Tề Nhạc đi rồi nhưng trong nháy mắt Lý Dương cảm thụ những thực vật đang quấn quanh cơ thể của mình hào quang trong mắt của hắn hoàn toàn ảm đạm xuống. Tề Nhạc nói đúng, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào bởi vì những lời Tề Nhạc vừa nói vẫn quanh quẩn trong lỗ tai của hắn, một nam nhân muốn trở nên cường đại kỳ thật chính là quá trình không ngừng khiêu chiến bản thân mình. Thời điểm quay về bên cạnh xe Thương Băng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Ngây ngốc trên mặt của nàng đã biến mất và nhìn qua Tề Nhạc trở về, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lại xuất hiện hào quang lạnh giá. - Anh còn biết tìm em sao? Em nghĩ anh đã sớm quên mất em rồi đấy. Trên mặt Tề Nhạc nở nụ cười khổ. - Là anh không đúng vì trở về muộn, tuy nhiên với anh mà nói trở về được đã là may mắn rồi. Thương Băng sững sờ, trên mặt của nàng xuất hiện hào quang kinh ngạc, nàng phát hiện ánh mắt Tề Nhạc rất khô khan hơn nữa cũng không có nhìn nàng, cau mày nói: - Vì sao anh không nhìn em? Anh ta đâu rồi? Anh đã làm gì Lý Dương? Cơ bắp trên mặt Tề Nhạc hơi co rút lại, nói: - Yêu một người cũng không sai, cho nên anh không có làm gì anh ta cả, anh chỉ làm anh ta yên tĩnh trong chốc lát mà thôi nên không có việc gì cả. Thương Băng truy vấn: - Vậy tại sao anh không nhìn em? Tề Nhạc từng bước một hướng đi qua bên cạnh Thương Băng và vận chuyển tinh thần lực, hắn đem tinh thần lực của mình bao phủ thân thể Thương Băng. - Anh đang nhìn em đấy, chỉ có điều anh dùng tâm mà không dùng mắt của mình. Vừa nói hắn đi tới trước mặt Thương Băng và cơ mặt căng cứng của hắn lúc này xuất hiện đường cong nhu hòa. Mùi hương trên người của Thương Băng truyền vào mũi của Tề Nhạc làm hắn cảm giác rất thoải mái. Đây là hương vị quen thuộc đồng thời cũng là hương vị làm hắn khó quên trong đời. Thương Băng hừ lạnh một tiếng, nói: - Ít nói nhảm đi, ánh mắt của anh không nhìn em lại còn nói cái gì dụng tâm nhìn em chứ. Anh đang lừa gạt người ta, em biết rõ mình trong lòng anh đã sớm phai nhạt rồi, huống chi em xuất thân từ nơi đó. Xem ra em thật sự không nên hy vọng xa vời cái gì, là do em trèo cao, anh đi đi, sau này em không muốn gặp lại anh nữa. Tề Nhạc sững sờ một chút, động tác rất tự nhiên kéo tay Thương Băng, bàn tay Thương Băng thật lạnh nhưng da thịt vẫn mềm mại và co giãn như trước. Nắm ở trong tay làm cho Tề Nhạc có cảm giác rất thoải mái. - Thương Băng, nếu như anh không quan tâm em thì anh xuất hiện ở chỗ này làm gì? Có thể cho anh cơ hội giải thích hay không. Thời điểm Tề Nhạc mới vừa xuất hiện Thương Băng đã nhìn ra áp lực trong nội tâm của hắn, loại cảm giác này hoàn toàn là do Tề Nhạc mang tới cho nàng, nàng không biết tại sao lại xuất hiện tình thế này, bây giờ đột nhiên Tề Nhạc kéo tay nàng và nàng rõ ràng cảm giác được trên người Tề Nhạc ẩn chứa khí tức bi thương, khí tức bi thương này nhàn nhạt nhưng lại vô biên vô hạn và tràn ngập mỗi tế bào trong thân thể Tề Nhạc, trong nội tâm mềm nhũn tùy ý nắm tay hắn cũng không có giãy dụa, ngữ khí cũng vô ý thức mềm nhũn một chút. - Tốt, em cho anh cơ hội nhưng mà em thật sự không nghĩ tới vì cái gì anh lại biến mất suốt tám tháng cơ chứ, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có gọi qua. Nói đến đây trong mắt nàng có nước mắt xuất hiện, nhìn qua Tề Nhạc cảm xúc chấn động còn mạnh hơn trước. - Em không kỳ quái cánh tay của anh đã khôi phục sao? Anh hiện tại và tám tháng trước hoàn toàn khác nhau bởi vì nửa năm qua anh đã ở thế giới khác, ở nơi đó sao anh có thể liên lạc với em được chứ? Tề Nhạc cầm chặt tay Thương Băng. Tề Nhạc xuất hiện làm nội tâm của Thương Băng rung động quá lớn, bây giờ nàng mới cẩn thận đánh giá nam nhân mà mình nhớ thương trước mặt này, đúng là hắn đã biến hóa, chẳng những cánh tay phải khôi phục cũng làm Thương Băng kinh ngạc, con mắt của Tề Nhạc bây giờ là màu đỏ nhạt còn có mái tóc sáng bóng nhưng mất đi sức sống cũng khiến tâm của nàng rung động, âm thanh Thương Băng trở nên ôn nhu hơn và cầm tay của Tề Nhạc hỏi: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tề Nhạc nói: - Ngày đó anh rời đi anh xuyên việt tới một thế giới khác, ở nơi đó anh gặp được những chuyện không cách nào tưởng tượng được cũng chính ở đó anh lại khôi phục Kỳ Lân Tí một lần nữa, lúc đó anh cũng có được lực lượng của mình. Đôi mi thanh tú của Thương Băng dựng lên, lạnh giọng nói: - Cho dù biện lý do cũng không cần nói chuyện khó tin như vậy chứ, anh cảm thấy em sẽ tin sao? Xuyên việt? Anh cho rằng bây giờ đang viết tiểu thuyết sao? Tề Nhạc cười khổ nói: - Anh biết ngay em sẽ không tin tưởng nhưng tất cả đều là sự thật. Trước tiên đi với anh rồi anh giải thích cho em nghe. Thương Băng tức giận nói: - Đi theo anh? Em là gì của anh? Tại sao phải đi theo anh? Tuy chúng ta quen nhau thời gian không ngắn nhưng dường như anh chưa từng cho em thấy cái gì cả, Tề Nhạc, cho dù em là cô nhi không cha không mẹ nhưng em cũng là một nữ nhân, chỉ bằng một lý do hư vô mờ mịt mà anh bảo em tha thứ cho anh sao? Chỉ bằng một câu thế này em sẽ đi theo anh sao? Tề Nhạc sững sờ một chút, đúng vậy a, tuy hắn đã phát sinh quan hệ thân mật với Thương Băng nhưng từ đầu đến cuối giữa hai người không có chính thức phát sinh cái gì, thậm chí hắn căn bản không có xác lập quan hệ trách nhiệm với Thương Băng. - Thực xin lỗi, Thương Băng, là anh không tốt. Vậy em bây giờ có thể làm bạn gái của anh không? - Tề Nhạc, kỹ xảo theo đuổi con gái của anh rất kém. Làm bạn gái của anh? Tại sao em phải đáp ứng anh chứ? Anh cho rằng chỉ vài câu như thế thì con gái người ta sẽ thích anh sao? Đúng là anh có được lực lượng cường đại nhưng em và anh ở cùng một chỗ thì thế nào? Đừng nói cho em biết anh không có bạn gái đấy. Âm thanh của Thương Băng đề cao vài phần, trên người Tề Nhạc phát ra khí tức bi thương làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, nhất là giọng điệu bình thản giống như nhìn thấu tất cả kia càng làm cho nàng tức giận không có chỗ phát tiết. Đột nhiên Tề Nhạc tiến lên một bước ôm thân thể tràn ngập sức sống của Thương Băng vào trong ngực của mình, thân thể của hai người dính sát vào nhau làm toàn thân Thương Băng cứng đờ, khí tức ôn hòa trên người Tề Nhạc làm nội tâm của nàng lúc này được thoải mái không ít. - Lưu manh. Thương Băng oán trách hô lên một tiếng nhưng nàng không có ý định giãy dụa ra khỏi ngực của Tề Nhạc. Tề Nhạc một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng và tay kia bao phủ lấy phần lưng như hình giọt nước ấy. - Thương Băng, anh biết rõ chỉ mới thế này mà nói em là bạn gái thì quá miễn cưỡng hơn nữa anh đúng là có bạn gái rồi, lại không phải một người. Nhưng mà anh rất muốn ở cùng một chỗ với em nếu như em thật sự không muốn thì chúng ta làm bạn bình thường có được không? Anh sắp rời khỏi nơi này một thời gian ngắn và nếu như em nguyện ý cũng có thể đi cùng anh, nếu không thì anh cũng không biết lần sau chúng ta gặp lại là bao giờ a.