ở biệt thự. Mà tiểu đội Thập Nhị Sinh Tiếu lúc ly khai vẫn cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, hiện tại bề ngoài bọn họ không có gì khác với người nguyên thủy. Quần áo họ mang theo đã bị rách nát từ lâu trong tập huấn, hiện tại trở về, mỗi người đều ăn mặc quần áo của Tộc Thổ, nếu như đi ra bên ngoài làm cho người ta trông thấy, nhất định sẽ cho là bọn họ là từ bộ lạc Châu Phi tới. Da thịt ngăm đen bị ánh mặt trời phơi nắng nhìn bề ngoài đúng là không khác dân chạy nạn Châu Phi bao nhiêu. Tề Nhạc để cho Chu thúc an bài mở tất cả các phòng có phòng tắm riêng trong biệt thự ra, các thành viên tiểu đội Sinh Tiếu thay phiên tắm rửa. Sau đó, lại để cho Chu thúc dẫn người đi ra ngoài đại mua sắm, dựa theo dáng người của Sinh Tiếu đội viên mua một lượng lớn quân áo. Bởi vì tiểu đội Sinh Tiếu cũng có không ít nữ nhân vì thế đành phải nhờ Như Nguyệt đi theo Chu thúc giải quyết. Xử lý tốt vấn đề ăn mặc đã mất nửa ngày của Tề Nhạc, may mắn các thành viên của tiểu đội Sinh Tiếu sớm đã thành thói quen khi ngủ ngoài trời. Vì thế đám người chờ đợi cũng không nóng nảy, đại đa số người còn đắm chìm trong hưng phấn khi còn sống trở về. Biệt thự Long Vực tuy rằng rất lớn, nhưng ở hơn một trăm người vẫn lộ vẻ chật chội. Tề Nhạc đơn giản trưng cầu ý kiến của Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần rồi hạ mệnh lệnh để cho thanh niên của tứ đại gia tộc từng người trở về gia tộc mình. Dù sao đã đi ra thời gian dài như vậy, cũng nên để cho bọn họ về đoàn tụ với gia đình. Đương nhiên, họ vẫn là đội viên Sinh Tiếu tùy thời chờ đợi mệnh lệnh điều khiển của Tề Nhạc, đối với điều này toàn bộ 120 cá nhân của mười hai tiểu đội Sinh Tiếu không ai có dị nghị gì. Khi an bài mười hai tiểu đội Sinh Tiếu rời khỏi biệt thự Long Vực xong, Tề Nhạc mới có thể thả lỏng một chút. Cơ Đức cùng Minh Minh trở về nhà gặp cha mẹ mình, các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng được Tề Nhạc an bài rời đi. Mỗi người đều có gia đình của mình ah! Đám người ly khai lâu như vậy, cũng nên báo tin bình an với gia đình mình. Bất đồng cùng mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, Tề Nhạc cho các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ có thời gian một tuần, sau một tuần đoàn tụ với gia đình thì nhất định phải phải về đến biệt thự Long Vực. Dù sao không đến một tháng nữa chính là quyết đấu cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả, trước khi quyết đấu Tề Nhạc hy vọng thực lực của mỗi người đều có thể tăng thêm một tầng mới. Khi tất cả mọi người rời đi, biệt thự Long Vực lại trở nên thanh tịnh hơn, lúc này còn ở lại trong biệt viện chỉ có Như Nguyệt, Thương Băng, Thực Vật Hồn, Tuyết Nữ tứ nữ thôi. Nơi này là nhà của Như Nguyệt, tam nữ căn bản không có nhà nên họ không cần phải rời đi. Thở dài một hơi, ngồi ở trên ghế sa *** của đại sảnh, Như Nguyệt đấm bóp vai cho Tề Nhạc: - Thật không dễ dàng ah! Người càng nhiều, chuyện cần phải xử lý cũng phiền toái hơn. Cảm giác so với khi đánh với Xi Vưu một trận còn mệt hơn. Như Nguyệt, đừng làm nữa, em đi nghỉ một chút đi. Những ngày này ở Thời kì Viễn Cổ Cự Thú cũng vất vả cho em rồi. Tuyết Nữ trở về phòng ngủ, Thực Vật Hồn cũng như vậy, lúc này trong đại sảnh ngoại trừ Như Nguyệt cùng Tề Nhạc cũng chỉ có Thương Băng. Thương Băng ngồi ở đối diện Tề Nhạc, nhìn hắn quan tâm Như Nguyệt, không khỏi nói với vị dấm chua: - Hừ. Gọi người ta trở về, nhưng mà những ngày này không thèm quan tâm tới người ta. Như Nguyệt buột miệng cười, nói: - Thương Băng muội muội, chẳng lẽ hắn đã quan tâm chị sao? Thương Băng trừng mắt nhìn Tề Nhạc nói: - Điều này không giống nhau ah! Chị cùng anh ấy ở với nhau lâu hơn, anh ấy cũng cùng với chị nhiều hơn. Tuy rằng ngoài miệng tại trách cứ Tề Nhạc, nhưng mà trong mắt nàng tràn đầy vui vẻ, trước kia báo nữ lạnh lùng đã sớm biến mất. Trong khoảng thời gian này ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú, tuy rằng chiến đấu liên miên cùng tôi luyện, nhưng đối với Thương Băng mà nói thì đó là một thời gian ngắn vui sướng nhất. Bởi vì Như Nguyệt thường xuyên chỉ huy đại cục, Thương Băng trong một đội với nàng. Mỗi ngày đều ở chung với mọi người làm cho vẻ lạnh lùng trong lòng Thương Băng dần dần hòa tan, nhất là có một lần trong chiến đấu nàng suýt nữa bị một Na Lê sát thương, là Như Nguyệt kịp thời cứu được nàng, trong khoảng thời gian này, thực lực nàng không chỉ có tăng trưởng, đồng thời nàng cũng đã hoàn toàn sáp nhập vào đại gia đình Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Không chỉ có Thương Băng, mỗi người đều có cảm giác như vậy. Mà ngay cả Quan Tĩnh là Huyền Vũ Trư đều trở nên nhiệt tình nhiều hơn trước kia, ít nhất sau khi trở về còn chưa đòi Tề Nhạc tiền lương đã trở về Dương Châu gặp ông bà cha mẹ. - Như Nguyệt, Thương Băng. Các em khi nào tới gặp cha mẹ anh đây? Trước khi trở về, Tề Nhạc đã đem tin tức mình gặp cha mẹ cho mọi người biết. Ai nấy đều cao hứng vì điều này. Nếu như không phải bởi vì còn có quyết đấu cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả luôn là đại sự đặt nặng hàng đầu thì Tề Nhạc hiện tại cũng có thể nói được là đắc chí vừa lòng. Như Nguyệt mỉm cười nói: - Em thì không thành vấn đề. Tùy thời cũng có thể, xem Thương Băng muội muội a. Nàng nói lúc nào đi thì chúng ta đi thôi. Mà khi đó cũng phải mang Tuyết Nữ theo chứ.