Hắn biết rõ trong một đoạn thời gian rất dài mục tiêu truy cầu của mình chỉ có một đó là mạnh mẽ hơn trước, hắn phải đi lên con đường của cường giả, một con cường không lối về. Mất đi thị giác cũng không phải chuyện xấu với hắn, bởi vì hắn cũng có thể chuyên tâm đem tinh thần tập trung vào việc tu luyện, đồng thời lần đi phương tây này cũng làm hắn hiểu được cho dù là một người mạnh hơn nữa thì lực lượng của hắn cũng có hạn, cho nên muốn trở nên mạnh mẽ không phải chỉ có chính mình mà đồng thời ngay cả các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cũng phải mạnh lên. Tinh thần khẽ động, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác mình điều khiển phong vân lực nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi bố trí một tầng kết giới năng lượng trước người Minh Minh hắn cũng phiêu nhiên bay ra ngoài cửa sổ, thân thể của hắn lúc này đã ở trên bãi cỏ của biệt thự Long Vực. Như Nguyệt đang đứng ở nơi này cảm nhận được khí tức Tề Nhạc nên nàng quay đầu lại, vừa vặn nghênh tiếp thân thể của Tề Nhạc vừa hạ xuống. Tề Nhạc hôm nay mặc lên người bộ quần áo sơ mi màu đen, mái tóc bạc của hắn hơi tán loạn ra sau bờ vai, nhìn thấy đôi mắt không có hào quang của Tề Nhạc làm nội tâm Như Nguyệt đau xót. Con mắt của Tề Nhạc hiện giờ là đỏ nhạt, tuy khí tức trên người của hắn mạnh hơn nhưng thị giác của hắn vẫn mất đi, hồi tưởng lại vết máu trên bộ váy trắng dài của mình ngày đó Như Nguyệt cố nén ngăn nước mắt của mình rơi xuống. Tề Nhạc bay tới bên người của Như Nguyệt và rất tự nhiên kéo tay nàng. Tay của hai người đan vào nhau làm cho nội tâm của Như Nguyệt bớt thống khổ đôi chút, nói: - Anh không có gì chứ? Tề Nhạc gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt. - Yên tâm anh đã không có việc gì đâu, Tất cả mọi người chuẩn bị xong rồi chứ? Anh đoán chừng thêm hai ngày nữa thì thân thể của Minh Minh tốt lên được khoảng bảy thành, đó cũng là lúc chúng ta khởi hành rồi đấy. Như Nguyệt gật gật đầu, nói: - Mọi người trên cơ bản đã chuẩn bị tốt rồi, chỗ Mạc Đạm Đạm thì em đã bàn với nàng rất cẩn thận rồi. Tề Nhạc, anh không cần suy nghĩ nhiều đâu vì ở vào thời điểm nào anh cũng có mọi người đứng bên cạnh. Tề Nhạc than nhẹ một tiếng. Nói: - Hy vọng là như vậy, lực lượng của một người dù mạnh thế nào đi nữa cũng không có khả năng đối kháng với toàn bộ thế giới! Anh trước kia quá tự đại rồi. Như Nguyệt cầm chặt tay Tề Nhạc nói: - Em có một suy nghĩ và đang chuẩn bị thương lượng với anh đấy. - Em nói đi! Như Nguyệt nói: - Đúng như anh đã nói là một người mạnh thế nào đi nữa cũng là nhỏ bé. Cho dù Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta cuối cùng cũng chỉ có mười ba người. Thời điểm chúng ta cần thủ hộ phương đông thì mười ba người này tuyệt đối không đủ. Mà thủ hộ phương đông cũng không chỉ là trách nhiệm của chúng ta! Cho nên em nghĩ ra một biện pháp đó là cho bốn đại gia tộc tham gia vào trong đó. Khí tức của Tề Nhạc biến hóa một chút bởi vì đột nhiên hắn nhớ tới Trầm Vân, mà nàng lúc này đã biến thành Vũ Vân trong thủ hộ giả chòm sao. - Vậy em muốn làm cái gì? Tuy bốn đại gia tộc không có khả năng đối kháng chúng ta nhưng khi có chuyện cần bọn họ giúp đỡ cũng không phải dễ dàng gì. Trong mát Như Nguyệt toát ra hào quang lạnh giá. - Những lão gia hỏa kia đều là một đám ích kỷ nên bọn chúng không hỗ trợ chúng ta không công đâu, nhưng chỉ cần chúng ta đưa ra lợi ích lớn thì thì không sợ bọn chúng không động tâm. Em có ý định như thế này. Vừa nói Như Nguyệt nói nhỏ vài câu vào tai của Tề Nhạc. Nghe Như Nguyệt nói Tề Nhạc gật đầu, nói: - Biện pháp này rất không tồi nhưng không biết thực lực tộc nhân bốn đại gia tộc là như thế nào, tuy anh có nắm chắc tăng thực lực của bọn họ lên nhưng có thể tăng lên mức nào cũng có quan hệ lớn tới thiên phú của bọn họ đấy. Huống chi có lẽ em cũng hiểu được ý của anh, đến chỗ đó tùy thời gặp nguy hiểm nên anh cũng không cam đoan là bọn họ còn sống quay về. Như Nguyệt mỉm cười, nói: - Em đã nói rõ ràng với bốn đại gia tộc rồi. Tuy không phải tất cả mọi người còn sống trở về nhưng chỉ cần người còn sống quay về thì nhất định có tác dụng trọng yếu trong việc phát triển gia tộc của họ. Trong cái vòng luẩn quẩn của chúng ta thì thực lực mạnh mới có quyền nói chuyện. Chỉ cần chúng ta ân uy tịnh thi thì trong tương lai không lâu bốn đại gia tộc mạnh lên mới đúng là giúp đỡ của chúng ta, đây là kế sách lâu dài a. Trên mặt Tề Nhạc xuất hiện nụ cười vui mừng. - Như Nguyệt em thật thông minh. Cứ quyết được như vậy đi, người của bốn đại gia tộc tới khi nào? Như Nguyệt nói: - Bọn họ đã tới rồi, em đã tạm thời an bài nơi ở lại cho bọn họ, lúc chúng ta xuất phát sẽ mang bọn họ theo cùng. Tề Nhạc gật gật đầu, nói: - Vậy được rồi, chuyện này phải làm phiền em thôi. Anh muốn đi ra ngoài làm hai chuyện. Em tạm thời ở trong biệt thự chiếu cố cho Minh Minh đi. Thương thế trong cơ thể Minh Minh trên cơ bản đã được anh trị liệu xong nhưng lần đó nàng thi triển năng lực tiêu hao quá lớn cho nên cần một khoảng thời gian ngắn mới khôi phục bảy vân. Nghe Tề Nhạc nói phải đi sắc mặt Như Nguyệt trở nên khẩn trương lên. - Tề Nhạc, anh muốn đi nơi nào? Hay là em đi cùng anh hoặc là em gọi Từ Đông tới đi cùng với anh nhé, như vậy mới chiếu cố tốt cho anh. Tề Nhạc buông tay cầm chặt tay của Như Nguyệt ra và kéo nàng vào trong ngực của mình, nói: - Nha đầu ngốc, sao bây giờ em biến thành bộ dạng người mẹ chăm con mọn thế này? Yên tâm đi, anh không sao đâu. Đừng quên tất cả thực vật hiện giờ là ánh mắt của anh đấy. Bây giờ em gọi Cơ Đức tới đây, anh sẽ đi cùng với anh ta. Nửa giờ sau Cơ Đức hấp tấp chạy tới biệt thự Long Vực, hắn đã sớm nghe tin Minh Minh quay về nên vừa nghe nói em gái mình bị thương nặng thì trong lòng của hắn tràn ngập lo lắng, nhưng hắn cũng tin tưởng Tề Nhạc có thể trị khỏi thương thế của em mình. Tiến vào biệt thự Cơ Đức liếc nhìn Tề Nhạc đang đứng trước điêu khắc chạm trổ hình rồng kia. Tề Nhạc đưa lưng về phía cửa mà trong đại sảnh cũng chỉ có mình hắn. Bộ quần áo đen vừa lọt vào mắt của Cơ Đức hắn lập tức cũng cảm nhận được một cổ khí tức khác thường trên người chuẩn em rể phát ra, đó là một cổ khí tức tịch mịch mà năng lượng trên người Tề Nhạc hoàn toàn thu liễm lại, tuy nhìn hắn không khác gì người bình thường nhưng mà lại cảm thấy trên người Tề Nhạc mang lại áp lực còn lớn hơn trước đây. - Sư phụ, ngài trở về rồi. Minh Minh thế nào rồi, không phải nàng... Nhìn thấy Tề Nhạc mặc quần áo đen thì tâm của Cơ Đức loạn lên. Tề Nhạc lắc đầu chậm rãi xoay người lại, hắn chỉ đi một bước là tới bên người của Cơ Đức rồi, vỗ nhẹ bả vai Cơ Đức hai cái nói: - Yên tâm đi Minh Minh đã không có việc gì. Đều là tại tôi không tốt không thể chiếu cố cho Minh Minh. Chúng ta đi thôi, mang tôi tới tổng bộ Viêm Hoàng Hồn, tôi muốn gặp em gái Thực Vực Hồn của tôi.