Con mắt Quan Tĩnh sáng lên.
- Hai trăm đồng sao? Như vậy một tháng là sáu ngàn đồng, dường như có thể cân nhắc.
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Ba trăm, không cần thì thôi.
Quan Tĩnh cơ hồ là phản xạ có điều kiện đồng ý ngay.
- Thành giao.
Tề Nhạc nói:
- Đã như vậy, mọi người nên đi về xử lý công việc của mình đi.
Mạc Đạm Đạm là người đầu tiên xoay người rời đi, ngay sau đó là Quan Tĩnh vẻ mặt hưng phấn cũng trở về phòng của mình, dường như hắn đang suy nghĩ cho viễn cảnh xa hoa mỗi ngày ba trăm đồng của mình. Mà các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác không có ý định rời đi, trừ Xương Kiệt ra thì bọn họ đều quen Tề Nhạc thời gian không ngắn, nhất là bọn người Từ Đông, Điền Thử đã đi theo Tề Nhạc ngay từ đầu khi hắn mới trở thành Kỳ Lân không lâu, quan tâm tới bạn của mình khiến cho nên bọn họ đều hy vọng có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với Tề Nhạc, muốn biết vì sao hắn biến thành bộ dáng như thế này.
Hào quang nhàn nhạt trong mắt Tề Nhạc xuất hiện.
- Mọi người tán đi, thực xin lỗi hiện giờ tôi không thể nói. Nhưng tôi có thể cam đoan mọi người sớm muộn gì cũng biết.
Như Nguyệt nhìn mọi người gật đầu nói:
- Để cho anh ta yên tĩnh đi.
Từ Đông đi đến bên người Tề Nhạc vỗ vai của hắn, nói:
- Bất luận như thế nào chúng tôi luôn ở bên cạnh ủng hộ anh. Tuy tính tình của Mạc Đạm Đạm hơi quái dị một chút nhưng tôi nghĩ nói phục nàng không có khó khăn. Tôi biết rõ anh cũng vì tốt cho mọi người.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Vậy tôi nhờ các người rồi. Ngày mai đại sư rời khỏi đây nên mọi người nên tạm biệt đại sư đi. Mấy ngày sau tôi không xuất hiện, tôi cần trợ giúp Minh Minh các nàng chữa thương cho nên không đưa tiễn đại sư.
Đột nhiên thần sắc Điền Thử chấn động một chút, cái gì cũng không nói đuổi theo phương hướng Mạc Đạm Đạm vừa rời đi. Ai cũng biết Mạc Đạm Đạm có ý với hắn nhưng lòng hắn chỉ đặt lên người của Mạc Địch mà thôi, lúc này hắn làm việc nghĩa không chùn bước đuổi theo phương hướng Mạc Đạm Đạm rời khỏi, không cần phải nói mọi người cũng biết hắn đi làm gì.
Vì có thể khuyên bảo Mạc Đạm Đạm tham gia tập huấn của Tề Nhạc ra thì hắn nhất định phải hy sinh chút nhan sắc của mình rồi, tình huynh đệ như vậy và ánh mắt ân cần của mọi người đều làm nội tâm lạnh giá của Tề Nhạc ôn hòa rất nhiều, cảm thụ khí tức năng lượng Văn Đình trong người hắn thở sâu quay đầu nhìn qua Như Nguyệt bên cạnh nói:
- Anh phải đi ra ngoài một chút, em giúp anh được chứ?
Như Nguyệt ôn nhu nói:
- Bất luận anh đi tới nơi nào thì em cũng nguyện ý đi cùng anh.
Tề Nhạc nắm thật chặc bàn tay ngọc hết sức mềm mại của Như Nguyệt, hắn ân cần và nhẹ nhàng giống như sợ nàng biến mất, trong mắt xuất hiện thần sắc ôn nhu.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn qua bóng lưng Tề Nhạc cùng Như Nguyệt rời khỏi biệt thự, Tề Nhạc không có lái xe, hắn ngồi ở vị trí kế tài xế, Như Nguyệt điều khiển chiếc xe Lamborghini thể thao chạy nhanh ra khỏi biệt thự Long Vực.
Ngồi ở vị trí kế tài xế Tề Nhạc nhắm hai mắt, tay trái nắm thật chặc tay phải của Như Nguyệt, trừ thời khắc lên xe ra thì tay của hắn luôn bảo trì tư thế như vậy, hắn như sợ Như Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt của mình. Chỉ có nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này nội tâm Tề Nhạc mới thoải mái một ít, bởi vì Văn Đình chết cảm giác thống khổ luôn luôn đâm mạnh vào tim của Tề Nhạc.
- Chúng ta phải đi đâu?
Như Nguyệt đau lòng nhìn qua Tề Nhạc, mái tóc của Tề Nhạc có chút tán loạn. Thần sắc của hắn hiện giờ giống như bệnh tâm thần và nhìn qua mái tóc bạc của hắn mà giật mình, hắn mới hai mươi tuổi đấy! Như Nguyệt cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nàng biết rõ Tề Nhạc hiện tại cần nàng quan tâm và an ủi.
Nàng rất rõ ràng Tề Nhạc có cảm tình với Văn Đình không thể kém hơn mình bao nhiêu, Văn Đình chết đối với hắn mà nói là đả kích cực lớn. Huống chi còn có cha của Tuyết Nữ và Klinsmann, những người này đều mất mạng vì hắn, tuy Tề Nhạc không có nói quá trình nhưng Như Nguyệt cũng hoàn toàn tưởng tượng tràng cảnh đó kinh tâm động phách như thế nào.
- Đi núi Thiên Hương a.
Tề Nhạc lẳng lặng nói ra, âm thanh của hắn có chút suy yếu. Hắn cảm giác tâm tình của mình suy yếu và tinh thần cũng rất mệt mỏi, thậm chí không muốn đi hấp thu phần tử năng lượng trong không khí khôi phục sức khỏe của mình.
Như Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, tay phải vẫn cầm chặt tay Tề Nhạc và dùng tay trái lái xe, từ đường cao tốc sân bay đi vòng vèo một đoạn đường lớn ra khỏi thành phố hướng núi Thiên Hương mà đi.
Trên đường đi Tề Nhạc không nói thêm câu nào, rất bình tĩnh tựa vào ghế ngồi, khí tức của hắn chấn động yếu ớt giống như ngủ hoặc hôn mê. Năng lượng trong người của hắn chấn động thật nhỏ. Từ góc độ cảm giác của Như Nguyệt thì hắn đã mất đi năng lực khống chế năng lượng, cảm giác này trước kia không có.
Thời điểm lái xe tới núi Thiên Hương sắc trời đã dần dần tối lại, Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực cũng là buổi chiều, mà biệt thự Long Vực cách núi Thiên Hương ở hai hướng trái ngược. Phân biệt nằm ở đông và tây Kinh Thành, Như Nguyệt thì không muốn tăng tốc để ảnh hưởng tới Tề Nhạc cho nên chạy suốt một giờ mới tới được núi Thiên Hương.
Thời điểm ngừng xe Như Nguyệt muốn xuống xe mở cửa cho Tề Nhạc, nhưng mà Tề Nhạc lại cầm thật chặt tay nàng giống như hai bàn tay dính chặt với nhau vậy, hắn không muốn buông ra giống như đứa trẻ ỷ lại mẹ của mình vậy. Như Nguyệt chỉ giãy dụa một chút liền ngừng lại. Nàng ngồi trên xe điều khiển ghế ngồi nghiêng qua lẳng lặng nhìn Tề Nhạc. Nàng không muốn đi quấy rầy hắn, cho nên chỉ có lẳng lặng chờ đợi.
Thời điểm mặt trời ngả về hướng tây bầu trời càng ngày càng mờ Tề Nhạc mới miễn cưỡng mở hai mắt ra.
- Có thuốc lá không?
Như Nguyệt gật gật đầu, từ trong túi đựng đồ lấy một gói thuốc lá ra ngoài rút ra một điếu đưa cho Tề Nhạc, hít sâu một hơi rồi ngả một ngụm khói thuốc nhìn qua làn khói trước mặt, trong ánh mắt Tề Nhạc hiện ra thần sắc không biết nên giải quyết thế nào. Trong lòng hắn không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Như Nguyệt, vĩnh viễn không nên rời xa anh được chứ?
Âm thanh của hắn mang theo vài phần nức nở.
Như Nguyệt giữ chặt tay còn lại của Tề Nhạc.
- Đồ ngốc, nói cái gì đó, em sao rời xa anh được chứ?
Tề Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác rồi lại nhìn qua nàng thật sâu.
- Hôm nay là đêm cuối cùng anh cho phép mình mềm yếu cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ biến thành người khác, từ nay về sau lại không cho phép mình mình được quyền mềm yếu, anh sẽ vĩnh viễn bảo trì bộ dáng này, vĩnh viễn không cho phép người yêu và bạn của mình bị tổn thương.
Như Nguyệt nhìn qua hai mắt đỏ lên của Tề Nhạc, chậm rãi kéo hắn qua bên cạnh mình rồi cho hắn gối đầu lên người của mình.